Chap 49: Chơi thật (3)
Sợi tóc dưới ngón tay có xúc cảm mềm mượt.
Khẽ ngửi lấy mùi hương mê người kia, anh kìm lòng không được cúi mặt sát vào cổ cô.
* * *
Một lúc lâu không cảm giác được động tác của anh ấy, Cam Viện sốt ruột lên tiếng.
"Này, xong chưa?"
Người đàn ông khống chế tinh thần đang sôi trào kia, tiếp tục gỡ xuống hai sợi tóc cuối cùng đang bị kẹt ở góc kiếng rồi anh đưa tay lên nắm lấy kẹp tóc của cô.
"Lách tách"
Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, chiếc kẹp tóc được nới lỏng.
Cô nghi ngờ nhìn sang, mái tóc dài đen như thác nước tán loạn rơi xuống.
Trong ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ kính trong suốt từ trần nhà đến sàn, đôi mắt màu mực của cô phát ra một vầng sáng xanh mờ nhạt, mái tóc mượt mà của cô lướt qua ngón tay của anh, thậm chí còn có một vài sợi tóc lướt qua gò má anh.
"Anh đang làm gì vậy?" Cô giận dữ cau mày.
Đưa tay ra, quấn một lọn tóc quanh ngón tay, Hoàng Phủ Quyết nhẹ nhàng dùng ngón tay cái vuốt nhẹ sợi tóc giữa ngón tay.
"Lần sau gặp anh, em đừng buộc tóc."
Cam Viện cười ra tiếng, đưa tay kéo tóc cô ra khỏi tay anh.
"Anh cho rằng anh là ai?"
Hoàng Phủ Quyết đứng thẳng người mắt nhìn Cam Viện trước mặt đang có vẻ mặt khinh thường, thanh âm của người đàn ông giống như tiếng nhạc vang lên bên tai lúc nửa đêm, trầm thấp nhưng đâm thẳng vào tim.
"Là người đàn ông khiến em yêu đến không thể là chính mình nữa."
Cam Viện há miệng một cái, sững người trong hai giây, sau đó liền bật cười thành tiếng.
Ban đầu chỉ là một nụ cười nhỏ, dần dần nụ cười lớn dần, đến cuối cùng, cô cười đến run run cả người, như thể vừa nghe thấy một chuyện cười buồn cười cười nhất trên đời.
Một lúc sau, cô mới thở hổn hển và đứng thẳng người, cố nín cười.
"Không quấy rầy ngài tự luyến, tôi đi trước đây."
Quay người lại, cô sải bước đi qua phòng khách sang trọng, mở cánh cửa đối diện, không quay đầu lại nữa mà bước ra khỏi phòng anh.
Bùm!
Cánh cửa đóng chặt, ngăn cách hai người ở hai thế giới.
Đi vào thang máy, Cam Viện giơ tay phải lên, tháo kính trên mặt xuống, lau nước mắt đọng lại nơi khóe mắt.
"Hoàng Phủ Quyết, anh là người tự luyến nhất mà tôi từng thấy!"
Cô lần nữa đeo kính lên mặt, gom lại mái tóc dài của mình, cuộn lên trên đỉnh đầu và lấy từ trong túi ra một sợi dây chun buộc tóc, trên mặt cô đã khôi phục lại nét mặt như cũ không dao động giống thường ngày.
Đinh-
Thang máy dừng ở tầng năm, Cam Viện bước ra khỏi thang máy trở về văn phòng của mình.
Vừa bước vào cửa liền thấy Kiều Lương đang dựa vào trên bàn làm việc của cô, hai chân dài chồng lên nhau, tư thế lười biếng, nhẹ nhàng gõ gõ ngón tay lên bàn, nhưng tâm tình anh ta lúc này không nhàn nhã giống động tác của anh ta.
"Tiểu Viện, em đã về rồi."
Nhìn thấy cô, anh lập tức tươi cười chào hỏi.
Cam Viện mỉm cười bước tới, hướng chỗ giá áo hất cằm.
"Anh là tới đây lấy quần áo đi, ở trên giá áo kìa."
Giọng điệu không mặn không nhạt, hời hợt vừa phải.
Kiều Lương quay người lại, nhìn cô đang thu dọn đồ đạc trên bàn, "Tiểu Viện, người kia.. không làm khó em chứ"
"Không có."
"Tốt rồi." Kiều Lương ho nhẹ một tiếng, "Thật ra là anh vừa mới nói về chuyện quần áo.."
Cam Viện nắm lấy chìa khóa trên bàn, "Tôi biết anh là đang giúp tôi, cảm ơn anh."
Cô đứng dậy, lấy áo khoác của anh từ trên giá áo, đem đặt trước mặt anh ta.
"Một chiếc áo khoác đắt tiền như vậy, sau này đừng tùy tiện làm rơi."
Đưa tay cầm lấy áo khoác, khoác lên tay, Kiều Lương đứng thẳng người, người liền mỉm cười.
"Tiểu Viện, không bằng.. chúng ta giả mà thành thật, em nghĩ thế nào?"
Cam Viện cười khẽ, "Vì sự nghiệp kinh doanh của nhà hàng chúng ta, cũng không cần đâu. Tôi cũng không muốn những khách nữ của anh kìa cầm dao nĩa đuổi gϊếŧ tôi đâu."