- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Vợ Luôn Nghĩ Tôi Không Yêu Em Ấy
- Chương 37
Vợ Luôn Nghĩ Tôi Không Yêu Em Ấy
Chương 37
Lúc người phụ nữ kia bước ra, Hạ Nghiêu cố ý trốn ở tầng dưới. Xuyên qua khe hở của cầu thang, cậu nhận ra là người phụ nữ lần trước gặp mặt ở cầu thang.
Hạ Nghiêu bất động thanh sắc nhìn chằm chằm bà ta, đợi đến khi bà ta đi xuống tầng trệt không còn nhìn thấy nữa, cậu mới thở phào một hơi đứng trước cửa nhà mình.
Hạ Nghiêu từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ nghe thấy mẹ nhắc đến bố mình, cậu vẫn luôn cho rằng mình không có bố. Có lẽ đã chết rồi, có lẽ đã vứt bỏ cậu và mẹ rồi. Chẳng quan tâm là trường hợp nào, người vẫn luôn cùng cậu sống nương tựa lẫn nhau vẫn luôn chỉ có một mình mẹ mà thôi.
Cậu chẳng hiểu cái câu “Nó sớm muộn cũng muốn trở về bên cạnh bố nó thôi” của người phụ nữ kia là có ý gì. Hoặc cũng có thể nói, thật ra cậu có một người bố, hơn nữa cuộc sống của ông ấy cũng không tệ lắm.
Nhưng mặc kệ gia cảnh cái người được gọi là bố kia như thế nào, Hạ Nghiêu sẽ không rời bỏ mẹ mình. Cậu không cần, kiếp trước không cần, kiếp này cũng không cần. Lúc nhỏ không cần, lớn rồi cậu càng không cần.
Tuy rằng hiện tại cậu với mẹ sống khá khó khăn, nhưng mà Hạ Nghiêu tin tưởng thông qua những nỗ lực của bản thân, sau này nhất định sẽ cho mẹ sống những ngày tháng thoải mái.
Cậu đứng ngoài cửa điều chỉnh tâm trạng của mình, lúc này mới đẩy cái cửa gỗ loang lỗ nhiều màu.
“Mẹ, người bạn kia của mẹ lại tới nữa?” Cậu giả vờ vô tình hỏi một câu.
Mẹ Hạ tâm trạng nặng trĩu, nhất thời không nghe rõ Hạ Nghiêu nói cái gì.
Hạ Nghiêu tiếp tục kiên trì hỏi: “Lúc nãy ở dưới lầu con lại nhìn thấy cái dì lần trước.”
“À.”
Ánh mắt mẹ Hạ úp úp mở mở, “Bà ấy hôm nay có thời gian rảnh nên lại đến thăm mẹ.”
“Vậy hả.” Hạ Nghiêu như không để ý đổi chủ đề: “Hôm nay mình ăn cá đi mẹ, lâu lắm rồi không ăn.”
Mẹ Hạ vội vàng đứng lên: “Vậy con đi làm bài tập đi, mẹ đi nấu cơm.”
Hạ Nghiêu xách ba lô lên đi vào trong phòng, cậu dựa vào cửa phòng, rũ mắt không biết đang suy nghĩ những gì.
————-
Lúc người giúp việc Chu gia đi lên lầu gọi Chu Độ ăn cơm, phát hiện cửa phòng hắn mở toang ra, đang vùi đầu trên bàn viết cái gì đó.
Người giúp việc Chu gia thấy hắn vứt đầy giấy vụn trên mặt đất, tưởng là Chu Độ đang giải một bài toán khó. Vì vậy gõ gõ cửa phòng Chu Độ, nhẹ giọng nói: “Có thể đi xuống ăn cơm rồi.”
Chu Độ nghe thấy sau lưng có người nói chuyện, vội vội vàng lấy nhét tờ giấy mình đang vào ngăn kéo, hắn quét mắt nhìn đống giấy vụn bừa bãi bên chân, giả bộ như không có chuyện gì nói: “Biết rồi, chút nữa cháu xuống.”
Đợi sau khi bảo mẫu Chu gia đi rồi, hắn lại vội vàng khom lưng nhặt đống giấy kia lên.
