- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Vợ Luôn Nghĩ Tôi Không Yêu Em Ấy
- Chương 47
Vợ Luôn Nghĩ Tôi Không Yêu Em Ấy
Chương 47
Sau khi Hạ Nghiêu về nhà, thấy mẹ mình còn chưa về, chủ động nấu bữa tối.
Mẹ Hạ sau khi dọn hàng về nhà phát hiện con trai mình vậy mà còn biết nấu cơm, vô cùng kinh ngạc. Hạ Nghiêu kiếp trước là vì Chu Độ, cho nên cố ý học nấu cơm. Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ này của mẹ, trong lòng cậu rất là áy náy.
“Mẹ,” Cậu gắp cho mẹ mình một muỗng thức ăn, nói tiếp: “Nghỉ hè con muốn ra ngoài tìm việc.”
“Làm việc? Sao vậy? Thiếu tiền hả?” Mẹ Hạ vội vàng hỏi.
Hạ Nghiêu giải thích nói: “Không phải, dù sao nghỉ hè tận hai tháng, con lại chẳng có việc gì để làm, còn không bằng ra ngoài làm chút việc thử xem sao. Cũng coi như là rèn luyện bản thân, mẹ, con đã sắp trưởng thành rồi.”
Mẹ Hạ thở dài, chậm rãi đặt chén cơm trên tay xuống bàn: “Đều do mẹ vô dụng.”
“Mẹ, mẹ đừng nói vậy.” Hạ Nghiêu cắt ngang mẹ mình nói: “Con chỉ là muốn rèn luyện bản thân thôi, sau này lên đại học rồi, đi ra ngoài làm việc, phải có chút kinh nghiệm chứ ạ. Hơn nữa con đã thi xong rồi, cứ ngây người mãi trong nhà cũng chẳng có ích lợi gì. Mẹ sẽ không bắt con phải học bài đó chứ?”
Hạ Nghiêu cuối cùng thuyết phục được mẹ Hạ, thành công tìm được một công việc.
Chu Độ vốn muốn dẫn Hạ Nghiêu đi du lịch, thế nhưng điều làm cho hắn không ngờ đến chính là, Hạ Nghiêu vậy mà đi tìm việc làm.
Nơi làm việc của cậu là một quán trà sữa, Hạ Nghiêu khá ưa nhìn, cho nên chủ tiệm cho cậu đứng mặt tiền, chuyên môn là đứng quầy hàng kéo khách.
Chu Độ từ sau khi phát hiện có gọi điện thoại hay nhắn tin cho Hạ Nghiêu đều chẳng có hồi âm, cuối cùng nhịn không đường chạy đến nhà tìm cậu, vậy mà người lại chẳng có ở nhà.
Đợi đến tối Hạ Nghiêu tan ca về nhà mới biết được chuyện của Chu Độ.
“Em thiếu tiền hả?” Chu Độ hỏi một câu giống y chang mẹ Hạ.
Hạ Nghiêu thở dài nói: “Đúng là em thiếu tiền.”
Một chút tiền Hạ Nghiêu để dành dắt mẹ đi khám tổng quát thì không vấn đề gì, nhưng mà ở đời trước mẹ cậu là vì ung thư nên mới qua đời. Mặc dù lúc mẹ cậu bị bệnh, cậu đã đi làm được mấy năm rồi, nhưng mà Hạ Nghiêu muốn chuẩn bị chu toàn mọi thứ trước.
Cho dù sức khỏe bây giờ của mẹ Hạ chưa có vấn đề gì, cậu vẫn muốn kiếm một chút tiền học phí cho bản thân, giảm bớt gánh nặng cho mẹ.
Chu Độ lại tìm được một việc làm mới, đó là tối nào cũng đến đón Hạ Nghiêu tan làm.
“Em nói coi sau này chúng ta lớn rồi, còn có thể giống như bây giờ không?” Chu Độ đứng bên cạnh Hạ Nghiêu, hai người đang đi bộ chầm chậm dọc theo đường cái đến trạm xe buýt.
Hạ Nghiêu nhớ tới tình cảnh đời trước bọn họ ở bên nhau, lắc đầu nói: “Lúc đó công việc của chúng ta đều rất bận, chắc chẳng thể tự do tự tại như bây giờ.”
