Vợ Lạnh Lùng Không Sợ Tôi

7.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Câu chuyện Vợ Lạnh Lùng Không Sợ Tôi thật nhẹ nhàng miêu tả đúng tâm lý của con người trong cuộc sống thực tế. Tuy có những hiểu lầm và xung đột nhưng đều được giải quyết. Cách đối chất và xử lý tình  …
Xem Thêm

Mở đầu
“Khương tiểu thư, vị này là luật sư Tống Tử Ngôn, hiện tại anh ta làm chủ một văn phòng luật. Luật sư Tống, vị này là Khương Hiểu Nguyên tiểu thư, người phụ trách công ty “cố vấn hôn lễ Hoa Dạng” (chỗ này tên công ty mình không hiểu lắm), hai vị đều là những nhân vật xuất sắc trong ngành, nam thông minh, nữ xinh đẹp...

Bà mối liên tục giới thiệu.

Khương Hiểu Nguyên nhìn người đàn ông trước mắt, cô là người con gái hiện đại, nữ tính, có sự nghiệp riêng của mình, căn bản không che dấu vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn của mình, huống hồ người đàn ông này có khả năng trở thành chồng mình, cho nên đương nhiên phải xem xét anh ta tỉ mỉ.

Tống Tử Ngôn có đôi con ngươi đen sâu sắc như ngọc, đường cong khuôn mặt thể hiện đây là người cương quyết, thân hình mặt mũi tuyệt đối có thể làm cho phụ nữ tim đập thình thịch, tiền nhiều, có địa vị xã hội, cho dù không hay tươi cười, nhưng mà không phải phụ nữ đều yêu đàn ông lạnh lùng sao, này chỉ có thể thêm điểm, cô không hiểu lấy điều kiện như vậy, anh ta tại sao phải đi xem mặt để kết hôn?

“Tống tiên sinh chưa có người yêu sao?” Khương Hiểu Nguyên đưa ra nghi vấn.

Tống Tử Ngôn nhìn người phụ nữ trước mắt, cô tự tin xinh đẹp, hai mươi tám xuân xanh, cũng đã có sự nghiệp của mình, có lẽ chỉ là phòng làm việc quy mô nhỏ, bất quá căn cứ vào tư liệu của công ty mai mối mà phán đoán, nhất định có cơ hội phát triển trong tương lai. Đây chính là một người phụ nữ có thể chống đỡ nửa bầu trời, cô có thể tự mình làm được, không cần dựa vào việc coi mắt kết hôn.

“Vậy Khương tiểu thư có người yêu rồi sao?” Anh đưa ra nghi vấn tương tự.

Khương Hiểu Nguyên giơ cao hai tay làm sáng tỏ. “Tuyệt đối không có, đi xem mắt là bởi vì người lớn trong nhà bức hôn, nhưng là tôi cũng không ghét việc xem mắt kết hôn này, bớt việc lại rất tiện lợi, vậy còn anh?”

“Lý do của tôi cũng giống Khương tiểu thư.”

Cái này gọi là chí lớn gặp nhau? Bởi vì hai người đều bận rộn lo cho sự nghiệp, cũng vừa đến tuổi thích hợp để kết hôn, bị người lớn bức hôn là điều khó tránh khỏi, hai người không hẹn mà cùng đến chỗ giới thiệu mai mối tốt nhất, cho nên đều nhanh chóng đồng ý chuyện “kết hôn” này.

Hai người xa lạ ở buổi xem mắt này xác định rõ toàn bộ hợp đồng hôn nhân.

Bọn họ quyết định sau một tháng nữa sẽ kết hôn.

Sau khi cưới sẽ ở tại một căn nhà ở đường Tín Nghĩa phía nam.

Đàn gái cần chỗ đậu, vị trí xe của cô thì do nên nam phụ trách giải quyết

Thỏa thuận trước hôn nhân, tài sản sở hữu của hai bên đã được luật sư Tống công chứng.

