Trước tiên xin thành thật gửi lời cảm tạ đến những độc giả đã đủ kiên tâm và nhẫn nại, để lướt cùng cô bé Thúy Yên votinhhiepnu suốt 1 chặng đường 30 phần dài đăng đẳng. Công nhận “sức chịu đựng” của mọi người giỏi ghê à nha, sau khi bị núi chữ trong 30 phần đổ ập xuống mà vẫn còn… sống nhăn và còn muốn… xem nữa. Thiệt là bái phục, bái phục hết chỗ nói (hí hí, thực ra là đang rất khoái chí, cho cười 1 miếng nghen).
Sau khi xem xét thiên thời, địa lợi, nhân hòa, nhân danh chính tui xin được khép lại chặng đường dài ngoằn của mình tại phần 30 (có ai tiếc ko dzậy? Xin mau nói ra để tui còn... dzinh hạnh 1 tẹo, hic hic). Nguyên phần này, cô nàng Xi Vưu Hậu Đậu sẽ ko đi sâu vào kể lể chiện lụm vàng, ngắm hoa, cắn wái gì gì nữa cả, nàng ta sẽ quay ngược dòng thời gian, điểm lại những người bạn mà nàng trót bắt duyên trong suốt cuộc hành trình.
Những người, ta gặp trên đường (game và đời cũng như nhau cả thôi), mỗi người mỗi vẻ, mỗi người mỗi tính cách, có người như 1 áng mây che nắng cho ta, có người như 1 cổ thụ để ta tựa lưng vào sau những phút giây mỏi mệt, có người tặng ta 1 chiếc dao với ý tốt (giúp ta có cái mà… xẻ dưa hấu ăn chẳng hạn:U) nhưng bất cẩn lại để nơi tay ta 1 vết xước rướm máu, có người lại tặng ta 1 nhành hồng đỏ thắm nhưng sơ ý lại khiến gai nhọn đâm vào tay… Muôn hình vạn trạng, muôn màu muôn vẻ…
Một trong những người mà tui còn nợ 1 lời xin lỗi, người ấy không ai khác bavuong*bietco – nàng Đường Môn bên Thái Sơn thuở nào. Đó là người bạn thiếu thời, thuở ấu thơ còn đuổi nhím, bắt hươu trên con đường đến với VLTK. Việc rời bỏ Thái Sơn để đến bến bờ Tung Sơn, tui ko hề hối tiếc về chuyến du hành của mình, chỉ có điều, mãi mãi vẫn cảm thấy có lỗi vì đã để bavuong*bietco ở lại. Tớ nợ cậu 1 lời xin lỗi! Dẫu biết cậu ko hề giận vì hiểu được “mỗi người 1 con đường, mỗi người 1 lối đi”, nhưng lòng tớ luôn đượm buồn khi nghĩ đến tình cảnh “cậu và tớ mỗi đứa mỗi ngã”. Dù cậu đang ở phương trời nào, đang làm gì, đang theo đuổi mục đích gì thì vẫn mãi mãi là hảo bằng hữu, hảo cậu - tớ nhé, bavuong của tớ:U.
Không thể không nhắc đến *Ta_kiem*, 1 người mà với sự vô tâm của chính tui, đã khiến chàng Thiên Vương ấy ngậm ngùi không ít. Tui đã làm rất nhiều chuyện quá đáng, có khi còn tổn thương, đem gai hoa hồng đăm Gã, nhưng Gã cứ luôn cố tỏ ra mình ko sao, ko đau, để tui có thể an tâm làm những điều mình theo đuổi. Tui hiểu rõ, mình đã rất nhẫn tâm với Gã, dẫu có gửi đến Gã muôn ngàn lời hối tiếc cũng ko rửa sạch được những nỗi đau mà tui đã gây ra. Thực sự, tui ko còn biết phải làm sao để băng bó vết thương dùm người bạn này nữa. Gã à! Chúng ta vẫn là bạn chứ? Hãy cho ta được cơ hội tiếp tục là bằng hữu của nhau nhé. Ta hứa, sau này dù có tặng hoa hồng thì sẽ bẻ hết gai, sẽ ko để gai hoa hồng làm đau Ngươi nữa đâu. Hứa đấy!