Sáng hôm sau, Chu Độ treo hai cái quầng thâm mắt đen xì phờ phạc thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi học. Mẹ Chu vừa hay đang từ trên lầu bước xuống, bà gọi Chu Độ đang chuẩn bị bước ra khỏi cửa lại.
“Nhìn cái bộ dáng chỉ muốn chết không thiết sống nữa của con kìa, Hạ Nghiêu không chấp nhận lời xin lỗi của con hả?”
Chu Độ “dạ” một tiếng, dường như chẳng muốn nói về vấn đề này với mẹ mình, đẩy cửa nhanh chóng chạy ra ngoài.
Mẹ Chu đứng ở trên cầu thang, nhíu mày như đang suy nghĩ điều gì.
Trường học vẫn náo nhiệt như thường, hai tay Chu Độ nhét vào túi quần, như đang siết chặt thứ gì.
Hạ Nghiêu ngồi ở chỗ của mình, cúi đầu làm bài tập, Chu Độ nhìn bóng lưng cậu một hồi lâu, cuối cùng lấy hết dũng khí, đứng dậy chuẩn bị đi đến bên cạnh cậu.
Thế nhưng bạn học ngồi trước mặt Hạ Nghiêu đột nhiêu xoay người xuống đặt một cuốn tài liệu xuống ngay chỗ ngồi của cậu, Hạ Nghiêu dừng bút, cầm lấy cuốn sách tài liệu của bạn học kia, hai người hình như đang thảo luận cái gì đó.
Chu Độ chỉ có thể ngồi xuống lần nữa.
Buổi sáng kiểm tra liên tục hai tiết, buổi trưa Hạ Nghiêu lại bị Mập mạp kéo đi căn tin. Chu Độ mãi mà chẳng tìm được cơ hội nói chuyện với Hạ Nghiêu.
Đợi đến tiết thứ ba của buổi chiều kết thúc, Hạ Nghiêu đứng lên rời khỏi chỗ ngồi, Chu Độ lúc này mới đuổi theo phía sau cậu.
Thế nhưng khi đi đến cửa phòng học, Hạ Nghiêu bị thầy tiếng Anh chặn lại, thầy tiếng Anh vẫn luôn rất thích Hạ Nghiêu, Chu Độ chỉ có thể quay người trở lại lớp học.
Cậu mới quay về phòng học chưa được bao lâu, bà chủ tiệm nghiêm mặt bước vào.
Lớp học vốn đang ồn ào lập tức im lặng.
“Sắp sửa bắt đầu tiết học rồi, các cô cậu vẫn còn ngồi đây om sòm, không biết phải lấy sách ra xem trước sao!”
Mọi người đã quen với những lần bị chửi vô cớ như vậy, những học sinh ngoan vội vàng lấy ra sách giáo khoa của tiết sau.
Vẻ mặt Chu Độ lại có chút khó chịu, không yên lòng nhìn chằm chằm cái bàn của mình. Bà chủ tiệm bình thường cũng khá “quan tâm” Chu Độ, lúc này nhìn thấy bộ dạng hồn vía lên mây của hắn, lập tức tức giận không chỗ phát tiết.
Ông vừa định lên tiếng giáo huấn Chu Độ, trong trường học đột nhiên phát ra tiếng chuông cảnh báo có động đất.
Thành phố Chu Độ sinh sống vốn thuộc một khu vực dễ xảy ra động đất, cộng thêm trận động đất ở huyện Vấn Xuyên mới xảy ra cách đây mấy tháng, trong phòng học lập tức hỗn loạn cả lên.
“Nhanh xuống lầu! Chạy về phía đất trống!” Bà chủ tiệm đứng trên bục giảng quát lớn với lũ học trò bị dọa đến ngu người ở bên dưới.
Lũ học trò lúc này mới giật mình, lập tức như một ổ kiến mà tràn về phía cửa.
Từ lầu trên đến lầu dưới từ bên ngoài đến bên trong đều vang lên những tiếng bước chân “đùng đùng đùng”, làm cho tòa nhà cũ nát cao tuổi của khối 12 lung lay như muốn sập.
Đợi đến khi học sinh cuối cùng trong lớp chayj ra rồi, bà chủ tiệm lúc này mới chạy theo phía sau học sinh xuống dưới lầu.
