Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vợ Lớn Trở Về

Chương 50

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tiếng gọi vang khe khẽ bên tai, tôi dần dần được kéo về với thực tại. Nước mắt vẫn còn nhạt nhòa trên mặt, cảm giác đau lòng vẫn còn nguyên, nó khiến trái tim tôi thổn thức, tức tưởi nấc lên nghèn nghẹn…

Tôi biết những gì mà tôi vừa thấy chỉ là hình ảnh của tiền kiếp, nhưng thật lòng là nỗi đau hiện hữu nó quá lớn, quá mức bi kịch và thê lương, nó làm cho tôi đau đến mức ruột gan xé nát. Tôi chưa một lần dám nghĩ đến việc ở kiếp trước, Thế Nam sẽ vì tôi mà hủy hoại bản thân anh một cách tàn nhẫn như vậy. Rõ là anh ghét tôi, anh cưng chiều Diệu Nhàn, anh dung dưỡng cho Diệu Nhàn làm loạn để giày vò tôi… thế nhưng đến cuối cùng… anh lại vì tôi mà tự sát…

Tự sát để kết thúc một cuộc đời huy hoàng, Thế Nam… rốt cuộc thì anh đã phải chịu bao nhiêu giày vò vậy? Anh tàn nhẫn với bản thân anh quá, thật sự không đáng mà!

– Vợ ơi…

Hai tiếng “vợ ơi” truyền đến bên tai, tôi giật mình bừng tỉnh, tay dụi dụi mắt rồi nhìn chằm chằm về thân ảnh đang ngồi ở trước mặt. Tôi cứ sợ là tôi nằm mơ, vậy nên tôi cứ mở to mắt nhìn như vậy, nhìn như muốn khảm gương mặt của ai đó vào trong tim, nhốt chặt vĩnh viễn không để cho biến mất nữa.

– Là anh… là anh mà…

Tiếng nói khàn khàn của Thế Nam lại tiếp tục vang lên một lần nữa, mỗi một lần anh động đậy cơ miệng là mỗi một lần tim tôi đập mạnh lên vài nhịp. Tôi kinh ngạc, tôi kích động, tôi lo lắng… tôi đưa tay về phía anh, run rẩy mà chạm đến môi anh…

Người nọ cũng không để cho tôi chờ đợi lâu, anh liền nắm lấy bàn tay của tôi rồi đưa lên môi hôn. Hơi ấm từ anh truyền đến, ấm áp mà quen thuộc, quen đến mức khiến cho tôi nước mắt lại tiếp tục nhạt nhoà…

– Anh thật mà… là anh… không nhận ra anh hả em? Mới có bao lâu đâu mà đã muốn quên anh rồi… anh nhớ em đến điên lên…

Tôi nhịn hết nổi nữa, đúng là có bao lâu đâu, nhưng đối với tôi lại dài tựa như một thế kỷ rồi vậy. Tôi nhào đến bên anh, nức nở òa lên:

– Không ly hôn nữa… chúng ta đừng ly hôn nữa… anh cũng đừng đi đâu nữa… cũng đừng ở đây nữa. Về nhà đi, em có nhà, có xe, có tiền, cũng có công ty… mặc dù công ty nhỏ nhưng em vẫn nuôi anh được mà. Bất quá thì em về xin tiền mẹ, mẹ sẽ cho thôi… Nên anh đừng khổ sở như thế này nữa… bị thương đến thế này rồi cơ mà…

Tôi vừa nói vừa mếu máo, nói xong lại khóc tu tu, Thế Nam lại phải dỗ dành, phải hứa hẹn đủ thứ. Đợi cho cơn xúc động của tôi giảm xuống, anh mới xoa xoa hai bên má tôi, giọng anh thổn thức.

– Không ly hôn, đánh chết anh anh cũng không đồng ý ly hôn với em. Xa nhau như thế… anh sợ rồi… thật sự anh chịu không nổi cảm giác cách biệt chia lìa… thà là để anh chết đi thì hơn…

Tôi ngước gương mặt xấu xí nhìn chằm chằm vào anh, lúc này, tôi mới nghẹn ngào mà nói:

– Đã từng chết rồi… anh còn không sợ hả? Anh bị điên à? Rượu độc uống vào tàn phá nội tạng như vậy mà anh cũng uống… sao anh độc ác với bản thân anh vậy? Anh điên rồi, không có em thì còn có người khác, dại dột gì hả anh?

