Chương 53: Chơi thật (6)

Chap 53: Chơi thật (6)

"Con hy vọng anh ta ở đó à?"

Đứa nhỏ nghiêm nghị đáp: "Dạ!"

Đúng là quan hệ máu mủ ruột thịt?

Còn chưa từng thấy nó thích một người mới quen nào như vậy, ngay cả Kiều Lương cũng là sau một thời gian dài tiếp xúc mới trở nên quen thuộc.

Thu hồi ánh mắt và tiếp tục lái xe, Cam Viện cưng chiều giương môi lên.

"Như con mong muốn, anh ta cũng ở đó."

Mặc dù cô không muốn nhìn thấy anh một chút nào, nhưng vì con trai cô, lần này cô sẽ nhịn.

"Kia.." Đứa nhỏ giơ hai tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, trong gương chiếu hậu hiện lên một đôi mắt to tròn nhìn vào cô tràn đầy hi vọng "Đêm nay hai người có thể đừng cãi nhau được không?"

Cô nhìn với ánh mắt khinh thường.

"Bán manh thật đáng xấu hổ!"

"Mẹ ơi!"

Đứa nhỏ kéo dài tiếng gọi của mình.

Biết cậu đang cố tình bán manh, nhưng cô vẫn như cũ mềm lòng.

"Cái này vẫn xem biểu hiện của anh ta." Cam Viện nhìn một chút con trai của mình, cuối cùng thỏa hiệp "Thôi, mẹ hứa với con, chỉ cần anh ta không chọc tức me, mẹ sẽ không nhắm vào anh ta."

Nghe thấy lời này, đứa nhỏ lập tức thu hồi vẻ dễ thương của mình, lại trở thành một người đứa nhỏ ra dáng người lớn lạnh lùng, nhưng khóe môi lại nhếch lên một chút nụ cười.

Nhìn thấy biểu cảm của cậu, Cam Viện tức giận nghiến răng.

"Tiểu bạch nhãn lang, cánh tay làm sao lại hướng ra ngoài rồi?"

Sinh cậu, nuôi cậu bao nhiêu năm, còn không bằng tên kia mới quen biết cậu mấy ngày?

"Không có a." Đứa nhỏ dang hai tay "Con đang giúp mẹ."

"Giúp mẹ?"

"Con điều tra thông tin của chú ấy trên mạng, chú ấy là sếp lớn của HF, còn là vương tử nước A. Con cảm thấy chú ấy xứng với mẹ"

Đứa nhỏ ôm cánh tay bé nhỏ của mình, giọng điệu đầy tự tin và kiêu ngạo.

Ở trong mắt cậu, mẹ của mình là người phụ nữ tốt nhất trên thế giới, tất nhiên là người đàn ông có thực lực mạnh nhất mới xứng với mẹ mình.

Cam Viện dở khóc dở cười, cậu thật đúng là con trai của anh ta, tự luyện như này thật giống với anh ta.

"Con mắt nào của con nhìn thấy chúng ta xứng đôi?"

"Cả hai mắt."

Cam Viện cười một tiếng, không nói gì

Cậu còn quá nhỏ, làm sao cậu có thể hiểu được rằng cô và anh.. giống như trắng và đen, sáng và tối, đã định trước là hai người hai thế giới khác nhau.

Khi xe chạy đến Vườn ngự uyển, trợ lý Will của Hoàng Phủ Quyết đã đợi sẵn ở cổng cùng với hai vệ sĩ, nhìn thấy xe của cô, anh ta lập tức dẫn theo hai vệ sĩ tới, giúp họ kéo cửa xe, như chào đón nguyên thủ quốc gia rồi đưa hai mẹ con đi vào Vườn ngự uyển.

Ngoài cửa lớn, có một tấm biển thông báo việc tạm ngừng kinh doanh, chỗ đậu xe ngoại trừ xe của Hoàng Phủ Quyết và vệ sĩ, chỉ có chiếc Volkswagen của cô.

Bao hết hả?

Cam Viện chỉ nhìn lướt qua và bắt đầu bĩu môi.

Đứa nhỏ dừng lại và nói: "Mẹ ơi, hôm nay chỗ này đóng cửa rồi."

"Đừng lo." Will cười giải thích, "Ngài Hoàng Phủ đã bao hết nơi này rồi."

Một đám người đi qua hành lang và sân, đi qua cửa mặt trăng, trước mắt liền hiện ra một tòa thủy đình hai tầng được bao bọc bởi hòn non bộ.

Trên tường là gạch ngói màu mực, nhìn dày dặn nhưng không lại mất đi sự tao nhã.

Ở cửa ra vào, lụa trắng tung bay trong gió, giữa lều vải, áo khoác của Hoàng Phủ Quyết đang bay nhẹ, đơn độc nhưng mà vô song.

"Chú Hoàng Phủ."

Đứa nhỏ tươi cười chào hỏi.

Người đàn ông vốn đang nghiêng mặt phân phó bữa tối với vị trợ lý, liền quay mặt lại, nhìn thấy đứa nhỏ, đôi mắt xanh của anh lập tức dịu xuống.

"Tiểu Đường."

Anh đưa bàn tay xoa lêи đỉиɦ đầu của đứa nhỏ, ngước mắt lên nhìn lướt qua dây chun buộc tóc của Cam Viện, cùng với tóc đang sắp rơi xuống của cô.

Để ý ánh mắt của anh, Cam Viện nâng bàn tay lên, kéo dây chun ra và buộc lại tóc.

Muốn tóc cô xõa xuống à, không thể nào.

Người đàn ông híp mắt, dưới đáy mắt hiện lên một nụ cười trêu ghẹo.

Dù có giả vờ như thế nào, cô cũng không thể che giấu nổi sự phản nghịch trong xương của mình.

* * *

**Tiểu Đường nay bán manh nữa kìa Vợ Mang Thai: Chồng Lo Lắng Muốn Có Đứa Thứ Hai - Chương 53: Chơi thật (6)