Học sinh toàn trường đều chạy đến sân thể dục mới xây, giáo viên chủ nhiệm của các lớp lúc này đang tập hợp học sinh của lớp mình lại.
Chu Độ chống đầu gối thở hổn hển, mấy bạn học bên cạnh mặt ai cũng trắng không còn chút máu.
Hắn ngẩng đầu quét mắt một vòng trong đám bạn học của mình.
Chu Độ lập tức hoảng sợ, hắn vội vàng níu lấy một bạn học bên cạnh hỏi: “Cậu có thấy Hạ Nghiêu không?”
Bạn học kia bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, một cái lắc đầu mạnh mẽ.
Một bạn học nữ ở bên cạnh lúc này vẫn chưa bình tĩnh lại được, nhỏ hốt hoảng nói với Chu Độ: “Lúc nãy tớ vào lớp, nhìn thấy Hạ Nghiêu đi theo thầy tiếng Anh đi lên văn phòng ở tầng 5.”
Âm thanh của bạn nữ kia còn chưa dứt, Chu Độ đã đẩy đám người nhốn nháo trước mặt ra, chạy về phía tòa nhà của trường.
Hắn một mình theo hướng ngược lại với dòng người chạy về phía tòa nhà, trong dòng người truyền đến một tiếng thét hoảng sợ, bà chủ tiệm quay đầu lại nhìn, tức giận đến thiếu chút nữa là méo mũi.
“Chu Độ!!! Quay lại!!!” Ông rống to về phía bóng lưng Chu Độ.
Chu Độ vậy mà làm như chẳng nghe thấy gì, bấp chấp tất cả chạy vọt vào trong tòa nhà.
Vương Hạo nhìn thấy Chu Độ như một thằng điên chạy vào trong tòa nhà, cậu ta lập tức sốt ruột hết cả lên, vội vàng muốn đuổi theo, thế nhưng lại bị Trương Dương phía sau gắt gáo níu lại.
“Bỏ tao ra!” Vương Hạo rống lên với Trương Dương.
Trương Dương lại chẳng nói tiếng nào, chỉ gắt gáo níu chặt lấy Vương Hạo không buông.
“Mày muốn nhìn Chu Độ đi tìm chết hả!” Vương Hạo điên cuồng giãy dụa, Trương Dương vậy mà chỉ lên tiếng nói một câu: “Đó cũng là nó tự đi tìm chết, thế nhưng tao sẽ không để mày đi tìm chết.”
Ánh mắt Vương Hạo như muốn xé đôi Trương Dương, bà chủ tiệm tức giận đến không thể chịu được quát lớn một câu: “Câm miệng hết cho tôi!”
Hạ Nghiêu nhẹ giọng nói với mấy bạn học lớp khác một câu: “Làm phiền nhường đường.” Sau đó chầm chậm đi đến chỗ tập hợp của lớp mình.
Vương Hạo vừa nhìn thấy Hạ Nghiêu, vội vàng vọt về phía cậu hô lên: “Hạ Nghiêu, cậu cmn! Chu Độ đi lên tìm cậu rồi!”
Hạ Nghiêu sửng sốt một hồi, cậu nhìn thấy Vương Hạo đang bị Trương Dương gắt gao níu chặt, vành mắt đã đỏ lên.
Sau khi Chu Độ phát hiện Hạ Nghiêu không có trong văn phòng của giáo viên, vội vàng chạy xuống phòng học dưới lầu.
Tiếng còi báo động cứ kêu “ò e ò e” trên đỉnh đầu làm tâm tình hắn trở nên hoảng loạn, hắn kỳ thật cũng rất sợ, hắn sợ bản thân vẫn chưa tìm được Hạ Nghiêu, mà giây tiếp theo cả tòa nhà này đã sụp xuống.
Hạ Nghiêu sau khi hồi phục tinh thần, nhìn thấy bộ dạng sốt ruột của Vương Hạo, vội vàng chạy đến bên cạnh cậu ta giải thích: “Cậu đừng lo lắng, đây chỉ một buổi diễn tập thôi.”
Từ sau vụ động đất ở huyện Vấn Xuyên, các trường học đều bắt đầu quan trọng hóa việc luyện tập phòng chống động đất. Mà lần này chính là một buổi diễn tập không thông báo trước về cách chạy thoát thân tạm thời.