Thế Nam đứng hình nhìn tôi, tay anh thoáng run lên, mấp máy nói trong run rẩy.

– Em… sao em biết?

Tôi tức tưởi khóc nấc:

– Sao em lại không biết, anh vừa thấy những gì thì em cũng thấy giống y hệt như anh vậy. Anh bị ngáo rồi đúng không? Đã hận thì cứ hận đi, sao lại quỵ lụy em làm gì? Lúc em chết, em đã nghĩ là anh phải sống hạnh phúc lắm…

Thế Nam vội vàng, hoảng loạn cắt ngang lời nói của tôi.

– Không hạnh phúc, không một chút nào là hạnh phúc. Anh… anh thật sự không thể nhớ được là anh đã làm những gì… nhưng những hình ảnh mà anh vừa được nhìn thấy… nó khiến cho anh hoảng loạn ghê lắm. Anh đã từng làm những việc như vậy với em sao? Sao anh lại độc ác như vậy? Anh không dám tin… anh… anh đã làm ra những chuyện như thế sao hả em?

Thế Nam thật sự mất bình tĩnh, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh mất khống chế như vậy, tâm lý của anh là cực kỳ hoảng loạn…

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

– Anh… nhìn thấy em khóc… là khóc đau lòng lắm. Rồi… anh nhìn thấy anh mắng em… em lại khóc… trong khi đó anh lại hả hê bỏ đi. Sao anh lại như thế? Anh… anh cũng nhìn thấy Diệu Nhàn đánh em… anh để cho cô ấy đánh em… còn không cho em đánh lại. Ngốc, sao em không đánh lại? Em phải đánh cả anh, cứ đánh luôn cả anh rồi hiên ngang mà về nhà với mẹ chứ? Sao lại để cho người ta ức hϊếp em như vậy… bị đánh có đau không… bị anh mắng nặng lời như vậy có buồn không? Sao lại hiền như thế hả em? Đừng chứ…

Ngập ngừng đứt quãng, Thế Nam đột nhiên bật khóc nức nở, anh run rẩy nắm chặt lấy tay tôi mà nói:

– Anh… anh còn nhìn thấy Diệu Nhàn giẫm em dưới chân… cho em uống rượu độc… Anh… trời ơi… tay chân anh như rụng rời… nhìn thấy em đau đớn sắp chết nhưng anh không cứu được… anh bất lực quá. Sao lại đến nông nỗi như vậy, em gả cho anh, anh cũng thích em mà… cũng có thích em mà… sao anh lại độc ác với em như vậy? Anh sợ rồi… anh… xin lỗi em… biết bù đắp thế nào với em mới đủ đây? Anh hèn quá, lỗi là của ai nhưng anh lại đẩy hết lên trên người em… bắt em gánh chịu hậu quả… ép em đến bước đường cùng… đẩy em vào con đường chết. Anh chết là đáng, cũng may là anh cũng chết… nếu anh mà không tự sát… chắc bây giờ anh sống không nổi… Mẹ nó, đau đớn lắm phải không em, sống trong giày vò như vậy… sao em không đi… em còn ở lại để làm gì? Trời ơi, sao phải ở lại hả em? Phải bỏ đi chứ, phải đánh cho anh tỉnh ra chứ Ngọc ơi?

Anh khóc, tôi cũng khóc, vừa mếu máo trả lời, cũng vừa tìm cách dỗ dành cảm xúc kích động của anh.

– Em… thương anh mà… thương đến mức vừa gặp đã muốn cưới… sao có thể rời bỏ anh được. Nhưng mà qua hết rồi, em bây giờ chẳng phải đang sống tốt sao, em vẫn ở bên cạnh anh… chúng ta vẫn tốt mà. Anh biết được tiền kiếp thì tốt, nhưng hiện tại vẫn là quan trọng nhất, đúng không. Tất cả đã qua rồi, qua thật rồi…

Thế Nam ôm lấy tôi, anh ôm rất chặt, tựa hồ như muốn hoà cơ thể tôi vào cùng anh. Giọng anh nghẹn ngào, run rẩy mà cất lên.

