Chương 12
Buổi sáng, Lâm Hán Huy gọi điện đến.
“Tiểu Sao, cuối tuần em có rảnh không?”
Bạch Tiểu Sao cả đêm trước ngồi chơi game đến khuya, lúc nghe điện thoại vẫn đang nằm trên giường, thanh âm vô cùng lười biếng.
“Cuối tuần? Cuối tuần tôi không rảnh, tối thứ sáu có hẹn rồi, chủ nhật phải hoàn thành nốt bản thảo, thứ hai nộp.”
Lâm Hán Huy có chút tức giận: “Tiểu Sao, cuối tuần sao em còn hẹn người khác, anh là người yêu của em, vậy mà cuối tuần cũng không có thời gian đi ăn cơm với anh sao?”
Bạch Tiểu Sao ngáp một cái, miễn cưỡng nói: “Nếu anh thấy không được thì chia tay đi.”
Đầu bên kia, Lâm Hán Huy nghẹn lời, ấp úng một lát mới nói: “Tiểu Sao, anh chỉ mong chúng ta giống như những đôi tình nhân bình thường thôi.”
Bạch Tiểu Sao không nhịn được nhăn mày: “Chúng ta vẫn như những đôi tình nhân bình thường đấy thôi, làʍ t̠ìиɦ, đi quán bar. Tôi yêu anh thì chả lẽ không thể đi ăn tối với người khác sao, muốn đi cũng phải báo cáo anh sao?”
“Tiểu Sao, em không yêu anh sao?” – Lâm Hán Huy bất đắc dĩ nói.
“Tôi yêu hay không, anh phải là người biết rõ nhất chứ?” – Bạch Tiểu Sao cười khẩy.
Lâm Hán Huy yên lặng, một lát sau mới hỏi: “Vậy tối hôm nay, cô bé con kia chắc là không ở đấy chứ?”
“Tối hôm nay à……” – Bạch Tiểu Sao suy nghĩ một lát – “Được rồi tối nay tôi cũng có chút rảnh, anh đến đi.”
Lâm Hán Huy cuối cùng cũng vui vẻ, còn lan man cằn nhằn gì đó, Bạch Tiểu Sao vẫn còn buồn ngủ, ân a vài tiếng, rồi cúp máy ngủ tiếp.
Cuối cùng đến khi rời khỏi giường cũng đã là buổi chiều. Hai bữa không ăn, bụng đã kêu gào biểu tình rồi. Mở tủ lạnh, phát hiện tình trạng của tủ cũng như bụng cậu lúc này, trống không.
Bất đắc dĩ, không thể làm gì khác là mặc quần áo, đi siêu thị mua đồ ăn.
Lúc này mọi người đều đi làm, nên siêu thị khá vắng vẻ. Bạch Tiểu Sao đẩy xe hàng đến khu thực phẩm, bánh mỳ, bánh bích quy, rau dưa, các loại thịt, trứng chim, bánh kem…. Tất cả đều vứt vào xe. Chợt nghe một thanh âm non nớt quen thuộc từ xa chạy đến.
“Chú đẹp trai……” – Chân Bạch Tiểu Sao bị ôm lấy.
Bạch Tiểu Sao cúi đầu, thấy khuôn mặt ‘khả ái’ tươi cười của Đậu Đậu. Ngẩng đầu, thấy cách đó không xa, Hoàng Diệu Sư đang đẩy một xe hàng tiến đến.
“Bạch tiên sinh cũng đi mua đồ ăn?” – Hoàng Diệu Sư vừa cười hỏi, vừa ngồi xổm xuống kéo tay ôm lấy Đậu Đậu.
“Vâng. Lúc này hẳn là Hoàng tiên sinh phải đang làm việc chứ?” – Bạch Tiểu Sao ngạc nhiên hỏi.
“Mấy ngày làm liên tục rồi, nhiệm vụ đã hoàn thành, mấy hôm nay cũng đã thoải mái hơn.” – Hoàng Diệu Sư nói, nhìn xe hàng đầy ắp của Bạch Tiểu Sao, nhịn không được cười hỏi – “Sao vậy? Cậu càn quét hay là đi mua thực phẩm vậy?”
Bạch Tiểu Sao nhìn xe hàng của mình, cũng thấy có chút khoa trương, nhịn không được cười rộ lên: “Tủ lạnh trống trơn rồi, tôi lười đi siêu thị, nên muốn mua một lần thôi.”
“Buổi tối đến nhà tôi ăn cơm đi?” – Hoàng Diệu Sư mời.
Bạch Tiểu Sao híp mắt, nhìn Đậu Đậu trong lòng Hoàng Diệu Sư giãy giãy đòi xuống đất, nhàn nhạt nói: “Buổi tối bạn tôi đến chơi, để khi khác vậy.”
“Vậy à.” – Hoàng Diệu Sư sờ cằm, nụ cười phảng phất ý tứ không quan tâm – “Không thể làm gì khác là phải chờ tối thứ sáu vậy.”
Bạch Tiểu Sao nhướn mi, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười trào phúng: “Rốt cuộc là anh có mục đích gì?”
“Tôi làm gì có?” – Hoàng Diệu Sư tỏ vẻ vô tội – “Chỉ là muốn cảm ơn thôi, cậu giúp tôi chiếu cố Đậu Đậu, tôi đương nhiên là phải mời cậu rồi, làm gì còn mục đích nào nữa?”
“Thật là không có?” – Bạch Tiểu Sao hé miệng cười, trêu ghẹo nói – “Thật đáng tiếc, tôi còn tưởng là anh có mục đích gì chứ.”
Hoàng Diệu Sư ngây người, vừa muốn nói, đã thấy Đậu Đậu ôm túi đồ ăn vặt chạy đến, để vào bên xe hàng của Bạch Tiểu Sao, nói: “Bố à, loại này mới ra đấy, ăn rất ngon.”
Hoàng Diệu Sư bất đắc dĩ nhìn Đậu Đậu: “Con để ở đâu vậy? Sao lại để vào xe của chú Bạch?”
Đậu Đậu chu môi: “Nhưng mà cũng có khi con sang nhà chú chơi mà.”Bạch Tiểu Sao nhịn không được, cười nói: “Không sao, tôi cũng thích đồ ăn vặt.”
Hoàng Diệu Sư còn muốn hỏi Bạch Tiểu Sao câu vừa nãy là có ý gì, nhưng Bạch Tiểu Sao đã cười ôm lấy Đậu Đậu đẩy xe hàng đi xa.
Hoàng Diệu Sư cũng đẩy xe hàng của mình theo sau.