Các giáo viên đều đã được thông báo từ trước, vì vậy bà chủ tiệm mới xuất hiện hiện trước ở trong phòng học. Mà Hạ Nghiêu đi theo thầy tiếng Anh đến văn phòng, ngay lúc tiếng còi báo động vang lên, đã được thầy tiếng Anh nói cho biết chân tướng.
Cậu và thầy tiếng Anh đợi mọi người chạy xuống gần hết rồi mới đi xuống, Hạ Nghiêu trong lúc nhất thời không tìm được lớp của mình, đợi đến khi cậu vất vả lắm mới tìm được lớp mình, lại nghe Vương Hạo nói cho mình tin tức này.
Ánh mắt Hạ Nghiêu phức tạp ngẩng đầu lên nhìn về phía tòa nhà.
Mà lúc này Chu Độ vẫn như cũ chạy qua từng cái từng phòng học trống rỗng mà tìm Hạ Nghiêu.
———–
Hiệu trường trường cấp 3 A đã hơn 50 tuổi rồi, đầu hói, bụng bia, không đeo mắt kiếng. Ông ta dùng ngón tay mập mạp chỉ vào Chu Độ,
nói với bố Chu đúng ở bên cạnh: “Đứa con này của anh, thật là! Tôi chẳng biết là trong đầu nó chứa cái gì nữa!”
“Người ta ai cũng biết khi động đất thì phải chạy xuống dưới lầu, nó thì hay rồi, một mình chạy lên trên lầu, em nói coi, trong đầu em rốt cuộc chứa cái gì hả!”
Bà chủ tiệm cũng đứng bên cạnh hiệu trưởng, chịu đựng cười với hiệu trưởng: “Chuyện này phải trách tôi, thực hành quá ít mấy việc phòng chống động đất cho tụi nhỏ, thầy yên tâm, về sau tôi sẽ bắt tụi nó học tập chăm chỉ hơn nữa, về phương diện này chắc chắn sẽ không thả lỏng tụi nó.”
“Thầy đừng tức giận.” Bố Chu Độ cười ôn hòa, hiệu trưởng cũng không dám tức giận với bố Chu Độ, ông ta quay đầu trừng mắt với bà chủ tiệm: “Anh là chủ nhiệm cũng có trách nhiệm trong chuyện này đấy, không phải đã nói các anh đi xuống dưới phòng học trước để tổ chức lại học sinh cho đàng hoàng sao? Vậy mà lại có thể để cho em ấy chạy lên lầu.”
Bà chủ tiệm liên tục gật đầu, không dám bác bỏ mấy lời của thầy hiệu trường.
Hiệu trưởng lại quay đầu nghiêm mặt nói với Chu Độ: “Em nói cho tôi nghe xem, em chạy lên lầu làm cái gì?”
Chu Độ mím chặt môi không hó hé, bố Chu cau mày, trầm giọng quát một tiếng: “Chu Độ.”
Chu Độ dừng một hồi mới không tình nguyện mở miệng nói một câu: “Lấy đồ.”
“Ba!” một tiếng, bàn tay mập núc ních của thầy hiệu trưởng vỗ mạnh lên trên cái bàn gỗ, hình như vỗ một cái đau tay rồi, sắc mặt thầy hiệu trưởng liền thay đổi, giận đùng đùng nói với Chu Độ: “Em đi lấy đồ gì hả! Đồ gì mà còn quan trọng hơn tính mạng của em!”
Chu Độ cúi đầu, im lặng chịu giáo huấn.
Bố Chu lúc này mới lên tiếng nói với hiệu trưởng: “Thầy đừng nóng, hôm nào thầy có thời gian, chúng ta tìm cơ hội nào đó uống một ly, như thế nào?”
Bố Chu Độ ở thành phố H cũng được xem như là một nhân vật tai to mặt lớn, thầy hiệu trưởng không dám tức giận với ông ấy, nhìn thấy bố Chu cho mình một bậc thang đi xuống, vì vậy phất phất tay cho Chu Độ đi ra ngoài.
Sau khi Chu Độ trở lại lớp, Vương Hạo vừa định lẻn đến bên cạnh hắn chế nhạo hắn ngu ngốc một chút, không ngờ tới bà chủ tiệm cũng theo sau mông Chu Độ bước tới.
