Chương 17

Tác giả: Mặn Hơn Bạn | Dịch: Hạ Chí

"Cô còn giả vờ vô tội nữa! Nhất Phàn tốt với cô như thế mà cô lại nɠɵạı ŧìиɧ với một thằng mua hàng hộ!"

Nghe Triển Bằng trách móc, tôi ngạc nhiên: "Hả? Không phải, em không có!"

"Vẫn không chịu nhận? Đêm hôm ấy chúng tôi ăn nướng khuya, Nhất Phàn gọi điện hỏi cô có muốn ăn không để mang đến cho, ai ngờ lại có đàn ông nghe máy! Nếu cô không lang chạ, thì sao đêm hôm lại ở chung với đàn ông?"

Thẩm Nhất Phàn đã gọi cho tôi?

Chết tiệt! Hôm ấy tôi bị Triệu Cảnh Phỉ gọi cháy máy, đang lúc tức giận đã chuyển hướng cuộc gọi sang số của Lục Thời Ôn!

Tôi lắc đầu nguầy nguậy: "Không phải vậy! Hôm ấy em không ở chung với người đàn ông nào hết. Em bị gọi làm phiền nên chuyển hướng cuộc gọi, sau đó quên chuyển về thôi."

Triển Bằng cười khẩy: "Cô bịa giỏi lắm! Đang yên đang lành tự dưng cô chuyển hướng cuộc gọi đến số điện thoại của một người đàn ông làm gì?"

Kể từ khi tôi và Thẩm Nhất Phàn gặp nhau ngoài đời, rất hiếm khi chúng tôi gọi điện nói chuyện. Tôi không ngờ anh lại gọi cho tôi vào đúng hôm ấy.

Nghĩ đến chuyện đêm đó Thẩm Nhất Phàn gọi cho tôi hỏi xem có muốn ăn khuya không, vậy mà lại nghe thấy giọng đàn ông vang lên là tôi lại cảm thấy đắng cay vô cùng.

Không biết Lục Thời Ôn nghe máy có nói luyên thuyên gì với Thẩm Nhất Phàn không...

Tôi nôn nóng vô cùng: "Kể ra thì dài lắm! Anh đưa em đi gặp anh ấy đi, em muốn giải thích với anh ấy!"

Triển Bằng từ chối: "Không được! Dạo này tâm trạng của Nhất Phàn rất bất ổn, nhìn thấy cô sẽ bị đả kích!"

Trái tim tôi thắt lại: "Sao lại rất bất ổn? Anh ấy bị bệnh gì ư?"

"Cũng gần như vậy!"

"Thế thì em càng phải nhanh đến gặp anh ấy. Xin anh đưa em đi gặp anh ấy!"

Do bị Vương Manh Manh thổi gió vào tai, thế nên Triển Bằng vẫn luôn không ưa tôi, anh ta không nhúc nhích.

Châu Khiêm cười cợt đi đến hỏi: "Này nhỏ bốn mắt, bọn anh có thể đưa em đi gặp Nhất Phàn, nhưng mà em định đi gặp cậu ấy trong bộ dạng này à?"

Tôi nhìn lại trang phục trên người mình. Do dạo này không liên lạc được với Thẩm Nhất Phàn nên tôi nhếch nhác, không chú ý vẻ về ngoài.

Trước lời đề nghị của Châu Khiêm, tôi về nhà thay đồ đã.

Trước khi ra ngoài, tôi soi gương nghĩ ngợi, bèn tháo chiếc kính cận dày, đeo cặp kính áp trọng mới mua.

Châu Khiêm và Triển Bằng đưa tôi đến nhà của Thẩm Nhất Phàn. Đó là một căn hộ rộng rãi trong khu chung cư rất sang trọng.

Bấm mật khẩu vào nhà, mới vào Châu Khiên đã hét to: "Nhất Phàn, Ngọt Ngào Bé Nhỏ cứu mạng mày đến rồi này!"

Thẩm Nhất Phàn chán chường như sắp chết đang nằm trên sofa giật mình ngồi phắt dậy. Nhìn thấy tôi, đôi mắt sầu muộn của anh bỗng sáng bừng, nhưng rồi gương mặt ấy lại tối sầm, dữ dằn nói: "Bọn mày đưa cô ấy đến đây làm gì? Bảo cô ấy biến đi!"

Châu Khiêm nháy mắt với tôi rồi kéo Triển Bằng ra ngoài, đóng cửa.

Phòng khách rộng rãi chỉ còn lại một mình tôi và Thẩm Nhất Phàn.

Tôi hít sâu, lấy dũng cảm tiến lại gần anh: "Thẩm Nhất Phàn, em nghe nói anh bị ốm, em đến thăm anh..."

Thẩm Nhất Phàn cười khẩy miệt thị: "Cảm ơn! Tôi chưa chết! Em có thể về được rồi!"

Thái độ của anh cực kỳ tệ, là lần tệ nhất từ trước đến nay với tôi.

Trước đây, mặc dù anh rất hung dữ nhưng sẽ không gay gắt với tôi nhường này.

Tôi mấp máy môi, đang định giải thích thì anh đột nhiên quát "Biến!" làm tôi giật thót.

Tôi á khẩu, nuốt lại lời muốn nói, bực bội rời đi.