Lời nói của cô ta không phải không có lý. Không phải là ông đại gia kia tự tay gϊếŧ cô ta, lúc đó ông ta tùy tiện tìm kẻ chết thay thì có thể qua loa chuyện này. Pháp luật công bằng, nhưng không có nghĩa là chính
nghĩa. Chuyện những người cầm quyền lách luật đã không còn là bí mật.
Thấy cô ta xuất hiện trước mặt tôi với hình dạng này, tôi biết ngay thi thể của cô ta chắc chắn bị hung thủ
chém đứt. Thực tế cô ta xuất hiện trong trạng thái hồn ma thì có thể xóa bỏ những vết chém xấu xí đó,
nhưng cô ta không làm vậy, hiển nhiên là lòng tràn đầy oán hận. Cũng có lẽ là vì tôi nhắc tới chuyện này kí©h thí©ɧ cô ta, cho nên tôi cảm thấy oán khí của cô ta càng nồng hơn. Đây không phải là hiện tượng tốt lành gì!
Ngay khi tôi đang suy tư nên mở lời khuyên nhủ cô ta như thế nào thì cô ta bỗng nở nụ cười quái dị, nhìn.
tôi bằng ánh mắt tham lam.
“Đã lâu rồi căn nhà này chưa có người ghé qua. Tôi có thể cảm nhận được trên người anh dư thừa tinh.
nguyên. Nếu bị tôi hấp thu thì tôi có linh cảm mình sẽ tiến hóa nhanh hơn” Cô ta âm u nhìn tôi, liếʍ môi, đôi
mắt lóe ra ánh sáng xanh lè, cười quỷ quyệt: “Một khi trở thành lệ quỷ, tôi có thể thoát khỏi nơi này, đi tìm tên
súc sinh kia tính sổ.”
Vừa dứt lời, cô ta lập tức bay đến trước mặt tôi, bàn tay chụp lên cổ họng của tôi, móng tay sắc bén đen
ngòm, nếu thật sự bị túm được thì chắc chắn sẽ đâm thủng mấy lỗ trên cổ tôi.
Ngay khi tay cô ta sắp bắt được cổ tôi thì tôi bỗng quát lên, cầm mấy lá bùa trong ba lô ném ra. Móng
vuốt của ma nữ vừa chạm vào mấy lá bùa kia thì chúng đều bốc cháy, ngăn cản ma nữ. Mấy lá bùa này đều
là bùa hộ mệnh do chính tôi vẽ, không dám nói là có nhiều tác dụng, nhưng lại có rất nhiều.
Ma nữ kêu thảm thiết, lập tức lùi lại. Mặc dù cô ta lùi rất nhanh, nhưng tôi vẫn thấy cô ta bị bùa hộ mệnh
của tôi gây thương tích, một bên thân thể cháy đen như bị thiêu cháy. May mà tôi mang theo không ít bùa hộ
mệnh!
Trán tôi chảy mồ hôi lạnh. Dù sao cũng là lần đầu tiên đánh nhau với ma nữ đàng hoàng, trái tim tôi đập
rất nhanh, lòng vẫn còn sợ hãi.
“Dám làm tao bị thương, mày chết chắc rồi!” Ma nữ cất tiếng kêu hung ác, oán khí nhanh chóng dâng
lên, giọng nói sắc bén.
Nói rồi, đôi mắt Lý Băng tỏa ra ánh sáng xanh lè, màu đen trên người như sôi trào, dữ tợn xông về phía
tôi. Tôi không hề chần chờ, ném một lá bùa ra ngoài, hét lên: “Chỉ là ma quỷ, đừng hòng càn rỡ! Xem bùa diệt
quỷ của ta đây!”
Vừa ném lá bùa, hồn ma xông về phía tôi chợt khựng lại. Có lẽ vừa rồi bị bùa hộ mệnh của tôi gây
thương tích nên bây giờ thấy tôi nghiêm túc ném một lá bùa, cô ta cũng kiêng kỵ.
Sau khi ném lá bùa, đồng thời nghiêm trang quát lên, tôi lập tức xoay người chạy trốn. Có lẽ là vì kiêng kỵ
lá bùa kia nên ma nữ không chú ý tới tôi, cửa phòng dễ dàng bị tôi mở ra, tôi hốt hoảng chạy ra ngoài, không
dám dừng lại mà chạy xuống cầu thang. Một lát sau, tôi nghe thấy tiếng kêu phẫn nộ sắc lẹm của ma nữ.
Hiển nhiên cô ta đã phát hiện cái gọi là “Bùa diệt quỷ” chỉ là giả, nếu đối phó với hồn ma bình thường thì lá
bùa đó sẽ có hiệu quả, nhưng con ma nữ này đã sắp bằng chị dâu tôi, lá bùa đó không có mấy tác dụng.
Tôi lảo đảo chạy ra tòa nhà, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm. Ông chủ Vương ở cách đó không xa chờ
tôi, thấy tôi chật vật chạy ra, sắc mặt ông ấy trở nên khẩn trương, vội vàng đi đến bên cạnh tôi, nôn nóng hỏi:
“Thầy Trương, con ma nữ kia..”