Bà chủ tiệm nâng mắt quét một vòng đám học sinh trong lớp, mọi người đều đang cúi đầu đợi nghe bà chủ tiệm giáo huấn.
Không ngờ bà chủ tiệm chỉ thở dài một hơi rồi nói: “Tuy rằng hôm nay chỉ là một buổi diễn tập phòng chống động đất, thế nhưng các em ai cũng không biết được nguy hiểm thật sự sẽ xảy ra vào lúc nào. Bình thường là do tôi sơ suất, chuyện nhiều nhất mà ngày nào tôi cũng nói với các em chính là phải học tập, học tập, còn về chuyện giáo dục an toàn cho các em thì lại không nói tới.”
Bà chủ tiệm nhìn Chu Độ đang ngồi trên ghế, tiếp tục nói: “Chu Độ, em nhất định phải nhớ kỹ lần giáo huấn này, sau này khi gặp nguy hiểm việc đầu tiên chính là đảm bảo an toàn cho chính bản thân, không có đồ vật nào quan trong hơn tính mạng của em cả, có biết không?”
Hạ Nghiêu đang ngồi ở vị trí của mình, nghe thấy bà chủ tiệm nói như vậy, không kìm được siết chặt lấy cây bút bi đang cầm trong tay.
——–
Chu Độ trước khi tan học đã bị bố Chu đón đi mất.
Đợi đến khi người trong lớp học về gần hết, Hạ Nghiêu mới thu dọn sách vở chuẩn bị đi về. Chẳng ngờ tới cậu vừa mới ra khỏi phòng học, đã bị Vương Hạo chặn lại.
“Có phải cậu cãi nhau với Chu Độ không?” Vương Hạo trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Hạ Nghiêu lắc đầu, không biết phải giải thích với Vương Hạo như thế nào.
Vương Hạo cũng chẳng để ý, hai người cứ như vậy chậm rãi bước về phía cổng trưởng.
“Cậu nói coi có phải Chu Độ rất ngu hay không.” Vương Hạo làm bộ vô tình lên tiếng: “Hôm nay thật sự là tớ bị dọa sợ chết khϊếp, tớ còn cho rằng có động đất thật sự, Vấn Xuyên lúc đó…”
Hạ Nghiêu đột nhiên dừng lại, cậu quay đầu Vương Hạo nói với cậu ta: “Vương Hạo, tớ có thể nhờ cậu một việc không?”
Vương Hạo có chút ngạc nhiên, “Việc gì?”
“Sau này nếu như loại chuyện như thế này lại xảy ra, cậu nhất định phải giúp tớ chặn cậu ấy lại.”
Vương Hạo biết cậu ấy trong lời nói của Hạ Nghiêu là ai, cậu ta dừng lại nói với Hạ Nghiêu: “Tớ nói câu này cậu đừng có trách tớ, khi đó nếu tớ biết được Chu Độ đi tìm cậu, tớ chắc chắn cũng sẽ không để cho nó đi.”
Hạ Nghiêu gật đầu, nói tiếp: “Cậu làm đúng lắm.”
Vương Hạo thở dài nói: “Nhưng mà tớ đoán chắc cũng chẳng cản được cậu ấy, ngày hôm nay cậu không nhìn thấy đâu, nó vừa nghe thấy có người nói cậu vẫn chưa xuống lầu, chẳng nói một câu liền chạy vọt lên.”
“Tớ cũng không biết hai người có mâu thuẫn gì, nhưng mà Chu độ hai ngày nay cứ buồn bực chẳng vui. Hạ Nghiêu, nếu nó nói cái gì làm cậu tức giận, cậu tha thứ cho nó đi, Chu Độ từ nhỏ đến giờ vẫn luôn như vậy, không biết cách nói chuyện.”
“Tớ không có giận cậu ấy.” Hạ Nghiêu không có cách nào nói với Vương Hạo, cậu cho rằng kể từ sau ngày hôm đó Chu Độ sẽ không quan tâm đến mình nữa.
“Không giận là được rồi, vậy hai cậu mau chóng làm hòa đi, nhìn thấy hai cậu như vậy trong lòng tớ cũng khó chịu.”