Chu Độ như là nhớ đến thứ gì đó nói với Hạ Nghiêu: “Vậy em đã nghĩ tới muốn làm gì chưa?”
Hạ Nghiêu suy nghĩ một chút nói: “Không biết nữa, muốn tìm một công việc có liên quan đến ngoại ngữ. Còn anh?”
Chu Độ đắc ý hất hất chân mày nhìn Hạ Nghiêu nói: “Anh đương nhiên muốn tìm một công việc có thể kiếm được thật nhiều tiền, anh phải kiếm tiền nuôi gia đình.” Hắn tiến đến bên tại Hạ Nghiêu mập mờ nói.
Hai tai Hạ Nghiêu đỏ lên.
Ngày có kết quả kỳ thi đại học, mẹ Hạ đặc biệt nghỉ một ngày. Sáng đó Hạ Nghiêu căng thẳng đến mức chẳng nuốt nổi cơm, đợi đến 10 giờ hơn, số điện thoại tra điểm rốt cuộc cũng được nối.
Giọng nữ máy móc lãnh lẹo trong điện thoại đọc lên kết quả của từng môn, mồ hôi trong lòng bàn của Hạ Nghiêu ngày càng nhiều, cậu yên lặng ngừng hơi thở, đợi đến khi tổng số điểm cuối cùng được thông báo, cậu thở ra một hơi thật dài.
“Con trai, sao rồi?” Mẹ Hạ không rõ mấy con điểm này đại biểu cho cái gì.
Hạ Nghiêu cười lên nói với mẹ mình: “Mẹ, con có thể đến thành phố B học đại học rồi.”
Viền mắt mẹ Hạ lập tức đỏ lên, bà gắt gao siết lấy cánh tay của Hạ Nghiêu, không ngừng gật đầu nói: “Tốt lắm, tốt lắm.”
Hạ Nghiêu đang định mở miệng nói chuyện, điện thoại trong tay lại vang lên lần nữa, cậu vừa nhìn màn hình, là Chu Độ.
“Mẹ, con về phòng trước.”
Mẹ Hạ Nghiêu tự nhiên cũng nhìn thấy người gọi hiện trên điện thoại cậu, sắc mặt bà hơi thay đổi: “Con đi đi.”
Sau khi Hạ Nghiêu đóng cửa phòng liền nghe điện thoại của Chu Độ.
“Thi đậu không?” Câu nói đầu tiên của Chu Độ là quan tâm đến kết quả của Hạ Nghiêu.
Hạ Nghiêu trầm mặc một hồi không nói chuyện, Chu Độ lập tức sốt ruột, “Không thi đậu?”
“Chu Độ.” Hạ Nghiêu chậm rãi mở miệng nói: “Bọn mình có thể cùng đi thành phố B rồi.”
Chu Độ ở đầu bên kia hít sâu một hơi, qua một hồi lâu hắn mới mở miệng, giọng nói có chút run nói với Hạ Nghiêu: “Em, em đợi chút, giờ anh đi tìm em.”
“Anh đừng qua đây.” Hạ Nghiêu vội vàng ngăn cản nói.
“Sao vậy?” Chu Độ không hiểu, hắn bây giờ vô cùng muốn gặp Hạ Nghiêu.
Hạ Nghiêu ấp a ấp úng nói: “Mẹ em ở nhà, anh vẫn là đừng đến.”
“Vậy thì thôi.” Chu Độ mất mác nói.
Hạ Nghiêu không nỡ thấy hắn như vậy, vì vậy an ủi hắn nói tiếp: “Ngày mai, anh có thể đến quán trà sữa tìm em, em được nghỉ nửa buổi chiều.”
“Được!”
Trưa hôm sau, Hạ Nghiêu vẫn chưa đến giờ thay ca, Chu Độ vậy mà đã đợi trong quán trà sữa gần 2 tiếng đồng hồ.
Đồng nghiệp trong quán nháy mắt ra hiệu với Hạ Nghiêu nói: “Cái anh đẹp trai mỗi ngày đến đón cậu lại đến nữa rồi, là gì của cậu vậy?”
Hạ Nghiêu căng thẳng nhìn thoáng qua Chu Độ, giải thích với đồng nghiệp: “Người đó là em trai tớ.”