“Khó đối phó. Tìm chỗ cho tôi nghỉ ngơi trước đã, tôi phải chuẩn bị một chút” Tôi ngắt lời ông chủ
Vương, quay đầu nhìn lại tòa nhà cao tầng, sắc mặt âm trầm.
Ông chủ Vương cũng không nói thêm gì, gọi điện thoại kêu người thu xếp một phòng cho tôi ở khách sạn
năm sao gần khu chung cư này. Sau khi đưa tôi đến khách sạn, thấy ông chủ Vương khẩn trương lo lắng, tôi
không nhịn được hỏi: “Ông xác định trong khoảng thời gian này, tòa nhà cao tầng kia không có người khác
chết chứ?”
Ông chủ Vương khẳng định: “Không có, tôi dám cam đoan điểm này.”
Tổi trầm tư gật đầu, sau đó nói buổi chiều tối sẽ qua đó, cần chuẩn bị một chút.
Sau khi ông chủ Vương rời đi, tôi đen mặt ngồi trên giường, nhớ lại chuyện lúc nãy ở căn phòng có ma
kia. Rõ ràng Lý Băng bị phân thây mà chết, theo lý thuyết như vậy thì oán khí sẽ rất nặng, đã sớm trở thành lệ
quỷ. Nhưng bao lâu nay, cô ta vẫn chưa trở thành lệ quỷ, hơn nữa chỉ có thể coi như quấy rầy người dân chứ
không thực sự gϊếŧ ai, thế thì hơi kỳ quặc.
Điều quan trọng nhất là hình như cô ta bị nhốt ở căn phòng đó, chứ không thì chắc cô ta đã sớm đi tìm
ông đại gia kia trả thù.
Chuyện này thực sự không liên quan tới người trong gương sao? Tôi suy nghĩ một lúc rồi lấy di động ra, gọi điện thoại cho sự phụ.
Di động này là do sự phụ mua cho tôi sau khi Giang Hàn mất tích. Tôi biết chắc chắn trong di động có
định vị hoặc phần mềm gián điệp nào đó, bất cứ tôi đi đến nơi đâu, sư phụ đều có thể tìm được tôi, nhưng
tôi vẫn giả vờ như không biết.
Bên kia nhanh chóng bắt máy, tôi nói với điện thoại: "Sư phụ, hình như ma nữ trong khu chung cư này
không phải là ma nữ bình thường, con cứ cảm thấy là lạ..”
“Có thể xử lý thì làm, không xử lý được thì đừng cậy mạnh” Sự phụ ngắt lời tôi: “Thầy cho con đi không
phải là để con diệt trừ ma nữ đó, chẳng qua muốn cho con kiến thức một chút, đừng tưởng rằng học được
chút ít thì có thể vô địch thiên hạ, con còn non lắm. Về đây đi, cùng sự phụ học mấy năm thì con có thể
chính thức xuất sư."
Còn học mấy năm? Tôi ở bên cạnh ông thêm một ngày nào nữa cũng không được!
Tổi trò chuyện với sự phụ mấy câu, nói còn muốn thử xem. Sư phụ cũng không nói thêm gì, chỉ kêu tôi
chú ý an toàn.
Tôi cúp điện thoại, ánh mắt lập lòe. Chắc chắn tôi sẽ không trở về cửa hàng áo liệm ở thị trấn nữa, phải
tạm thời thoát khỏi sự khống chế của sư phụ. Chứ để lâu ngày, tôi sợ mình sẽ tiết lộ sơ hở, bị sư phụ phát
hiện. Cho nên dù gì đi nữa, tôi cũng phải bắt được ma nữ đó.
Tôi âm thầm hạ quyết tâm, mở ba lô ra, trong ba lô trừ mấy lá bùa đã vẽ sẵn thì còn có mấy lá bùa vàng
để trống, chu sa và một cây bút lông.
Sau khi mài chu sa, tôi cầm bút lông châm vào chu sa, bắt đầu vẽ bùa. Vẽ bùa rất tiêu hao tinh thần, phải
chuyên chú hết sức, không được bị quấy rầy. Tốc độ vẽ bùa của tôi không nhanh lắm, nhưng tôi dám bảo
đảm bùa của tôi gần như hoàn hảo. Sau khi vẽ xong mấy tấm bùa hộ mệnh, trán và sau lưng tôi đều chảy
mồ hôi.
Làm xong đống bùa này, tôi thở phào nhẹ nhõm, nhìn thoáng qua lá bùa còn trống, ánh mắt sáng lên. Tôi
cắn ngón tay, nhỏ máu vào chu sa rồi để chu sa hấp thụ máu. Bút lông châm vào chu sa dính máu, tôi hít
sâu một hơi, bắt đầu vẽ lên lá bùa vàng. Lần này, tôi sẽ không phải là phù văn mà Giang Hàn dạy tôi, cũng
không phải là sự phụ dạy tôi, mà là phù văn được ghi lại trong nhật ký của Giang Hàn.