Chương 27

Không lâu sau. một đám C Ẽf quý tử trons phòng Tô Môc.

- TÔ thiêu, có chuyện gì vậy? Một người dụi mắt hòi y.

- Không có gì. vẫn là chuyện hồi sáng thôi.

Tô Mộc cố trấn tĩnh lại.

- Ta gọi tất cả qua đây. cũng là vì muốn mọi người hiến kế cho ta. xem xem ề" làm sao mới có thể báo được thù này. rửa đi môi hận trong lòng ta.

Lại có một người hỏi:

- Tô thiếu, huynh đợi thêm bốn ngày nừa là được chứ gì? Bốn ngày nừa đệ đi khiêu chiến tên Dươna Khai đó. đảm bảo sẽ cho hắn một trận nhừ tử.

TÔ Mộc tò vẻ không vui:

- Nếu đợi được đến lúc đó thì ta còn gọi các ngươi tới đây làm gì?

Đám người này đang ngủ ngon bỗng nhiên bị dựng dặy. đương nhiên là chẳng có chút tinh thần gì. lời nói của Tô Mộc chăng có ai đáp lại. thay vào đó là tiếng ngáp liên hồi.

Tô Mộc thấy phản ứng này của họ thì càng bực bội hơn: liền đập bàn quát:

- Tất cả hãy nghiêm túc suy nghĩ cho ta. nếu hôm nay mà không nghĩ ra chủ ỷ nào thì đìmg có hòng được ngủ tiếp!

Ai nấy cũng đều kinh ngạc, lúc này họ mới phát hiện Tô Mộc nổi giận thật rồi. cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mắt. nhanh chóng vận động đầu óc để suy nghĩ mưu kế.

Chẳng lâu sau. một đệ tử Lãng Tiêu Các tên Lý Vân Thiên đảo đảo con ngươi, nghĩ ra được một chủ ỷ hay liền nói với Tô Mộc:

- Tô thiếu, chúng ta có thể làm thé này...

Y vừa nói vừa ghét sát tai Tô Mộc luyên thuyên một hồi. Như thế này như thế kia. rồi làm thế này thế kia.

Tô Mộc nghe xong thì như mờ cờ trong bụng, vui vẻ vỗ vai Lỷ Vân Thiên:

- Không tồi. không tồi, đúng là cách hay. việc này giao cho ngươi đấy!

- Tô thiếu yên tâm!

Lý Vân Thiên cũng tươi cười hớn hờ.

- Tắt cả về ngủ đi.

Tô Mộc huơ tay một cái mà cả đám người thấy nhẹ cả lòng, vội vã giải tán.

Nhìn màn đêm đen kịt ngoài căn phòng, Tô Mộc nờ nụ cười thâm độc:

- Dương Khai. Dương sư huynh, chờ trời sáng rồi xem!

Một lát sau. Tô Mộc ngủ thϊếp đi sau khi đã thỏa lòng thỏa dạ.

Ngày hôm sau. Dương Khai thức dậy luyện Thối Thể thiên một lần rồi ra ngoài quét dọn.

Hôm qua đã dùng lư hương tu luyện cả một ngày trời, tuy rằng khồ cực tới mức chét đi sống lại. mình mầy đến giờ vẫn còn đau nhức, nhưng hiệu quả phải nói là rất rõ rệt. Hiệu quả rõ rệt nhất chính là khi luyện quyền cước Thối Thế thiên, có thể cảm giác được rõ ràng uy lực đất trời cũng giảm đi mấy phần. Điều này cũng dề hiểu, dị hương trong lư hương đã đè lên cơ thể một áp lực cực lớn. Thối Thể thiên cũng có một áp lực vô cùng lớn giống như vậy. Một khi thích ứng được với một cái. thì tự nhiên cũng sẽ thích ứng được với cái còn lại.

Lư hương này thật là hay! Dương Khai phấn khởi, muốn mau chóng hoàn tắt công việc đê đi tu luyện.

Tuy nhiên, khi Dương Khai mới chi quét được một nửa. thì phía trước đột nhiên

3 xuât hiện một kẻ ngáng đường. Dương Khai ngàng đâu lên nhìn, cảm thây người H này quen quen. Lúc này. nsười đó cũns đans mim cười nhìn hắn.

LÝ Vân Thiên đêm qua nhờ hiến kế cho Tô Mộc. nên hôm nay mới được cử đi Ẽf làm việc này. Tuy trong bụng đă có sẵn kế sách, nhưng y cũng không dám lơ là. ơc Đối phó Dương Khai, y tin mười phần cũng chắc chín phần thắng. Hiện giờ mục đích quan trọng nhất là làm sao để đối phương mắc bẫy. buộc đối phương phải giao thù với y.

Cũng may hôm qua lúc theo Tô Mộc đi gây sự. y trốn phía sau đám đông, lúc đó « cũng chăng nói một tiếng nào. nên có lẽ Dương Khai cũng chăng chú ỷ đến. thê C thì thuân tiên hơn rồi.

Ò>

Lý Vân Thiên đứng chờ sẵn trên đường quét dọn của Dương Khai đã được một lúc. quả nhiên nhìn thấy Dương Khai đang dần đến gần. y liền để lộ nụ cười, mang vẻ mặt vô hại mà bước đến.

Gương mặt mình lúc này chắc đã đủ hiền lành rồi! LÝ Vân Thiên tự động viên chính mình.

- Vị sư đệ này có việc gì không?

Dương Khai cũng không khách khí. Dù gì thì hiện giờ đệ tử của Thối Thể cảnh cũng đều là sư đệ của mình. Đừng nghĩ cảnh giới của mình thấp: việc nhập môn sớm cũng có cái hay. hễ thấy người của Thối Thể cảnh đều có thể tự xưng một tiếng sư huynh.

