Chap 31: Tôi muốn cô ấy phục vụ tôi (31)
"Không cần giới thiệu, chúng ta đã sớm biết nhau rồi." Hoàng Phủ Quyết bước tới chỗ Cam Viện, một đôi mắt xanh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Cam Viện không chút tránh né, "Phải không, Cam Viện?"
Hai chữ "Đã sớm", phát âm của anh ấy hơi nặng, và thay vì gọi cô ấy là quản lý Cam, anh gọi trực tiếp tên cô ấy.
Cam Viện nhận ra sự thay đổi của anh, nhưng chỉ giả vờ rằng mình không hiểu gì cả.
"Không sai." Cô đưa tay đỡ lấy vai con trai, "Đây là ngài Hoàng Phủ, khách của khách sạn chúng ta, nên.. con phải gọi là ngài Hoàng Phủ, không phải là chú Hoàng Phủ."
Anh thì cố tình gần gũi, cô thì lại cố ý xa cách.
"Không sao." Hoàng Phủ Quyết khẽ nhếch môi, "Anh thích Tiểu Đường gọi anh như thế này."
Anh thích, cô không thích!
Lúc này, trợ lý đã đóng cửa lại rồi bước tới, đặt quà tặng trên tay lên bàn.
"Đây là quà mà tiên sinh mua cho hai người."
Một số túi giấy lớn, từ đồ chơi của Cam Đường đến quần áo cho Cam Viện đều có.
"Cảm ơn chú" Cam Đường lễ phép cảm ơn.
Cam Viện không khỏi nheo mắt, "Vô công bất thụ lộc, mời ngài Hoàng Phủ lấy về."
"Tôi được dạy dỗ, không được đi tay không khi đến thăm người khác." Hoàng Phủ Quyết bình tĩnh nhìn vào mắt cô, "Nếu Cô không thích thì có thể vứt đi."
Cam Viện nhún vai, "Vậy thì phiền ngài Hoàng Phủ khi rời đi giúp tôi ném nó đi."
Mí mắt của người trợ lý giật giật. Đây là lần đầu tiên tiên sinh của anh ấy mua quà cho một người phụ nữ mà không phải là người thân hay bạn bè, người này lại không cảm kích.
Lo lắng nhìn về phía Hoàng Phủ Quyết, sau lưng của trợ lý đã bắt đầu cảm thấy lạnh.
Với cái tính nóng nảy như thế này, vị này chắc hẳn phải nổi giận nhỉ?
Hoàng Phủ Quyết nhẹ hít một hơi, đôi lông mày xinh đẹp của anh từ từ nhăn lại, anh không tức giận, nhưng cảm xúc của anh như muốn bùng nổ.
Trên người của người đàn ông tự nhiên phóng ra một luồng khí uy nghiêm, không khí trong phòng khách dường như đang ngưng tụ lại.
"Chú Hoàng Phủ đừng bận tâm, mẹ đang nói đùa với chú thôi."
Giọng nói của Cam Đường vang lên, thanh âm non nớt phá tan áp lực trầm thấp.
Nghe thấy giọng nói của cậu, Cam Viện lúc này mới nhận ra mình thất lễ, lập tức nhếch môi "Ngài Hoàng phủ nhất định không để tâm phải không?"
Hoàng Phủ Thừa cũng thả lỏng "Anh thích sự hài hước của em."
Cam Viện âm thầm bĩu môi, "Vậy chúng ta đi thôi!"
Vốn là cô định sấy tóc, nhưng bây giờ, cô hy vọng đuổi người này ra khỏi nhà ngay lập tức.
"Vẫn còn sớm, nên đừng lo lắng." Anh không chút do dự ngồi sang một bên, Hoàng Phủ Quyết giơ tay đặt lên lưng ghế sofa, "Chúng ta đi nhà hàng cần phải mặc lễ phục"
Trước kia không phát hiện, vị này da mặt dầy như vậy.
"Vậy thì mời ngài Hoàng Phủ đợi một lát"
Cô xoay người đi về phòng ngủ, cầm máy sấy tóc sấy tóc vài cái, mở tủ nhìn quần áo bên trong, Cam Viện xấu xa nhếch môi.
Lễ phục phải không?
Được!
Vậy cô sẽ thay một bộ lễ phục trang trọng nhất.
Cô từ trong tủ lấy ra một ít quần áo mặc lên người, nhìn mình trong gương, lấy ra một cặp kính dự phòng trong ngăn kéo, đeo lên mặt, cô bước nhanh trở lại phòng khách.
Nhìn là biết Hoàng Phủ Quyết lần này tới không có ý tốt, Cam Viện thực sự có chút lo lắng khi để anh ở một mình với con trai của mình.
Trước mặt Hoàng Phủ Quyết đã có một cốc nước, Cam Đường đang ngồi trên sô pha đối diện với anh ta, hai người không biết đang nói chuyện gì, có vẻ rất vui vẻ.
Khi Cam Viện bước vào, anh đang cúi xuống giúp đứa nhỏ gỡ một sợi tóc nhỏ dính ở trên vai.
Nghe thấy tiếng bước chân của cô, Hoàng Phủ Quyết nhàn nhạt mở miệng.
"Tiểu Đường, làm sao.. không thấy ba của cháu?".