- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Vợ Mình Mình Nuôi
- Chương 52
Vợ Mình Mình Nuôi
Chương 52
Cán sự thể dục trên bục giảng cầm mảnh giấy nhìn số một ghi bên trên, dường như hắn cũng đã nhận ra gì đó, dù sao lúc trước cô Lý cũng phân công chức vụ theo mã số học sinh.
Cán sự thể dục do dự đưa mắt nhìn Khương Nghi ngồi ở bàn đầu.
Trình Triều đang xem tạp chí cũng ngẩng lên nhíu mày nhìn Khương Nghi.
Khương Nghi âm thầm thở dài.
Từ nhỏ đến lớn, lần nào rút thăm cậu cũng xui xẻo trước sau như một.
Khương Nghi giơ tay lên, bất đắc dĩ nói: "Tớ là số một......."
Ai ngờ cậu còn chưa dứt lời thì bàn cuối đã vang lên một giọng nói lười biếng: "Xin lỗi, tớ là số một đây."
Giọng nói kia trực tiếp cắt ngang lời cậu, không cho cậu cơ hội mở miệng nữa.
Lục Lê dựa lưng vào ghế, mái tóc vàng hơi rối, chắc vì chưa ngủ đủ nên mắt hơi nheo lại, vẻ mặt kiêu ngạo ương bướng chẳng có vẻ gì là thân thiện.
Nhìn như sắp gây sự vậy.
Lục Lê đứng dậy đi lên bục giảng đối diện với cán sự thể dục đang choáng váng, rút ra mảnh giấy trong tay cán sự thể dục rồi bình tĩnh nói: "Số một đếm ngược cũng là số một mà."
Dù sao cũng chẳng ai quy định số một phải đếm từ trên xuống.
Đếm từ dưới lên cũng là số một vậy.
Khương Nghi: "......"
Cán sự thể dục sửng sốt một hồi, sau khi kịp phản ứng thì gật đầu lia lịa: "Đúng đúng đúng, cũng được cũng được."
Sau đợt huấn luyện quân sự, cả lớp đều biết Lục Lê có thể lực và sức chịu đựng cực tốt, sức bộc phát cũng kinh người, nhìn là biết sẽ đạt điểm tuyệt đối trong môn thể dục.
Nếu Lục Lê chạy ba ngàn mét thì thứ hạng của lớp họ ở đại hội thể thao nhất định sẽ bỏ xa các lớp khác.
Lục Lê cúi đầu nhét mảnh giấy vào túi mình, sau đó về chỗ tiếp tục nằm bò ra bàn nhắm mắt lại.
Đùa à, bắt Khương Nghi chạy ba ngàn mét sao.
Mẹ nó đây không phải lấy mạng Khương Nghi mà lấy mạng Lục Lê hắn thì có.
Nắng hè chói chang rọi vào cửa sổ, quạt trần trong phòng học kẽo kẹt quay chậm rì, Khương Nghi ngồi trên ghế quay đầu nhìn Lục Lê nằm sấp trên bàn cuối lớp.
Một tay hắn chống má, mặt quay ra cửa sổ chỉ để lộ cái ót, trên cổ tay đeo băng bảo vệ khi chơi bóng rổ.
Băng tay kia đã hơi cũ.
Dù có được chủ nhân giữ kỹ thế nào thì sau nhiều năm mép băng đã bắt đầu sờn đi, kiểu dáng cũng là thương hiệu thể thao thịnh hành cách đây rất lâu.
Hiện giờ thương hiệu này đã không còn được nhiều người ưa chuộng nữa.
Khương Nghi biết rất rõ quà sinh nhật mỗi năm mình tặng Lục Lê đều không nỡ dùng.
Phòng ngủ Lục Lê có một tủ chứa đồ cất giữ những thứ Khương Nghi tặng hắn từ hồi bé xíu, bắt đầu từ chiếc máy bay giấy xiêu vẹo mà Khương Nghi xếp, sau đó là kẹo Khương Nghi cho hắn.
Còn có thuốc mỡ trị bỏng Khương Nghi đưa mà Lục Lê không nỡ dùng.
Khương Nghi cũng không hiểu Lục Lê nghĩ gì nữa.
Cậu không rõ tại sao Lục Lê vẫn luôn như vậy từ lúc còn là Arno bé xíu, dường như họ có thân mật cỡ nào cũng không thể làm Lục Lê thay đổi tính chiếm hữu mạnh đến mức khiến người ta giận sôi.