- Huynh có phải là Dương Khai, Dương sư huynh không?

Lỷ Vân Thiên biết mà vẫn cố tình hòi.

Dương Khai gặt đầu:

- Phài.

Lý Vân Thiên mừng rờ:

- Quả nhiên là huynh! Dương sư huynh, ngường mộ đă lâu, hôm nay được gặp. quả là danh bất hư truyền!

Chính Lỷ Vân Thiên cũng cảm thấy câu nói này của mình thật ghê tởm, thế nhưng y không thể không tò ra thành khẩn, thân thiện.

- Quá lời rồi. quá lời rồi.

Dương Khai tự biết bản thân mình như thế nào. tên tuồi mình e là khá vang dội trong đám đệ tử phồ thông rồi.

Biểu hiện của Lý Vân Thiên cứ như là thân nhau từ trước, y nắm chặt lấy tay Dương Khai, gắng sức đung đầy:

- Dương sư huynh, nghe nói hôm qua huynh đã dạy cho tên Triệu Hô đó một bài học. có thể nói là quá hả lòng hả dạ rồi.

- Làm sao. ngươi cũng có thù với tên đó?

Dương Khai quan sát y.

Nét mặt Lý Vân Thiên lạnh lùng:

- Có đôi chút ân oán, tên này mặt người dạ thú. bi ối vô liêm si. đệ cũng từng bị y hạ nhục. Truyện "Vũ Luyện Điên Phong " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

- Vậy mà ngươi không đi báo thù.

Dương Khai lắy làm lạ.

- Đệ nằm mơ còn muốn báo thù nừa là, nhưng...

Lý Vân Thiên thờ dài:

- Chắc Dương sư huynh cũng biết, sau lưng Triệu Hô còn có người đờ lưng cho y. chi một tên Triệu Hồ còn con đệ không chấp làm gì. nhưng kẻ đứng sau lưng y thì đệ không thể động tới được.

- Cũng phải.

Dương Khai gặt đầu. suy cho cùng phía trên Tô Mộc còn có kẻ khác, các đệ tử bình thường thật tình không dám động chạm đến.

- Cho nên. hôm qua Dương sư huynh đã cho y ném mùi lợi hại. đúng là đã giúp H sư đệ đây trút được cơn giận.

Lỷ Vân Thiên xúc động.

©

Dương Khai cười:

- Chi là đồns môn cọ xát thôi, có 2Ì to tát đâu.

Lý Vân Thiên lại nói:

- Dương sư huynh có thề đánh thắng Triệu Hồ. vậy thì chắc thực lực cũng không ƠQ phải là yếu rồi.

o

Dương Khai xua tay:

- Chi là chút tài mọn. không đáng kể.

LỶ Vân Thiên thầm cười khẩy, bụng nghĩ nhà ngươi rốt cục cũng nói được câu thật lòng. Hôm qua nếu không phải ngươi dùng kế thì Triệu Hồ sao mà thua được? Song ngoài mặt y lại không dám đề lộ ra chút biểu cảm nào. ngộ nhờ để Dương Khai sinh nghi thì không hay.

- Sư huynh khiêm tốn rồi. Nào. Lỷ Vân Thiên đệ bình sinh thích nhất là cọ xát với người khác. Dương sư huynh lại có ân với đệ, hôm nay đã có duyên được gặp thì không thể bò qua được rồi.

LÝ Vân Thiên vòng vo cả hồi lâu, cuối cùng có cơ hội để thể hiện ỷ đồ.

Dương Khai gượng cười:

- Ý nsươi là muốn so tài với ta?

Lý Vân Thiên ra sức gặt đầu:

- Đương nhiên. Cũng mong sư huynh vui lòng chi bảo. cho sư đệ mờ mang đầu óc. xem xem hôm qua sư huynh dạv đồ tên Triệu Hồ kia như thế nào, cũng tiện bề đề huynh hiểu rõ nồi lòng của đệệ

LỶ do này đúng là có hơi gượng ép. Dương Khai lắc đầu:

- Thôi khỏi đi. đang bình thường ta không làm sao đánh nhau với người khác được.

LÝ Vân Thiên nóng nảy:

- Vậy không được, dù thế nào đi nừa hôm nay sư huynh không đồng ý cũng phải đồng ý.

Dương Khai khẽ cười nhìn y.

LỶ Vân Thiên chợt giật mình, vừa rồi y vội vàng quá. khầu khí có hơi nặng, liền cười lấp liếʍ:

- Sư đệ là người đani mê võ công, một ngày mà không tỉ thí với ai thì cảm thấy rắt khó chịu, vẫn mong sư huynh đồng ỷ cho.

- Không được đâu.

Dương Khai cự tuyệt.

- Sao lại không được chứ?

- Vô duyên vô cớ thế này...

LÝ Vân Thiên thấy Dương Khai như có động ý. liên tranh thủ thời cơ:

- Đồng môn tỉ thí. nghiệm chứng lẫn nhau thì cần gì lý do? Chi giao đấu hừu nghị một lần thôi, cả huynh và đệ đều được lợi còn gì.

- Tuy là nói vậy. nhưng... vẫn không được, không được là không được.

Dương Khai liên tục xua tay.

- Thôi nào sư huynh, chi “cọ xát một chút đâu thể mang thai”.

Lý Vân Thiên sốt ruột, ngoài miệng thì không dám hé ra chút gì. nhưng trong bụng y chợt nghĩ ra gì đó. y liền hỏi:

- Sư huynh sợ đánh thua sẽ bị trừ mất điềm cống hiến đúng không?