Hạ Nghiêu “ừ” một tiếng, bọn họ đúng lúc đi tới bên ngoài cổng trường, Vương Hạo phất phất tay với Hạ Nghiêu, hai người mỗi người một ngã.
Buổi tối khi mẹ Hạ Nghiêu về đến nhà, nói với Hạ Nghiêu: “Chiều nay, bố mẹ Chu Độ đến nhà mình.”
“Đến nhà mình?”
Mẹ Hạ ngồi xuống bên cạnh Hạ Nghiêu nói: “Nói là tối mai muốn mời chúng ta ăn một bữa cơm, mẹ từ chối thế nào bọn họ cũng không chịu.”
“Vẫn là về việc lần trước con hiến tủy sao?”
“Ừ.” Mẹ Hạ giơ tay vuốt vuốt mấy lọn tóc rối ở bên tai, nói tiếp: “Lần đó ở trong phòng bệnh, không phải bố mẹ Chu Độ để cho nó nhận mẹ làm mẹ nuôi sao. Mẹ Chu Độ nói, khoảng thời gian trước dì ấy vẫn luôn ở trong cữ, không có thời gian đến thăm chúng ta, bây giờ dì ấy ra cữ rồi, vì vậy muốn mời chúng ta một bữa cơm, để cho Chu Độ chính thức nhận mẹ làm mẹ nuôi.”
“Haizz.” Mẹ Hạ thở dài nói: “Mẹ làm gì có tư cách làm mẹ nuôi Chu Độ chứ, nếu không thì con…”
“Mẹ.” Hạ Nghiêu lên tiếng cắt ngang lời mẹ mình nói: “Không sao cả, nếu bọn họ đã mời, chúng ta đi ăn một bữa cơm cũng không có gì hết, nếu không thì bọn họ sẽ luôn cảm thấy rất khó xử. Nếu như mẹ không thích làm mẹ nuôi Chu Độ, vậy thì chúng ta có thể nói rõ ràng với bọn họ.”
Mẹ Hạ nghe thấy lời nói của con trai, cũng cảm thấy có chút đúng, vì vậy gật đầu.
————
Buổi chiều hôm sau sau khi tan học, bố Chu Độ trực tiếp lái xe đến trường học. Hạ Nghiêu cùng với Chu Độ hai người ngồi ở ghế sau của xe, bố Chu Độ vừa lái xe vừa nói với Hạ Nghiêu: “Mẹ con đã đến nhà hàng rồi, mẹ Chu Độ đang nói chuyện cùng với bà ấy, chú đặc biệt tới đón con qua đó.”
“Làm phiền chú Chu quá.” Hạ Nghiêu lịch sự nói tiếng cảm ơn.
“Cảm ơn cái gì.” Bố Chu Độ cười nói: “Là cả nhà chú phải cảm ơn con đàng hoàng, thật là, con với Chu Độ trở thành bạn học, chú cảm thấy đó chính là may mắn của cả gia đình chú.”
“Có thể quen với Chu Độ cũng làm con cảm thấy thật may mắn.”
Chu Độ kinh ngạc quay đầu nhìn Hạ Nghiêu, Hạ Nghiêu cũng không nhìn hắn, ánh mắt như cũ nhìn về phía trước.
Xe hơi chậm rãi dừng ở trước cửa nhà hàng, tiếp tân đứng ở cửa vội vàng tiến đến mở cửa xe.
Sau khi Hạ Nghiêu bước vào gian phòng ở trên lầu, nghe thấy mẹ mình đang cười nói với mẹ của Chu Độ.
“Ai ya, Nghiêu Nghiêu đến rồi.” Mẹ Chu vội vàng đứng lên, kéo Hạ Nghiêu ngồi vào giữa bà và mẹ Hạ, sau đó nói với nhân viên phục vụ bên cạnh: “Có thể mang thức ăn lên được rồi.”
Chu Độ thì ngồi đối diện với Hạ Nghiêu.
“Kỳ thật sớm đã phải đi thăm hai mẹ con chị rồi, nhưng mà con gái nhỏ nhà em, việc này chị cũng biết mà, kéo dài tới bây giờ mới đến thăm chị được, thật sự xin lỗi chị.” Mẹ Chu một bên nói mấy lời khách sáo, một bên rót nước cho Hạ Nghiêu.