Thậm chí có đôi khi tật xấu này còn loại trừ luôn cả bản thân Lục Lê, những thứ hắn tặng cậu ngay cả mình cũng không nỡ dùng.
Tiếng chuông ra chơi sau giờ tự học reo lên, Lục Lê đang chống tay ngủ gà gật trên bàn cảm thấy có người vỗ đầu mình.
Lục Lê hậm hực ngẩng đầu lên, phát hiện Khương Nghi đang đứng trước mặt.
"......"
Vẻ bực bội trên mặt Lục Lê biến mất sạch, chậm chạp nằm sấp xuống bàn, chỉ chừa cho Khương Nghi một cái ót.
Khương Nghi suy nghĩ một lát rồi nói: "Đi toilet với tớ đi."
Lục Lê không nói gì mà nằm sấp trên bàn, hồi lâu sau mới lầm bầm nói: "Cậu bảo thằng ị kia đi với cậu đi. Tớ buồn ngủ lắm."
Khương Nghi: "Không được. Nhà vệ sinh có người xịt nước vào tớ."
Lục Lê: "?"
Hắn ngẩng đầu lên, vô thức nhíu mày hỏi: "Cái gì?"
Khương Nghi mở to mắt nói: "Nhà vệ sinh có người xịt nước tớ."
Lục Lê im lặng hai giây, sau đó đứng dậy trầm giọng nói: "Đi."
Đôi mắt xanh lam của hắn lộ ra vẻ hung hãn, quay đầu hỏi cậu: "Sao giờ mới nói với tớ? Thằng ch... Đứa ngốc kia sao lại xịt nước vào cậu hả?"
Khương Nghi đi cạnh hắn trầm ngâm nói: "Tớ đi rửa tay, thế là nó xịt tớ."
Lục Lê sầm mặt.
Từ nhỏ đến lớn Khương Nghi chưa bao giờ mách hắn chuyện gì cả.
Hắn vừa đi vừa thấp giọng nói: "Lát nữa cậu ra ngoài chờ tớ đi. Khi nào vào học thì cứ về lớp, bên trong xảy ra chuyện gì cậu cũng đừng để ý. Tớ sẽ về sau."
Khương Nghi chậm rãi nói: "Ừ."
Hai phút sau.
Trước bồn rửa tay trong nhà vệ sinh.
Lục Lê khoanh tay hờ hững nhìn vòi nước bị hỏng trước bồn rửa tay.
Khương Nghi rửa tay trước vòi nước hỏng, sau đó nhanh nhẹn né sang bên cạnh nhưng áo vẫn bị xịt ướt.
Lục Lê: "Đây là đứa xịt nước mà cậu nói đấy à?"
Khương Nghi bình tĩnh nói: "Đúng vậy. Cậu nhìn xem, giờ nó vẫn đang xịt tớ kìa."
Vòi nước trước bồn rửa tay bị hỏng một bộ phận nên không tắt được, giờ đang xịt nước "xì xì" khắp nơi.
Lục Lê hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy huyệt thái dương của mình cũng đang kêu xì xì.
Khương Nghi đè đầu Lục Lê đang khoanh tay bên cạnh xuống trước vòi nước, sau đó vòng tay qua kẹp đầu Lục Lê, hứng một vốc nước hắt lên mặt rồi thuần thục rửa mặt cho hắn như đang rửa củ cải.
Lục Lê: "......"
Khương Nghi nâng đầu hắn lên rồi ra sức xoa mặt hắn nói: "Rửa mặt là hết buồn ngủ ngay. Hồi cấp hai tớ cũng vậy đó, làm bài tập buồn ngủ thì đi rửa mặt."
Lục Lê: "......"
Tóc mái của hắn bị vò rối tung, cơn buồn ngủ đã sớm biến mất khi ở cạnh Khương Nghi.
Tiếng chuông báo vào lớp reo lên, trên hành lang lầu hai, Khương Nghi đi phía trước, theo sau là Lục Lê đút tay vào túi đã tỉnh ngủ hoàn toàn.
Cả buổi chiều Lục Lê không còn thấy buồn ngủ nữa.
Sau khi tan học, Lục Lê ngồi sau xe, sách che kín mặt, cánh tay khoanh lại, chân dài dang rộng.
Khương Nghi đẩy sách ra rồi băn khoăn hỏi: "Dạo này cậu bị sao vậy?"