Đồ dùng trong nhà do anh phụ trách, cô chỉ phụ trách quỹ nuôi dưỡng đứa nhỏ mỗi tháng -- bọn họ ngay cả chuyện đứa nhỏ cũng đã suy nghĩ thật chu toàn.

Bởi vì không rảnh cho nên không hưởng tuần trăng mật.

Không kiểm soát công việc, không tham gia vào cuộc sống người kia, nhưng là không thể phá hoại hoặc phản bội hôn nhân, ví như: nɠɵạı ŧìиɧ, hồng hạnh xuất tường

Tình yêu phát triển tự nhiên, không bắt buộc đối phương nhất định phải yêu mình, nếu yêu, liền thuận theo thự nhiên (trên đây là những điều kiện cô đưa ra, vẻ mặt của hắn thì không cho là đúng)

Nếu tương lai thật sự tìm được người yêu chân chính của mình, trước tiên phải nói cho người kia biết, sẽ thành toàn cho đối phương.(trên đây là những điều cô đưa ra. Anh nghĩ cô điên rồi, hắn bề bộn nhiều việc, lui tới chẳng qua là phụ nữ làm bạn giường trong thời gian ngắn, bởi vì muốn kết hôn, mới tìm đối tượng xem mắt)

Cũng nhắc đến cả vấn đề tiền bồi thường hàng tháng sau ly hôn.

Còn chưa kết hôn liền đề cập việc ly hôn? Thật xứng đáng là luật sư, Khương Hiểu Nguyên cũng coi như được mở rộng tầm mắt.

“Cứ như vậy?”

“Cứ như vậy.”

Trên đây là hợp đồng hôn nhân, giấy trắng mực đen, xác nhận xong

Chương 1

“Buổi sáng tốt lành, bữa sáng hôm nay là cháo.”

Khương Hiểu Nguyên chào buổi sáng, đứng dậy cầm chén, múc một chén cháo to đặt trước mặt anh.

“Chào buổi sáng.”

Tống Tử Ngôn ngồi vào bàn, thuận tay cầm lấy tờ báo ngay bên cạnh, mở ra, tầm mắt chỉ dừng lại trên người bà xã một giây.

“Hôm nay trứng ốp lếp ăn ngon không?” Anh thích bên ngoài hơi cháy, lòng đỏ trứng chín hẳn, độ lửa vừa đúng, người đàn ông này rõ ràng rất kén chọn.

“Ừ, ăn ngon lắm.”

Khương Hiểu Nguyên mỉm cười, hai vợ chồng im lặng ăn cơm.

Nàng phát hiện bên cạnh anh có túi hành lý, đó là đồ chỉ xuất hiện khi anh đi công tác.

“Anh muốn đi công tác?”

“Đúng vậy.”

“Đài Trung.”

“Ừ.”

“Anh vừa mới đi Đài Trung gần đây mà?”

“Ừ.”

Khương Hiểu Nguyên đứng dậy, cô ăn no rồi. “Hôm nay em cũng phải đi Đài Trung.”

Cô dường như nhìn Tống Tử Ngôn rồi dừng lại một chút, anh giải thích: “Mới có một vụ án ở Đài Trung”

Anh lại khôi phục thái độ yên lặng khi nãy, tất cả chú ý đều dồn vào tờ báo. “Ừ.”

Nàng nhún vai. “Em ra ngoài trước đây, tạm biệt.”

Khương Hiểu Nguyên đem chén của mình vào phòng bếp, rửa sạch rồi đặt về vị trí cũ, còn thức ăn còn lại trên bàn sẽ có dì giúp việc đúng giờ thu dọn. Cô cầm lấy túi xách chuẩn bị đi làm, bỗng nhớ đến một chuyện, lại trở lại phòng ăn, từ túi xách lấy ra một vật trang trí vàng tinh tế, một cái C, một cái S. C là viết tắt cho họ của cô, S là của hắn, còn có một đôi gấu bông đang tựa vào nhau.

