Chương 100

Chap 100

Người đàn ông chỉ đứng đó, đôi mắt xanh của anh nhìn sâu vào khuôn mặt cô.

"Em dám, nhưng.. em luyến tiếc."

"Anh!"

Cô nghiến răng, ngón tay cầm dao run run, rút dao dí vào cổ mình.

"Anh tránh hay không tránh?"

Anh rốt cụccũng di chuyển, tiến lên từng bước để muốn đoạt con dao của cô.

Từng bước lui về phía sau, tránh thoát bàn tay anh, Cam Việm gia tăng sức mạnh trên tay, mũi dao đâm vào da thịt, những giọt máu đỏ tươi tràn ra, lấp lánh như ngọc dưới ánh đèn.

Người đàn ông cau mày, đôi mắt xanh biếc đầy xót xa và bất đắc dĩ, anh nâng hai tay lên lên và từng bước lùi về phía sau, anh cau mày nói.

"Anh để em đi, em bỏ dao xuống."

"Tránh ra!"

Cô lại gầm nhẹ.

Anh bước sang một bên và cô đưa con dao trên tay về phía phía anh và đi về phía cửa.

"Đừng đi theo tôi, nếu không tôi sẽ để anh cả đời này không bao giờ gặp lại Tiểu Đường."

Kéo cửa phòng ra, cô lao thẳng vào thang máy.

Hoàng Phủ Quyết đuổi theo và một đường lao thẳng vào thang máy, màn hình cho thấy thang máy đã xuống tầng ba.

Anh tăng tốc độ lao vào thang an toàn, vọt tới đại sảnh tầng một, chỉ thấy bóng lưng cô vụt qua cánh cửa tự động, đợi đến khi anh đuổi tới thì bóng dáng cô đã biến mất trong màn đêm.

"Chết tiệt!"

Hoàng Phủ Quyết dừng lại và giận dữ mắng.

"Thưa ngài!" Người gác cửa đuổi theo đưa một thứ đến trước mặt anh, "Anh đánh rơi cái này đúng không?"

Anh bực mình quay mặt lại, ánh mắt Hoàng Phủ Quyết rơi vào lòng bàn tay người kia.

Đó là một chiếc hộp nhỏ màu đen có kích thước bằng bao diêm, trông giống như một thiết bị điện tử, trên đó có một hoa văn màu đỏ như máu được chạm khắc tinh xảo - đó là một đóa hoa mạn châu sa (hoa bỉ ngạn), nở ra như máu trong đêm.

Nhìn thoáng qua anh đã nhận ra họa tiết đó giống với hình xăm trên lưng cô.