Ta đã chờ đến đêm, thì bỗng có một nhóm người xông vào phủ công chúa, mặc trang phụ cấm quân, vào trong liền tìm ta:
“Thánh chỉ của bệ hạ, yêu cầu công chúa Ninh Hoa lập tức vào Cung!”
Chắc chắn là chỉ thị của Thái hậu.
Sự xuất hiện của nhóm người này khiến ta tin rằng Tuyên Nghi đã thắng.
Mà Thái Hậu lúc này đã đến bước đường cùng, muốn bắt ta để uy hϊếp Tuyên Nghi.
Ta và Tuyên Nghi đã có sự chuẩn bị từ trước, dưới sự bảo vệ của ám vệ, ta đã rời khỏi phủ công chúa qua đường hầm, chuẩn bị đến phủ của Phù Minh, người tâm phúc của Tuyên Nghi.
Trên đường đi, ta phải qua một con hẻm nhỏ.
Không ngờ lại gặp một nhóm cấm quân.
“Công chúa Minh Hoa ở đó!”
Tên dẫn đầu gào lên:
“Bắt giữ công chúa Minh Hoa! Thái hậu hứa thưởng lớn!”
Ám vệ lập tức xông lên chống trả.
Ta biết mình không có sức để chống cự, chỉ còn các chạy ngược hướng, không muốn làm họ chậm lại.
Bên tai có mũi tên bay qua.
Khi ta quay đầu, phát hiện họ đã liều mạng chống trả, không có thì giờ để màng đến việc ta có an toàn hay không.
Ngay lúc ta quay lại, một mũi tên bắn thẳng về phía ta, ta bất ngờ mở to mắt.
Trong khoảnh khắc, một người mặc áo vải, đội nón lá, bỗng lao tới, mũi tên đâm xuyên qua người hắn, dừng lại trước mặt ta.
“Công chúa, mau chạy đi!”
Ám vệ nhanh chóng bao vây, kép ta đi.
Ta chỉ kịp nhìn thấy người đó ngã xuống, máu chảy đầy đất.
Ánh sáng ban mai yếu ớt.
Mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc.
Thái hậu bỗng nhiên phát bệnh nặng, được đưa đến hoàng tự để dưỡng bệnh.
Tiểu Hoàng đế, do bệnh nặng, đã thoái vị, ra chiếu chỉ truyền ngôi cho Tuyên Nghi.
Các văn võ bá quan đều làm chứng, không ai lên tiếng phản đối, họ lập tức nâng áo quỳ xuống, bái lạy vị Tân hoàng.
Ta đã cho người đi tìm kiếm người đã cứu ta đêm qua, nhưng được báo rằng vì sợ làm hoang mang dân chúng , xác của người đó trên con phố đã được dọn dẹp, có thể đã bị tiêu hủy từ lâu, không còn chút dấu vết nào.
Cùng lúc đó, ám vệ luôn theo dõi Bùi Lãng đã gửi tin về.
Sau khi rời khỏi kinh thành, Bùi Lãng đã đến nơi chúng ta lần đầu gặp gỡ.
Tại bờ sông mà ta thường bắt cá, hắn đã dựng một ngôi m.ộ đôi.
Sau đó, hắn lại trở về huyện Tô.
Từ xa nhìn về phía đứa trẻ ngoài học đường, rồi tranh thủ đêm tối trốn thoát khỏi sự giám sát của quan phủ, không ai biết hắn đã đi đâu.
Có người hỏi có cần phát lệnh truy nã không.
Ta và Tuyên Nghi đều im lặng rất lâu.
“Không cần.”
Ta nói.
“Không tìm thấy nữa đâu.”
Gặp hắn nhiều năm như vậy, ta cảm thấy mình không thực sự hiểu con người hắn.
“Hoàng tỷ đang nghĩ gì vậy?”
“Tỷ nghĩ, hắn chính người đã hy sinh thân mình cứu tỷ tối qua, nên đi đến m.ộ hắn thắp hương.”
Sau khi Tuyên Nghi lên ngôi, đổi quốc hiệu thành Tân.
Cùng năm, nàng công bố chế độ khoa cử mới, bất kể là nam hay nữ, chỉ cần đủ tuổi đều có thể tham gia thi cử.
Năm sau, nàng khuyến khích nữ nhân buôn bán, mở rộng trường học cho nữ giới, thu nhận nhân tài.
Chỉ trong một thời gian ngắn, văn võ đều thịnh, đất nước hưng thịnh.
Còn ta, đã đến những nơi ta chưa từng đặt chân, vừa chiêm ngưỡng cảnh đẹp của đất nước dưới quyền cai trị của Tuyên Nghi, vừa giảng dạy tại trường nữ sinh.
Khi lần đầu tiên bước vào trường, những cô gái đều ngây ngô chưa biết gì.
Chúng hỏi ta:
“Đọc sách chỉ để thi cử thôi sao?”
“Không.”
Ta nói.
“Đọc sách là để hiểu biết, là để mở ra vô vàn khả năng cho tương lai.”
“Nữ nhân có thể tự do phát triển thành bất điều gì mà họ muốn trở thành.”
“Có thể trở thành mẫu thân của ai đó, cũng có thể trở thành một nữ tướng, có thể trở thành một thê tử tần tảo chăm sóc gia đình, cũng có thể trở thành một thương nhân thông minh.”
“Dù thế nào đi nữa.”
“Đừng đánh mất chính mình.”
-Hết-