“Dì ơi, không cần đâu.” Hạ Nghiêu vội vàng đưa tay tiếp lấy ấm trà.
Bố Chu vỗ lưng con trai mình một cái nói: “Thằng con trai ngốc nhà em, đến rồi cũng không biết lên tiếng chào hỏi mẹ nuôi.”
Chu Độ vốn dĩ đang mãi len lén quan sát Hạ Nghiêu, nghe thấy bố mình nói như vậy, vội vàng đứng lên lễ phép cung kính gọi một tiếng “Mẹ nuôi.”
Nói xong vừa định ngồi xuống, bố Chu lại lên tiếng: “Tôi nhớ hình như Hạ Nghiêu lớn hơn Chu Độ mấy tháng, Chu Độ, về sau Hạ Nghiêu chính là anh con có biết chưa?”
Chu Độ liếc Hạ Nghiêu một cái, gật đầu.
“Được rồi.” Lúc này thức ăn đã được mang lên đầy đủ, mẹ Chu lên tiếng nói: “Ăn cơm trước đi, có lời gì chúng ta ăn xong lại nói tiếp.”
Hạ Nghiêu trong lúc ăn vẫn luôn rất yên lặng, đợi đến khi mọi người đều đã rượu no cơm đầy, mẹ Chu lúc này giống như nhớ ra cái gì đó, ai ya một tiếng nói: “Quà tặng cho Hạ Nghiêu dì để quên ở nhà mất tiêu rồi.”
“Chu Độ.” Bà gọi con trai mình một tiếng, sau đó nói: “Nếu không thì con dẫn Hạ Nghiêu về nhà lấy đi.”
Chu Độ vội vàng đứng lên nói: “Mình con đi lấy là được rồi.”
Mẹ Chu hận sắt không thành thép trừng mắt với con trai mình.
Không nghĩ tới Hạ Nghiêu cũng đứng lên nói: “Tớ đi cùng với cậu.”
Mẹ Chu lúc này mới lộ ra một nụ cười hài lòng, bà khoát khoát tay nói với bọn họ: “Quà đặt ở trong thư phòng của ba con, các con mau đi đi.”
Sau đó bà quay đầu sang mẹ Hạ ở bên cạnh nói: “Chị ơi, chốc nữa ăn xong chị đi dạo với em đi. Chị không biết đâu, mấy tháng ở cữ em mập lên không ít thịt, quần áo lúc trước chẳng mặc vừa cái nào nữa.”
———–
Sau khi Hạ Nghiêu với Chu Độ bước xuống taxi, hai người liền cùng nhau đi nhau về phía biệt thự nhà Chu Độ.
Sống lưng Chu Độ thẳng tắp, từ khi hắn cùng với Hạ Nghiêu cãi nhau, đây là lần đầu tiên hai người ở cùng một chỗ, hắn vừa căng thẳng vừa bất an, không biết phải phá vỡ trầm mặc với Hạ Nghiêu như thế nào.
Hạ Nghiêu nhìn thấy Chu Độ dòm cũng không dám, đột nhiên dừng lại.
“Chu Độ.”
Chu Độ vội vàng quay đầu qua, mắt không chớp nhìn Hạ Nghiêu.
“Hôm qua… cảm ơn anh.”
“Anh,” Chu Độ siết chặt nắm tay, hít sâu một hơi nhìn Hạ Nghiêu nói: “Anh xin lỗi em.”
Đèn đường màu vàng vương trên bả vai hai thiếu niên, Hạ Nghiêu yên lặng nhìn Chu Độ.
“Anh không nên chửi em, không nên tức giận với em, càng không nên đập điện thoại.”
“Hạ Nghiêu, xin lỗi, anh biết sai rồi. Hai ngày anh vô cùng áy náy, anh sợ em sẽ không để ý đến anh nữa.” Một nam sinh thân cao mét tám, vậy mà nói đến nghẹn ngào.
Hắn hít mũi một cái, móc trong túi quần ra một tờ giấy được gấp ngay ngắn.
Theo ánh đèn mờ ảo, Chu Độ từ từ mở tờ giấy kia ra ————–
Đó là bản kiểm điểm Chu Độ dùng mấy buổi tối để viết ra.
