Chương 4

Thực ra, Bùi Lãng không thật sự muốn bỏ rơi nàng. Nếu Dao Nương hiểu chuyện, tự nguyện làm thϊếp, hắn có thể công khai theo đuổi công chúa, đồng thời giữ gìn sự hòa thuận trong gia đình. Nhưng tiếc thay, nàng ấy lại không có cái phúc đó.

Hắn siết ch.ặt thư hòa ly trong tay, chỉ có thể trách nàng không biết thuận theo số mệnh.

Bùi Lãng chỉ qua loa sai vài người đi tìm người thê tử bỏ nhà ra đi, chưa kịp có tin tức gì thì đã có người vội vàng báo rằng công chúa sắp sửa lên đường hồi kinh.

Hắn giật mình, vội vàng chạy đến tiễn công chúa.

Bên ngoài, chiếc xe ngựa lộng lẫy đang đợi sẵn, công chúa Tuyên Nghi vén rèm, mỉm cười vẫy tay với hắn.

Bùi Lãng mang theo vẻ bối rối, đưa chiếc đèn hoa mà hắn đã thức trắng đêm hoàn thành tặng cho công chúa.

“Ta vốn định tối nay dâng tặng đèn này cho công chúa, không ngờ lại không kịp.”

Công chúa Tuyên Nghi ngắm nhìn hình mỹ nhân trên đèn, khẽ cười, dựa vào cửa xe ngựa nói:

“Những ngày qua, tấm lòng của Bùi đại nhân dành cho bản cung, bản cung đều ghi nhớ.”

Bùi Lãng trong phút chốc hiện lên chút vui sướиɠ trong mắt, nhưng ngay lập tức giấu đi, biểu cảm lại trở nên trầm lặng, thất vọng.

“Công chúa nhớ đến thần, đó là vinh dự của thần.”

Lúc này, Bùi Thiên bên cạnh khóc lóc ầm ĩ, không muốn rời xa công chúa. Bùi Lãng giả bộ nghiêm nghị, bảo người hầu bế con trai vào trong, nhưng tiếng khóc của đứa trẻ càng lúc càng to.

Công chúa Tuyên Nghi che miệng cười nhẹ: “Bản cung cũng không nỡ rời xa phụ tử các ngươi, vậy các ngươi có muốn cùng bản cung hồi kinh không?”

Bùi Lãng đứng lặng người, hắn là quan lại triều đình, nếu theo công chúa về kinh thì không thể giữ chức quan được nữa. Tuy nhiên, lúc này, Hoàng đế chỉ mới mười tuổi, sức khỏe lại yếu kém, triều đình đang bất ổn. Công chúa Tuyên Nghi dù là nữ nhân, nhưng nắm trong tay vô số quyền lực, quyền thế áp đảo. Nếu nàng có thể lên ngôi thì…

Cưới nàng, thì còn lo lắng gì cho con đường làm quan nữa sao?

Hắn hầu như không cần suy nghĩ gì đã đáp lời ngay.

“Thần…nguyện ở bên công chúa.”

“Vậy còn thê tử của ngươi thì sao?” Ánh mắt công chúa mang theo chút dò xét hỏi.

Bùi Lãng mặt không biến sắc, lạnh lùng đáp: “Nàng…thân thể yếu đuối, đã qua đời vào đêm qua rồi. Bùi Lãng cưới nàng chỉ vì muốn báo đáp ân cứu mạng, hoàn toàn không có tình cảm gì. Nhưng với điện hạ thì khác, Bùi lãng nguyện vì điện hạ mà từ bỏ tất cả.”

“Thật sao?” Công chúa che tay áo, như đang lau nước mắt nói: “Bản cung thật cảm động.”