“Em trai?” Bạn nữa kia kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Hai người chẳng giống nhau chút nào.”
“Không phải em ruột.” Hạ Nghiêu lúng túng giải thích.
Chu Độ vốn đang nhìn chằm chằm Hạ Nghiêu, thấy cậu nói chuyện với đồng nghiệp hình như rất vui vẻ, sắc mặt liền trở nên khó coi.
Đợi sau khi Hạ Nghiêu tan ca, Chu Độ ở bên cạnh cậu vẫn chẳng thèm nói chuyện.
“Sao vậy?” Hạ Nghiêu có chút kỳ quái hỏi hắn.
Chu Độ trầm mặc một hồi, ngữ khí không vui nói: “Anh không thích em làm việc ở chỗ này, ngày mai em từ chức đi, không được đến nữa.”
Hạ Nghiêu sửng sốt một chút, kinh ngạc hỏi ngược lại: “Tại sao?”
“Dù sao cũng không được, nếu em thiếu tiền anh cho em, em không được đi làm nữa.”
Hạ Nghiêu vốn đang đi bên cạnh Chu Độ đột nhiên dừng lại.
“Chu Độ.” Hạ Nghiêu nhìn bóng lưng người trước mắt: “Quan hệ bây giờ của bọn mình chỉ là người yêu. Em không phải là sủng vậy được anh nuôi.
Không phải anh nói không thích em liền nhất định phải làm.”
Chu Độ siết chặt tay lại thành quyền.
Hạ Nghiêu vậy mà lại nói thêm: “Em không cần tiền của anh, em cũng sẽ không từ chức, nếu như anh không thích, anh có thể không cần đến đón em tan làm nữa.”
Hạ Nghiêu nói xong những lời này, trong ngực cũng có chút thấp thỏm. Cậu nhìn chằm chằm sau gáy Chu Độ, nghĩ thầm, nếu như anh ấy cứ như vậy mà đi mất thì phải làm sao? Mình có phải đuổi theo không?
Nhưng mà Hạ Nghiêu không thích dáng vẻ này của Chu Độ, cậu sau này không thể chỉ dựa vào Chu Độ mà sống được, cậu cũng có những việc mà mình muốn làm, cậu còn muốn phụng dưỡng mẹ mình.
Hai người cứ như vậy giằng co ở bên đường một hồi, trong lòng Hạ Nghiêu thở dài một hơi, tiến về phía trước một bước đưa tay vỗ lên vai Chu Độ.
Không nghĩ tới Chu Độ đột nhiên quay người lại, hắn dè dặt nhìn nhìn Hạ Nghiêu rồi nói: “Anh sai rồi, em đừng giận.” Sau đó đưa tay đυ.ng đυ.ng vào cánh tay của Hạ Nghiêu, “Bọn mình đi ăn đi, em có đói không?”
Trong ngực Hạ Nghiêu trở nên ấm áp, cậu suy nghĩ một chút nói: “Có muốn thưởng thức tay nghề của em không?”
“Em có thể nấu cơm?” Chu Độ kinh ngạc hỏi.
“Ừm.” Hạ Nghiêu gật đầu.
“Tốt quá,” Chu Độ cao hứng nói: “Vậy đến nhà anh đi? Bố mẹ anh bế em gái đến nhà ông bà rồi, dì bảo mẫu cũng nghỉ một ngày về quê rồi, bây giờ nhà anh không có ai hết.”
Nhà bếp của nhà Chu Độ to hơn gấp mấy lần so với nhà bếp nhà Hạ Nghiêu, lúc bắt đầu cậu căn bản chẳng biết những thứ phải dùng ở đâu, hỏi Chu Độ lại phát hiện cái tên đại thiếu gia này còn mơ hồ hơn mình.
“Quên đi, em tự tìm vậy.” Cậu thở dài, đành chịu nói.
Chu Độ đứng bên cạnh muốn giúp đỡ, Hạ Nghiêu ghét bỏ hắn vướng chân vướng tay, đuổi hắn ra ngoài.
Chu Độ chỉ có thể dựa vào bức tường bên ngoài nhà bếp, lén lút nhìn Hạ Nghiêu đang bận rộn ở bên trong, trong lòng ngọt như đường.