Lục Lê nhắm mắt suy nghĩ câu hỏi của Khương Nghi —— Bị sao?
Hắn cũng muốn hỏi mình bị sao lắm đây.
Sắp mười bảy mười tám rồi mà đêm nào cũng thao thức đến ba bốn giờ sáng, mắt không phải nhìn chằm chằm lên trần nhà chính là nhìn chằm chằm điện thoại trên tủ đầu giường,
Hắn vừa muốn Khương Nghi gọi điện cho mình vừa không muốn Khương Nghi gọi.
Muốn Khương Nghi gọi điện cho hắn là vì có nằm mơ hắn cũng muốn nghe tiếng chuông điện thoại reo lên, sau đó Khương Nghi ở đầu dây bên kia sẽ nói với hắn bằng giọng ngái ngủ: "Sao cậu còn chưa qua đây nữa?"
Hắn còn muốn nghe Khương Nghi nói với hắn qua điện thoại rằng cậu không quen ngủ một mình, muốn nghe Khương Nghi nói mình nằm mơ thấy hắn, nhớ hắn.
Nhưng hắn lại không muốn Khương Nghi gọi điện cho mình.
Bởi vì hắn sợ Khương Nghi ở đầu dây bên kia nói với hắn cậu thấy không khỏe, thấy khó chịu.
Kết quả mỗi lúc trời tối, Lục Lê đều nhìn chằm chằm điện thoại trên tủ đầu giường rồi trằn trọc đến ba bốn giờ sáng.
Khi điện thoại không reo, hắn nhớ lại những lời Khương Nghi nói và những việc cậu làm từ nhỏ đến giờ, nghĩ đi nghĩ lại trong đầu đến khi buồn ngủ mới thôi.
Lục Lê thở hắt ra một hơi từ trong l*иg ngực, hắn mở mắt nhìn Khương Nghi: "Chẳng sao cả. Dạo này bị đau tăng trưởng nên ban đêm không ngủ được thôi."
Khương Nghi không biết rõ chứng đau tăng trưởng cho lắm vì cậu rất ít khi vận động, cậu nói: "Được rồi."
Chốc lát sau, cậu nghĩ ngợi rồi do dự hỏi: "Đau lắm sao?"
Lục Lê nhìn cậu nói: "Đau lắm. Đau đến nỗi ban đêm ngủ không được luôn."
Khương Nghi xoa đầu gối hắn như muốn giúp hắn tìm ra chỗ đau, còn trầm ngâm nói: "Giờ cậu đã cao lắm rồi, đâu cần cao thêm làm gì. Còn cao lên nữa sẽ thành cao kều đó."
Yết hầu Lục Lê nhấp nhô, hắn nhìn bàn tay Khương Nghi sờ tới sờ lui trên đầu gối mình, thỉnh thoảng lại lẩm bẩm vài câu.
Khương Nghi hoàn toàn không biết tại sao hắn muốn giữ khoảng cách với cậu.
Bắp đùi Lục Lê căng cứng, thân thể cũng căng cứng như tảng đá, hắn chụp lấy cổ tay Khương Nghi, không để cậu mò xuống nữa.
Khương Nghi ngẩng đầu ngờ vực nhìn hắn.
Lục Lê yên lặng quay đi không nhìn cậu.
Khương Nghi nhìn hắn nói: "Arno."
Lục Lê khựng lại.
Khương Nghi quả quyết: "Cậu có chuyện giấu tớ chứ gì."
Lục Lê: "Đâu có."
Khương Nghi đưa tay sờ mặt Lục Lê rồi khẳng định: "Chắc chắn là có mà."
Lục Lê cúi đầu nhìn Khương Nghi, hít sâu một hơi rồi nói: "Cậu nói xem tớ có chuyện gì giấu cậu chứ?"
Khương Nghi nghiêm túc nói: "Cậu chán học đúng không? Tớ nghe Tần Lan nói đêm nào cậu cũng chạy tới phòng tập boxing cả, còn đấm bể bao cát của người ta nữa."
Lục Lê: "......"
Khương Nghi ra sức lay bả vai người trước mặt: "Cậu phải học hành đàng hoàng chứ——"
"Tụi mình còn phải vào đại học nữa đó ——"
"Đại học có quyên góp tòa nhà cũng không vào được đâu ——"
- --------------------
(*) Đau tăng trưởng: Đau xương khớp ở tuổi dậy thì.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Vợ Mình Mình Nuôi
- Chương 52