Chương 88: Tối nay đến phòng anh (8)

chap 88: Tối nay đến phòng anh (8)

Bước nhanh xuống lầu, cô bước càng lúc càng nhanh, cuối cùng cô chạy chậm xuống bậc thang, bước đến cửa phòng ngủ trên lầu hai thì cô mới dừng lại.

Đưa tay đẩy cửa, chỉ thấy Will hoảng sợ đứng dậy.

"Cô Cam." Cam Viện liếc nhìn vào túi của anh ta, rồi nhìn Cam Đường đang có chút bối rối ở phía bên kia, "Các ngươi đang làm gì vậy?"

"..."

Đứa nhỏ đưa tay lên che miệng nhỏ của mình và ngáp một cái "Con buồn ngủ, chú Will, ngủ ngon."

"Oh!" Will phục hồi tinh thần lại, và ngay lập tức mỉm cười với Cam Viện, "Nếu như cô Cam đã trở lại, vậy tôi sẽ về trước, chúc hai người ngủ ngon."

Nhẹ gật đầu với cô, Will né người ra khỏi cửa, Cam Viện nhìn theo bóng lưng anh, đóng cửa lại, ánh mắt rơi vào Cam Đường.

"Các người mới vừa rồi.. có làm gì đặc biệt không?"

Đứa nhỏ tay lên nắm lấy mái tóc rối bù của cậu "Không, chúng con chỉ đang chơi trò chơi thôi."

"Chú Will có hỏi con các câu hỏi đặc biệt nào không? Hay làm gì đó lạ với con.. chẳng hạn như.. kéo tóc của bạn.. hoặc.. anh ta có làm tổn thương con không?"

Đứa nhỏ lắc đầu ngay lập tức, và sau đó hỏi ngược lại.

"Sao mẹ lại hỏi thế?"

Cam Viện thở phào nhẹ nhõm, "Không có gì đâu, đi tắm rồi ngủ đi."

Vốn dĩ cô lo lắng Hoàng Phủ Quyết sẽ thu xếp cho Will làm gì khi cô không có ở đây. Có vẻ như, cô đã suy nghĩ quá nhiều.

Đứa nhỏ đáp lại, quay lưng bước về phòng, cô bước ra sân thượng ngồi nghiêng trên ghế, đưa tay đỡ trán thở dài.

* * *

* * *

Trên lầu.

Khi Will bước lên sân thượng và đến gần Hoàng Phủ Quyết, anh ta giẫm lên mảnh vỡ trên mặt đất và tạo ra một tiếng động lạ.

Anh ta dừng lại, nhìn xung quanh, lướt qua chiếc bàn trà nhỏ biến dạng rồi cẩn thận mở miệng.

"Thưa ngài, mọi thứ đã lấy được, và bệnh viện đã sắp xếp xong. Ngài có đến đó ngay bây giờ không?"

Việc xác định ADN không chỉ cần mẫu ADN của Cam Đường mà còn của cả Hoàng Phủ Quyết. Để đảm bảo tính chính xác của kết quả lần này, Will đã giúp Anh sắp xếp một cuộc hẹn với bác sĩ đến trong phòng thí nghiệm lấy mẫu máu.

Hít sâu một hơi, Hoàng Phủ Quyết chậm rãi xoay người bước tới, Will không dám hỏi thêm, vội vàng đuổi theo.

Đi theo Hoàng Phủ Quyết xuống lầu, anh do dự vài lần.

Dưới bậc thang, tài xế đã chuẩn bị xong.

Hoàng Phủ Quyết nghiêng người ngồi vào băng ghế sau, Will vội vàng giúp anh đóng cửa xe, tự mình ngồi vào ghế lái.

Vấn đề này cực kỳ quan trọng, đương nhiên càng ít người biết càng tốt, anh khởi động xe, liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Quyếtở băng ghế sau.

Trước khi anh ta nói, người bên kia đã nói ra vài từ từ kẽ răng của anh ta.

"Câm miệng!"

Hắn lúc này rất khó chịu, không muốn nghe ai nói nhảm.

Bất lực, Will đành phải cứng rắn nuốt xuống lời muốn nói..

Trên ban công lầu hai, Cam Viện nhìn chiếc xe đang đi xa, từ sân thượng mờ tối người từ từ đứng thẳng dậy..

Trễ như vậy, anh còn ra cửa làm gì?

Hơn nữa, chỉ mang theo Will, vệ sĩ cũng không mang, điều này quá dị thường.

Nhớ lại lúc nãy Will hơi bối rối khi cô bước vào cửa, cô quay người bước vào phòng Cam Đường

Đứa nhỏ đã ngủ, vì nghiêng người, một cánh tay nhỏ lộ ra bên ngoài chăn bông.

Cô bật đèn lên, cẩn thận cầm bàn tay nhỏ bé của cậu lên, nhìn kỹ ngón tay của cậu, không phát hiện ra dấu vết vết thương, cô cầm lấy một bàn tay khác, bàn tay nhỏ kia cũng không có gì khác thường.

Cô thầm thở phào nhẹ nhõm, đặt bàn tay nhỏ bé của cậu về chỗ cũ, mu bàn tay vô tình cọ vào đầu ngón tay cậu, lập tức bị quẹt đau.