Đợi Chu Độ đọc bản kiểm điểm đó, trong lòng Hạ Nghiêu vừa xót vừa chát.
Kỳ thật chuyện hôm đó cậu không hề trách Chu Độ, khi vừa nhìn thấy Chu Độ ở trong tiệm kem cậu liền biết Chu Độ chắc chắn sẽ tức giận. Sau đó Chu Độ nói với cậu những lời kia, sau khi cậu nghe xong trong lòng quả thật cảm thấy rất khó chịu, thế nhưng càng sợ hơn chính là Chu Độ sẽ không thích mình nữa.
Nhưng mà hành động hôm qua của Chu Độ, Hạ Nghiêu trở về suy nghĩ thật lâu, có lẽ trong trái tim của Chu Độ, cậu không hề không quan trọng.
Hạ Nghiêu nhìn thấy Chu Độ vẫn cái bộ dạng cúi đầu làm sai đó, đột nhiên đưa tay vòng lấy cổ Chu Độ, hôn một cái lên miệng hắn.
Chu Độ mở to hai mắt, dường như không dám tin.
Hạ Nghiêu hôn lướt lên môi Chu Độ một cái liền buông tay ra.
Chu Độ ngây ngốc nhìn Hạ Nghiêu, Hạ Nghiêu ngượng ngùng nói: “Chúng ta mau chóng đi lấy quà đi.”
“Được, được rồi.” Vành tai Chu Độ thoáng cái đỏ lên.
Đợi sau khi đi được mấy bước, Chu Độ đột nhiên mở miệng hỏi: “Có phải lúc nãy em hôn anh không?” Hắn lúc này hình như mới phản ứng kịp.
“Ừ.” Hạ Nghiêu bị Chu Độ hỏi thẳng như vậy, mặt lập tức nóng lên.
“Vậy đây có phải ý bảo em không giận anh nữa không?”
“Ừ.”
“Vậy, vậy mấy lời lúc trước có còn được tính không?” Chu Độ quay đầu qua, luống cuống nhìn Hạ Nghiêu.
“Lời nào?”
“Chính là” Chu Độ xấu hổ nói: “lúc không có người, anh có thể hôn em không?” Hắn thấp thỏm nhìn Hạ Nghiêu, sợ người nọ nói ra hai chữ “không thể”.
“Có thể.” Hạ Nghiêu nhỏ giọng nói.
Chu Độ nhịn không được cong khóe môi.
Hạ Nghiêu thả chậm bước chân, quay đầu nhìn Chu Độ nói: “Chu Độ, thật ra anh không cần để ý Phương Trạch Vũ đâu, vì em chỉ thích mình anh thôi.” Bất kể kiếp này hay kiếp trước, em chỉ thích một mình anh.
Chu Độ dừng lại trước mặt Hạ Nghiêu, hắn có chút ủy khuất nói: “Lúc trước, cũng trên con đường này, em nói không thích anh. Em chỉ cảm thấy anh học giỏi, đẹp trai cho nên mới bị thu hút. Cái tên Phương Trạch Vũ kia, anh không biết cậu ta có học giỏi hay không, thế nhưng dáng vẻ không tồi, anh sợ, khi em gặp được người ưu tú hơn anh, em sẽ không thèm nhìn đến anh nữa.”
Hạ Nghiêu không biết, thì ra Chu Độ cũng sẽ sợ mình không để ý đến anh ấy.
“Chu Độ.” Hạ Nghiêu khó khăn mở miệng nói với Chu Độ: “Trên thế giới chắc chắn sẽ có những người ưu tú hơn anh, thế nhưng bọn họ không phải là anh, bất kể người ta có ưu tú đến như thế nào, người em thích chỉ có một mình anh, em chỉ thích anh.”
Lần tỏ tình này của Hạ Nghiêu làm cho trái tim Chu Độ nóng hầm hập, hắn không kìm được ôm Hạ Nghiêu vào lòng, ở bên tai cậu không ngừng nói: “Anh cũng thích em, cũng chỉ thích một mình em, sau này anh sẽ không tức giận với em nữa.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Vợ Luôn Nghĩ Tôi Không Yêu Em Ấy
- Chương 37