– Sẽ không bao giờ có chuyện anh làm tổn thương em nữa… nhiêu đó là quá đủ rồi… tha lỗi cho anh… đừng hận anh mà hãy để anh tự hận chính mình đi. Vợ ơi, anh thật sự cũng rất thương em, thương nhiều lắm rồi…

Hai kiếp qua đi, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi cảm nhận rõ ràng nhất tình yêu mà Thế Nam dành cho tôi. Rõ ràng là ở kiếp trước anh cũng có tình cảm với tôi, vậy mà tôi và anh lại bỏ lỡ nhau một cách tàn nhẫn như thế. Cứ tưởng kiếp này cũng phải chia lìa, nhưng may mắn là đến cuối cùng, tôi và anh đã có thể trở về bên cạnh nhau. Lại còn có thể rõ ràng tường tận được mọi chuyện, thông suốt được tất cả vấn đề, thật sự quá may mắn…

Kể từ sau khi quyết định sẽ lại yêu Thế Nam thêm một lần nữa thì tôi đã không còn muốn đặt nặng chuyện thù hận với anh nữa rồi. Chấp niệm trả thù sâu nhất của tôi là muốn trả thù Diệu Nhàn, mà trả thù thì cũng đã trả thù xong, dã tâm của tôi cũng dần được buông xuống. Đến cuối cùng thì tôi cũng chỉ mong ước được như bây giờ, mọi chuyện được hóa giải, thù hận tiêu tan, cũng không còn thúc mắc nào khiến cả hai phải hiểu lầm nhau nữa cả. Thật ra thì cả tôi và anh đều đã mang trong người một vết xước… đau đớn như thế… tôi thấy cũng đã là quá đủ… quá đủ rồi!

Thế Nam ôm lấy tôi rất chặt, sợ là anh vô tình làm ảnh hướng đến bé con trong bụng, vậy nên tôi liền nhắc nhở, cũng sẵn tiện thông báo tin mừng này cho anh.

– Ừm, anh phải thương em, thương nhiều hơn nữa. Còn có… thương con của em nữa… là con của em và anh…

Tôi vừa dứt câu, người nào đó đang ôm chặt lấy tôi đột nhiên thoáng run lên. Rất nhanh sau đó, anh liền buông tôi ra, biểu cảm nửa là sung sướиɠ, nửa lại hoang mang, anh run run hỏi lại:

– Con… ý em nói… con… của anh? Ở trong bụng em?

Nhìn biểu cảm ngây ngô của anh, tôi thoáng chốc bật cười. Nắm lấy bàn tay đẹp đẽ của anh rồi đặt lên bụng mình, tôi cười mỉm, dịu dàng khẽ đáp:

– Ừm, trong bụng… đây là kết quả của việc anh lừa em… hậu quả đây này… đợi ngày con ra mà chăm nhé. Em chịu, tối em không thức chăm đâu…

Phải mất mấy giây, Thế Nam mới kịp phản ứng lại được. Con người anh bình thường cực kỳ nhanh nhạy và sáng suốt, vậy mà lúc này lại ngáo ngáo ngơ ngơ, trông khờ khạo chậm chạp đến lạ. Mà cũng không trách được anh, anh vừa trải qua cú sốc quá lớn trong cuộc đời, bây giờ lại nhận thêm tin tức chấn động, bảo sao mà anh không ngốc trệ cho được. Nếu đổi lại là tôi, chắc tôi ngất xỉu luôn rồi, chất xám tiết ra không đủ để tiêu hóa hết mớ thông tin này đâu…

Thế Nam hết nhìn bụng tôi rồi lại nhìn mặt tôi, thấy tôi nở nụ cười rực rỡ, bất giấc môi anh cũng nở nụ cười theo. Anh cẩn trọng từng bước một xoa xoa bụng tôi, tròng mắt ngấn lệ long lanh, anh nghẹn ngào, nói khẽ:

– Chăm… anh sẽ chăm con… một mình anh chăm hai mẹ con em… anh làm được hết…

Tôi cười trong hạnh phúc:

– Là anh nói đó nhé, em không ép đâu đấy.

Anh gật dù, cười đến xán lạn, cười như toả ra nắng vàng giữa màn đêm lạnh lẽo tịch liêu.



– Vợ con của anh thì anh chăm, chăm hết đời còn thấy chưa đủ…

Nói rồi, anh lại nhẹ nhàng kéo tôi vào lòng, anh ôm tôi lấy tôi nhưng vẫn tinh ý chừa lại khoảng cách nhỏ trước bụng tôi, sợ đè trúng bé con trong bụng. Hai cơ thể dựa sát vào nhau, anh kề tai tôi, thủ thỉ những lời mật ngọt đầy thâm tình.

