- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Vô Ngăn
- Chương 2
Vô Ngăn
Chương 2
Hình như là tôi có chút rời rạc.
Mất ngủ có làm cho trí nhớ bị đứt đoạn không?
Sẽ không đi? Tôi vẫn là luôn nhận thức được thời gian đó sao?
Trong một thời gian dài, tôi không nghe thấy gì, có vẻ như nói vậy là không đúng bên tai tôi vẫn có tiếng gió lặng, tiếng gió - vù vù, vù.
Đó là tiếng gió dài và tẻ nhạt, máy móc và bình dị, không có bất cứ biến động nào khác biệt, ngoài tiếng gió, thì chỉ là tiếng gió.
Có thể mô tả âm thanh gió như thế nào không? Tôi bắt đầu tự hỏi tại sao mình không kiểm soát được suy nghĩ của mình.
Những gì tôi nghĩ không phải là những gì tôi muốn nghĩ.
Có vẻ như trời sắp sáng rồi.
Nhưng có vẻ là không.
Bây giờ là giao điểm của ngày trước khi trời sáng, ranh giới giữa đêm và ngày, nút giữa sáng và bình minh, giao điểm của cái chết và sự sống mới mong đợi, sợ hãi, và thời gian, sắp đến.
Sương mù giăng đầy ngã ba, trắng xóa thất thường trước mặt hóa thành những giọt nước nhỏ li ti, nhanh chóng biến mất trên làn da, chỉ để lại cảm giác ẩm ướt, có nơi bị quần áo ngăn cách nhưng giọt nước ẩm ướt và lạnh lẽo không len vào được, thì nhanh chóng xuyên qua lớp quần áo mỏng manh, chạm vào thân thể vẫn còn ấm áp được bao bọc dưới quần áo.
Tôi cố xoa xoa tay và hít thở vào để xua đi cái lạnh không đáng có.
Điện thoại di động rung lên trong túi lần cuối cùng đã không thể kháng cự mà reo lên tiếng cảnh báo.
"Bíp____ pin còn lại của điện thoại là 2%, vui lòng sạc kịp thời."
Cũng có một tin nhắn văn bản mới.
Người gửi, Hà Chỉ.
"Anh đang ở đâu? Trả lời đi, Thiệu Thụy Vô, anh không thể tự chủ được sao? Anh không còn là một đứa trẻ nữa."
Thế là tôi mở khóa điện thoại ra một cách chậm rãi.
Nghe thấy không? Thiệu Thụy Vô, đừng tùy hứng như vậy.
Tôi bắt đầu nhập, nhưng khi tôi đang gõ, tôi vẫn phải suy nghĩ, nếu ngừng si nghĩ thì tôi sẽ trở nên ngớ ngẩn, Tôi cần phải suy nghĩ mọi lúc.
"Tôi ở___" Tôi dừng ngón tay, tôi đang ở đâu?" Điện thoại di động cũng không cho tôi cơ hội để suy nghĩ, nó lại một lần nữa phát ra tín hiệu thoi thúc, ở góc trên bên phải của điện thoại, nhảy từ 2% thành 1% không thể tin được, quả là một con số khiến người ta phải thở dài.
Quên đi, nghĩ nhiều chuyện mệt quá, không muốn nghĩ nữa, buồn ngủ quá.
Tôi di chuyển ngón tay mệt mỏi của mình và nhấp vào tin nhắn để gửi.
Gần một giây tiếp theo sau khi tin nhắn được gửi thành công, điện thoại lại bắt đầu rung, tên trên màn hình là người ta thật khó chịu.
Hà Chỉ, cậu sao lại phiền thế hả?
Cuối cùng điện thoại cũng hết sạch pin, điện thoại chỉ hiển thị trong chốc lát, màn hình vừa sáng lên liền lập tức tối sầm lại. Thật tốt, tôi thích điều này.
Không còn những dòng nhắc phần trăm điện đỏ rực và tiếng rung không ngừng nữa, chiếc điện thoại này giờ đây trở nên đáng yêu hơn rất nhiều, Ít ra cũng không làm tôi có cảm giác bực mình nữa, tôi nắm chặt lấy vật cứng và mịn này, giờ đã trở nên lạnh lẽo, kỳ lạ là nó lại trở thành đối tượng để tôi chia sẻ cảm xúc, Thật kỳ diệu.
Dần dần ngoài phố có những tiếng ồn ào, tôi hiểu đường xá sắp có người, tất cả những con người trên phố này sẽ xua đi màn đêm tĩnh mịch, ánh sáng ban ngày chẳng biết từ đâu ra, ánh sáng này khiến tôi cảm thấy chói mắt, vì vậy tôi nheo mắt, lấy tay che mắt và nhìn lên ánh sáng mặt trời.
Nhưng tôi không thể nhìn rõ. Đó là điều bình thường, tôi sẽ không thể nhìn rõ, cũng giống như sương mù, chúng sẽ biến thành những giọt nước nhỏ xuyên qua và ánh sáng mặt trời cũng thay đổi cái bóng sẽ bị ẩn đi ở nơi mà mọi người gần bóng tốt nhất.
Nơi bẩn thỉu, ánh sáng mặt trời đó thực sự có thể che giấu a.
Tôi không biết đã bao lâu rồi, có thể là vài phút, có thể là vài giờ, không có khái niệm về thời gian, thời gian mới không có khái niệm.
Hà Chỉ cuối cùng đã tìm thấy tôi.
Cậu ấy ngồi xổm trước mặt tôi, tôi cũng đang ngồi, vì vậy chúng tôi lại nhìn thẳng vào nhau, trên khuôn trắng mịn lại có râu ria màu lục lam, tuy rằng không nhiều, nhưng cũng may là không nhiều, quầng mắt cũng có màu đen nhạt, hai mắt đỏ ngầu, tóc tai bù xù, nhìn cậu ấy có vẻ mệt mỏi.
Tôi nhìn cậu ấy, cậu ấy nhìn tôi, hai ánh mắt chạm nhau.
Bầu không khí yên tĩnh, lại ầm ĩ, những giọng nói từ ồn ào sang yên bình, dần dần rời đi xa, tai tôi lại nghe thấy tiếng gió trong rỗng, âm thanh đó____
Vù, vù, vù.
Thật tốt a, thật yên bình.
Tôi nhìn cậu ấy một lúc, đưa tay ra, ấn vào sau đầu cậu ấy và hôn lên môi cậu ấy.
Tiếng gió trống rỗng cũng không còn nữa, bên tai yên tĩnh yên tĩnh, đó là sự tĩnh lặng, giống như làn sương mù kia lặng lẽ thâm nhập vào, đồng thời không còn động tĩnh.
Nụ hôn này mang lại cảm giác buồn ngủ, tôi rất thích.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Vô Ngăn
- Chương 2