Cô đưa cho anh, có hơi ngượng ngùng, dù sao cũng đột nhiên đưa cho hắn chút lễ vật. “Ách, gần đây mọi người đang thịnh hành loại trang sức này, em làm hai cái, một cái cho anh, có thể làm móc treo chìa khóa... Ách, có phải rất đáng yêu không?”

Tống Tử Ngôn nhận lấy. Nhìn đôi Tiểu Hùng nương tựa vào nhau, anh không bình luận gì, đem dây trang sức đặt bên cạnh. “Cảm ơn.”

Không trả lại chính là biểu hiện tốt, đàn ông thường không thích mấy vật trang trí đáng yêu, Khương Hiểu Nguyên lại cảm thấy ngượng ngùng. “Em đi làm đây, tạm biệt.'

Đây là hôn nhân của cô. Kết hôn đã ba tháng, hai người gặp, nói chuyện với nhau từ trước đến nay đều không dài dòng ướŧ áŧ, không như những đôi vợ chồng khác ngẫu nhiên xảy ra một vài tranh cãi nhỏ, hai người dường như hoàn thành kế hoạch “hôn nhân” trên danh nghĩa này. Đương nhiên cô biết nấu ăn, hai người bọn họ cùng nhau ăn cơm, ngẫu nhiên cũng nói chuyện như tụ họp gia đình cũng sẽ cùng nhau tham gia, cũng có quan hệ thân mật, nhưng tất cả tâm trí của cả hai đều dồn vào công việc, sau một ngày bận rộn, buổi tối chỉ muốn ngủ, số lần nói chuyện với nhau tự nhiên cũng rất ít.

Đây là hôn nhân của cô, không có cái gì là hài lòng hoặc không hài lòng, mỗi ngày đều trôi qua yên lặng như vậy, bên cạnh dư ra một người đàn ông cũng không có gì phiền phức, bóng đèn hư có người đổi, hoặc coi phim kinh dị, có người ngồi bên cạnh ngủ. Tổng hợp lại xem ra, cô phát hiện mình hoàn toàn thích hợp với cuộc sống sau hôn nhân này. Vậy tình yêu đâu? Cô không ghét anh, thỉnh thoảng có quan hệ thân mật cũng làm cô mặt đỏ tim đập, tình cảm yêu mến cũng giống như nguyên lý nước sôi, ban đầu nước lạnh rồi chầm chậm tăng nhiệt độ, có một ngày, chờ nước sôi, bọn họ có lẽ đã yêu đối phương sâu sắc...

Sau đó, cô cùng năm người đồng nghiệp lên tàu không ngừng nghỉ đi đến Đài Trung. Đài Trung có một đơn đặt hàng tiệc cưới, tổ chức tại tư gia, địa điểm mời khách là tại vườn hoa một khu nhà cao cấp ở Đài Trung, bên cạnh một casino Đài Trung.

Vừa đến phía sau hội trường, năm người lập tức phân ra mỗi người một việc, Khương Hiểu Nguyên điều chỉnh tai nghe, đem bộ đàm giắt ở thắt lưng. Cô mặc đồng phục “Hoa Dạng”, mặc một cái quần dài mới, mái tóc dài buộc cao, trên mặt trang điểm thích hợp, cả người toát lên vẻ chuyên nghiệp mà tự tin.

Cô trước tiên đi tìm đầu bếp, xác nhận thực đơn trong tiệc cưới, tiếp theo kiểm tra việc bố trí hôn lễ, thiết bị âm thanh cùng những hạng mục khác, trước khi bắt đầu hôn lễ, dù chỉ là một bông hoa trang trí, đều phải đặt ở vị trí thích hợp hoàn hảo nhất, không thể qua loa.

Thêm Bình Luận