– Kiếp trước… xin lỗi em, kiếp này… thật lòng cảm ơn em. Mong em vì con mà bỏ qua cho anh… anh không dám hứa hẹn điều gì… chỉ biết là kiếp này anh phải cật lực bù đắp lại tất cả những gì mà anh đã nợ em ở kiếp trước. Ở bên cạnh anh, sinh con cho anh… đừng rời bỏ anh… yêu anh thêm một lần cuối cùng nữa nhé em. Thật sự là anh không biết phải nói cái gì vào lúc này để em có thể hiểu hết được chân tình của anh… nhưng mà việc anh yêu em hoàn toàn là sự thật… còn yêu em đến cả hai kiếp. Anh sẽ dùng hết quãng đời còn lại để chứng minh cho em thấy là anh thương em và con… thương hai mẹ con vô vàn!

*

Thế Nam nghĩ dưỡng thêm một ngày nữa, sau đó bọn tôi sắp xếp về lại thành phố ngay trong đêm. Bởi vì tình hình hiện tại đang vào thời điểm tranh đấu cao trào nhất, anh em Hồng Lâm đã bắt đầu tung chiêu, ra sức chèn ép Thế Nam trên mọi mặt trận. Mà theo như ý của Thế Nam thì anh ấy cũng muốn về để chiến một trận quyết định, không muốn day dưa thêm nhiều, sẽ rất phí thời gian và công sức.

Vì muốn tránh tai mắt của phủ Thượng nên Thế Nam chọn rời đi vào ban đêm, trước khi bọn tôi lên xe, Nguyệt Lão có đến gặp mặt bọn tôi. Ông ấy tặng cho tôi một miếng ngọc bội, dặn dò là sau này khi con tôi sinh ra đời thì dùng ngọc bội này để làm mặt dây chuyền. Đây là ngọc bội có chứa linh khí của thần tiên, dùng để hộ thân là cực kỳ tốt, quý hiếm không ai có được. Sau khi tặng ngọc bội, Nguyệt Lão lúc này mới từ tốn mà căn dặn.

– Sau này sẽ không gặp lại hai ngươi nữa, kiếp nạn này là kiếp nạn lớn nhất của hai người, nếu vượt qua được rồi thì phải biết trân trọng. Ta chỉ có thể giúp hai ngươi được một lần, sẽ không thể có lần thứ hai. Mà ta nghĩ, nếu như hai ngươi lại bỏ lỡ nhau lột lần nữa, vậy thì xem như hai ngươi đã hết duyên. Ta dù có tiếc dây tơ hồng thì cũng đành chịu, không cách nào se tơ lại được. Chân tình của hai người các ngươi là thứ cực kỳ quý giá, chớ nên xem nhẹ mà hối tiếc như ở tiền kiếp.

Thế Nam cực kỳ xem trọng những lời mà Nguyệt Lão nói, những gì mà Nguyệt Lão căn dặn hay là răn dạy, anh đều chăm chú lắng nghe, không một lời cãi lại, cũng chưa bao giờ dám tỏ thái độ không để ý đến. Lúc này nghe Nguyệt Lão dặn dò, anh liền gật đầu, cung kính đáp lời.

– Dạ, bọn con đã hiểu… sẽ không bao giờ làm ông thất vọng.

Nguyệt Lão gật gù nhìn Thế Nam với ánh mắt hài lòng, sau đó ông lại quay sang tôi, răn dạy tiếp:

– Còn con, tốt nhất đừng nên tò mò về kết cục của cô gái kia, kiếp trước của con ai cũng chết, có mỗi cô ta thì sống… Kiếp này cũng vậy, số của cô ta là phải sống để chịu nghiệp quả về những gì cô ta đã gây ra. Vậy nên con cũng đừng thù hận cô ta nữa, ta đã thay con giải quyết cô gái kia rồi.

Tôi có chút kinh ngạc, vốn dĩ là tôi đã không muốn để ý đến Diệu Nhàn nữa. Nhưng khi nghe Nguyệt Lão nói, tôi lại sinh ra tò mò, tôi liền hỏi:

– Nguyệt Lão, ông đã làm gì chị ta vậy ạ? Con biết có được không?