“Hạ Nghiêu thật là giống vợ mình.” Hắn nghĩ thầm trong lòng, sau đó lại xì một tiếng: “Giống cái gì chứ, em ấy chính là vợ mình.”
Hắn nhìn cơ thể Hạ Nghiêu hơi cong xuống rửa thức ăn, lộ ra vòng eo trắng như tuyết. Chu Độ không khỏi bắt đầu tâm viên ý mã, hắn lặng yên không một tiếng động đứng ở phía sau Hạ Nghiêu.
Lúc Hạ Nghiêu rửa thức ăn xong thẳng người lên, bị Chu Độ ở phía sau làm cho giật mình.
“Anh làm gì vậy?” Hạ Nghiêu vẫy vẫy mấy ngón tay ướt nhẹp, lấy cùi chỏ đυ.ng đυ.ng ngực Chu Độ nói: “Anh tránh ra, cản đường em.”
Chu Độ vậy mà lại ôm lấy thắt lưng Hạ Nghiêu xoay cả người cậu lại, đè cậu lên cửa tủ lạnh.
Tủ lạnh nhà Chu Độ rất lớn, Hạ Nghiêu vừa dán lên, sau lưng liền cảm nhận được dòng điện đang ông ông chuyển động.
“Anh muốn làm cái gì?” Hạ Nghiêu nhỏ giọng hỏi.
Chu Độ chống tay lên tủ lạnh
(kabedon), nhìn vào mắt Hạ Nghiêu nói: “Bọn mình làm đi, Hạ Nghiêu.”
Cả gương mặt Hạ Nghiêu thoáng cái đỏ bừng lên, cậu cầm cải trắng trong tay vỗ lên mặt Chu Độ, sau đó đẩy hắn ra nói: “Làm cái gì, em muốn nấu cơm, anh đừng làm phiền em.”
Chu Độ như một con cún quan sát khúc xương của mình, đứng phía sau Hạ Nghiêu, chấp nhất nói: “Bọn mình thử xem, anh đã tra được rất nhiều tài liệu ở trên mạng, em yên tâm, anh nhất định sẽ không làm em đau. Thử xem nha?”
Hạ Nghiêu bị hắn nói đến gương mặt càng ngày càng nóng, cậu vốn cảm thấy nhà bếp nhà Chu Độ quá rộng, bây giờ lại cảm thấy chật hẹp làm cả người cũng bắt đầu đổ mồ hôi.
“Anh đừng nói nữa.” Hạ Nghiêu cúi đầu xuống, cố gắng làm bản thân mình bình tĩnh lại: “Bọn mình bây giờ vẫn chưa được.”
“Vì sao không được?” Chu Độ không phục hỏi, “Bọn mình đã tốt nghiệp cấp 3 rồi, đã là người lớn rồi, tại sao không thể làm những chuyện của người lớn.”
Hạ Nghiêu lúc này mới quay người lại nhìn Chu Độ, thở dài nói: “Đợi đến lúc chúng ta chín chắn rồi mới được gọi là người lớn, anh bây giờ quá trẻ con Chu Độ.”
Chu Độ lần đầu tiên nghe được Hạ Nghiêu nói hắn trẻ con, lập tức không vui, hắn trừng mắt với Hạ Nghiêu, sau đó đi ra khỏi nhà bếp.
Hạ Nghiêu cho rằng hắn đã buông tha, tiếp tục trở lại nấu cơm. Không nghĩ tới Chu Độ chỉ là đi về phòng hắn, lấy ra cái cà vạt lúc trước Hạ Nghiêu tặng hắn.
Hắn ở trong phòng lấy ra bộ âu phục của mình, sau đó thắt cà vạt lên, còn lén lút dùng chút keo vuốt tóc của bố mình vuốt vuốt mái tóc.
Sau khi Hạ Nghiêu nấu cơm xong, liền nhìn thấy Chu độ ăn mặc như người lớn, chầm chậm từ trên lầu bước xuống.
Hạ Nghiêu cả người hoảng hốt, sắc mặt trắng bệch, Chu Độ như thế này, giống y chang hắn lúc trưởng thành sau này.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Vợ Luôn Nghĩ Tôi Không Yêu Em Ấy
- Chương 47