Chương 6.2: So cao thấp

Tần Lâm vẫn luôn nhìn cô, thấy cô chuyển từ run rẩy sang cười khúc khích thì không khỏi có chút lo lắng: “Trong nhà mày xảy ra chuyện gì hả? Sao mày không nói câu nào với ba mày thế?”

Vưu Tốc cất điện thoại, yên tâm thoải mái đáp: “Không phải, tao nhầm số, là người bán lót giày ấy mà.”

Tần Lâm: …

Ai bán lót giày mà lại gọi qua wechat chứ?



10 giờ sáng, đám đông trong giờ cao điểm buổi sáng đã thưa dần, lúc này trên tàu điện ngầm đã không còn nhiều hành khách, bước chân của Vưu Tốc uyển chuyển nhẹ nhàng, cõng balo tìm được một chỗ không có ai ngồi gần rồi ngồi xuống, màu xanh nhạt dưới quầng mắt ngày càng rõ ràng.

Cafe đá dần có tác dụng, tuy rằng bây giờ nhìn tinh thần của cô có vẻ không tốt, nhưng thực ra cô đang có chút hưng phấn.

Bộ não vừa cấp cứu xong đang dần hoạt động trở lại, Vưu Tốc buồn chán nhấn mở wechat.

Ba dấu chấm cuối cùng của Tưởng Trì Kỳ gửi vẫn còn ở cuối cuộc trò chuyện, thể hiện thái độ cạn lời hoặc lười để ý của anh.

Mặc dù câu trả lời vừa vô cảm lại vô nghĩa, càng không thể chủ động tìm chủ đề để nói chuyện nhưng Vưu Tốc đã rất vừa lòng.

Cô phân tích đơn giản tình hình hiện tại, thật ra khơi gợi được tính hiếu thắng của Tường Trì Kỳ là chuyện tốt, điều đó chứng tỏ cô sẽ không bị block sớm, có thể không kiêng nể gì thêm một thời gian nữa.

Trong lúc này, cô đã thành công tìm được một người tâm sự “miễn phí” với mình, hơn nữa không cần lo lắng liệu mình có gặp phải một người bạn qua mạng cứ một hai đòi xem ảnh chụp của đối phương hay không.

Nhân vật phong vân như Tưởng Trì Kỳ là đối tượng thầm mến của bao nhiêu cô gái, hiển nhiên anh sẽ không để ý quá nhiều về việc nói chuyện qua mạng này, càng sẽ không nảy sinh hứng thú với một cô gái chưa nhìn thấy mặt như cô.

Nói chuyện phiếm với anh sẽ bớt lo hơn nhiều, lấy anh làm chỗ để luyện tập, tranh thủ sớm ngày khôi phục lại dáng vẻ thư thái bình thường khi nói chuyện với người khác phái.

Rốt cuộc sau màn hình chính là gương mặt đẹp trai phát hờn đó, ham muốn diễn trò của Vưu Tốc càng được kí©h thí©ɧ mạnh mẽ.

Cô bày ra dáng vẻ suy tư, ngón tay thon dài gõ nhẹ vào cạnh điện thoại, hai mắt to tròn đảo quanh hai lần, ý xấu đã bắt đầu nhảy ra.

Vưu Tốc: [Hello anh giai, hôm nay mới nhìn cậu từ xa thôi mà thị giác của tôi đã ấn tượng đến mức như muốn nhảy từ Trung Quốc qua Amazon luôn đó.]

Vưu Tốc: Spam sticker [Tặng hoa, tặng hoa]

Liếʍ cẩu chắc là thế này nhỉ? Ngày nào cũng khen người ta không ngớt lời.

(Liếʍ cẩu “舔狗” : Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh)

Năm phút sau, trên màn hình biểu hiện đối phương đang nhập tin nhắn.

Tưởng Trì Kỳ: [Tôn Ngộ Không?]

Vưu Tốc có chút buồn cười, đây là lần đầu tiên Tưởng Trì Kỳ tung hứng với cô.

Một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái, Vưu Tốc gõ chữ cũng khí phách hẳn lên: [Đúng vậy.]

Bên kia rất nhanh đã trả lời hai chữ: [Khỉ tinh.]

…. Anh có biết tám chuyện không vậy?

Vưu Tốc cắn ngón tay theo bản năng, suy nghĩ một hồi mới tiếp tục gõ chữ: Rút một sợi lông ước gì sáng mai Tưởng Trì Kỳ…

Cô còn chưa kịp gửi đi, đối phương đã không kiên nhẫn nữa.

Tưởng Trì Kỳ: [Chúng ta gặp nhau ở ngoài bao giờ chưa?]

Hỏi thông tin trắng trợn quá vậy?

Mặt Vưu Tốc không đổi sắc: [Cậu chưa gặp tôi, nhưng tôi thì đã nhìn thấy cậu từ xa rồi, mới liếc mắt một cái mà như thể một nghìn năm trôi qua vậy.] [Hoa hồng] [Hoa hồng].

Bên kia không nói lời nào, chắc là xấu hổ rồi.

Vưu Tốc mím môi, suy nghĩ một lát rồi mới quăng ra một đề tài mới.

Vưu Tốc: [Anh đẹp trai có hút thuốc không?]

Tưởng Trì Kỳ: [Bình thường thì không.]

Vưu Tốc; [Tôi hút đó.]

Tưởng Trì Kỳ: [?]

Tưởng Trì Kỳ: [Thần kinh à?]

Vưu Tốc: [Không phải, tôi hút thật mà, cậu không đọc nick name trên mạng của tôi à? Nicontin đau buồn.]

Tưởng Trì Kỳ: [Tên thật của cậu là gì?]

Vưu Tốc: [Thôi cậu gọi tên thân mật của tôi là Tiểu Đinh cũng được.] [Thẹn thùng].

Tưởng Trì Kỳ: […]

Cô tiếp tục nhắn thêm: [Mau hỏi một ngày tôi hút bao nhiêu đi?]

Tưởng Trì Kỳ: [Hút bao nhiêu?]

Vưu Tốc: [Hai cái bật lửa.]

Tưởng Trì Kỳ: […?]

Tưởng Trì Kỳ: [Có bị ho lao thì đừng chết trong điện thoại của tôi.]