Nguyệt Lão cười cười nhìn tôi, ông ấy điềm đạm đáp:

– Cũng không có gì, ta chỉ là cho cô gái kia thấy lại một chút kết cục của cô ta ở tiền kiếp, mà ta nghĩ bấy nhiêu đó cũng đủ khiến cô ta phải phát điên lên rồi. Hai người các ngươi nên giữ cho bàn tay mình “sạch sẽ”, giảm càng nhiều nghiệp báo càng tốt, để kiếp sau vẫn được đầu thai vào gia cảnh tốt, cũng sẽ sớm gặp lại được nhau hơn…

Dừng chút, Nguyệt Lão lại quay sang nhìn Hồng gia, ông lại tiếp tục dặn dò.

– Con hiểu chưa Thế Nam? Đừng xuống tay quá nặng, tuyệt đối đừng để liên quan đến mạng người. Cô gái kia ta thay hai người các con trừng trị rồi, nếu buông được thì buông, kẻo lại lôi kéo nhau vào ân oán hận thù của vô lượng kiếp… sẽ rất mệt mỏi. Ngọc cũng thế, trả thù như vậy là được rồi, cô gái đó cũng đã biết sợ, chừa cho cô ấy một con đường để hoàn lương.

Cả tôi và Thế Nam đều không hẹn mà gật đầu, còn hứa với Nguyệt Lão sẽ không chấp niệm chuyện của tiền kiếp nữa. Thật ra nếu để mà nói thì Diệu Nhàn ở kiếp này vẫn chưa gây ra được sóng to gió lớn gì. Nhưng đó là vì do tôi và Thế Nam được Nguyệt Lão che chở và thương xót, vậy nên ông mới giúp tôi cãi mệnh để bọn tôi có thể cùng nhau kết duyên thêm một lần nữa. Chứ nếu đổi lại là bọn tôi không có nhân duyên nhiều kiếp, vậy thì không biết bây giờ linh hồn tôi đang vất vưởng ở cái xó nào, còn Thế Nam thì không cần nói, nghiệp quả tự sát của anh nó nặng đến ngút trời rồi…

Nhưng chẳng qua là đến hiện tại cả tôi và Thế Nam đều không muốn nhớ lại và chấp niệm sâu vào chuyện của kiếp trước nữa. Bọn tôi sẽ xem như đó là một hồi chuông để cảnh tỉnh hồn thức của mỗi người, để nỗi đau chia lìa này được khắc sâu vào tận linh hồn, có vậy thì sau này bọn tôi mới không lặp lại sự tổn thương cho nhau thêm bất kỳ lần nào nữa. Cuộc đời này nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, chỉ cần lơ là một phút thì sẽ mất nhau cả đời… à không… là mất nhau suốt đời suốt kiếp… vĩnh viễn không có cơ hội được tương phùng!

Trước khi lên xe rời đi, Nguyệt Lão mỉm cười chúc phúc cho bọn tôi.

– Được rồi, ta là Nguyệt Lão, người duy nhất trên thế gian này vẫn tin vào tình yêu khắc cốt ghi tâm. Sẵn dịp được đến trần gian, ta chúc cho hai con sống bên nhau viên mãn đến hết đời, tái sinh bao nhiêu kiếp thì sẽ gặp được nhau bấy nhiêu kiếp, vĩnh viễn mãi mãi không chia lìa… Nguyệt Lão ta chúc phúc!

Dứt câu, Nguyệt Lão từ từ biến mất, nụ cười của ông dần nhạt nhòa dưới ánh trăng rực rỡ, sau đó tan biến thành những giọt sương mai li ti, hòa tan vào màn đêm đen tuyền lạnh buốt. Sự xuất hiện và biến mất của Nguyệt Lão cứ như là một giấc mơ kỳ diệu vậy, nó làm cho tôi cứ ngẩn ngơ, lại khiến cho lòng tôi phát sinh ra một nỗi niềm mất mác khó diễn tả. Kiếp này, tôi không biết phải ghi ơn Nguyệt Lão như thế nào để xứng đáng với ân tình mà ông đã giúp cho bọn tôi. Cứ tưởng Nguyệt Lão chỉ là một vị thần thánh trong truyền thuyết, thật sự không thể ngờ, thế gian này quả thật là có Nguyệt Lão!
« Chương TrướcChương Tiếp »