Bang Chủ HoaSatTaThan ngủ ngon nhé! Xi Vưu vẫn còn đây, anh em Xi Vưu vẫn còn đây thì ý nguyện của bang chủ vẫn mãi trường tồn. Mọi người vẫn hay nhắc đến bang chủ và dành riêng 1 chỗ ngồi, 1 ly bia, 1 bộ chén đũa mỗi khi Xi Vưu có hội họp. Sống mãi với thời gian và trong lòng anh em Xi Vưu, bang chủ lời to rùi nhé. Ngủ ngon nhé, bang chủ…
NguyetThu dẫu bận rộn tấp nập bên Hoàng Sơn, nhưng vì tui nên cố bon chen wa Tung Sơn để sớm hôm còn trông thấy nhau. Một tình bạn đẹp như mơ, há mấy người đạt được? Thời buổi khốn khổ nhất, nghèo đói nhất của tui, chẳng phải nhờ NguyetThu bên cạnh vỗ về, lúc chọc ghẹo, lúc khoe áo mới, lúc tranh nhau lụm vàng để an ủi nhau đấy ư? Trong gian lao mới biết tình tri kỷ! Ta thật sự rất quý nàng. Và luôn cầu chúc bầu trời mà nàng đang bay sẽ luôn ở nhiệt độ ổn định, gió nhẹ, nắng đẹp. Bay cao và bay xa nhé nàng (nhớ thắt dây an toàn nghen, hì hì).
Một tỉ tỉ mà có lẽ rất ít người biết (vì tui chưa nhắc đến tỉ tỉ ấy trong truyện mà, giờ nhắc nè, xin tỉ tỉ đừng chen lấn) nhưng đối với tui, tui thật sự hạnh phúc và cảm thấy mình thật may mắn khi được làm mụi mụi của tỉ. MyMuaHa tỉ tỉ phải gọi là busy person, lại ko ham hố gì game giếc, nhưng vì muốn ở bên cô mụi mụi vừa lỳ vừa hay gây sự nên đành dẹp mọi chiện wa 1 bên, quyết tâm nhào vô VLTK, chui vào Tung Sơn để chăm lo cho mụi mụi khó ưa này. Có được một người chị hiền, hết lòng lo cho mình như thế, còn hạnh phúc nào hơn? Hiện nay, mỗi khi tui cười, tỉ tỉ luôn ở bên để cười góp vui, mỗi khi tui khóc, tỉ tỉ luôn lau sạch dòng lệ rơi, cả những khi tui muốn khóc mà nước mắt ứ chảy ra được, tỉ tỉ lại dịu dàng cho tui mượn bờ vai để tựa vào. Đời người, may mắn như tui, hạnh phúc như tui há được mấy mống? Cảm ơn MyMuaHa tỉ tỉ đã luôn ở bên mụi! Nhìn mắt mụi nè, đang long lanh lóng lánh vì xúc động á, nhớ nhá, nhớ là mụi biết ơn tỉ vô ngần đấy nhá. ^0^
Sau đây là người mà… có lẽ, cả đời này, tui sẽ ko bao giờ quên được. Chàng là người giúp tui hiểu rõ, Game còn thật hơn cả cuộc sống, Game ko chỉ là trò chơi, Game đã là cuộc sống… xxKenshinxx bước từ Game ra cuộc sống thật, không chỉ song hành cùng tui trong thế giới của Hoa Sơn và Vũ Di, mà còn hiện hữu bên tui trên từng bước đường của cuộc sống thực. Chuyện tình bi hài của chúng tui chắc dài cả nghìn trang, dù viết cả đời cũng ko viết hết, nhưng nếu ai đó tò mò, muốn coi ké 1 phần thì tui… cho coi ké nè (Mình gặp nhau lúc anh chưa ra đời), hứa là xem xong im lặng nhá, ko được chọc wê à nha.
Wao, tui đã có tất cả nhờ VLTK…
Nếu như… chuyện tình của tui đừng là 1 chuyện tình quá đẹp!
Tại sao lại sợ chuyện tình đẹp? Vì tình đẹp là tình tan vỡ…
Bong bóng xà phòng rất đẹp, vì vẻ đẹp đó rất mong manh và dễ vỡ…
Thủy tinh cũng rất đẹp, chỉ vì thủy tinh cũng rất dễ vỡ…
“... Những gì đã khắc cốt ghi đều khó có thể xóa được.
Trừ phi tôi không có lương tâm, trừ phi tôi không đọc được những chữ khắc ở đó thì phép ru ngủ của tôi mới thành công.
Nhưng tôi lại là người biết chữ và là người có lương tâm.“
(Lần Đầu Thân Mật – Thái Trí Hằng)
Có lẽ vì vậy, cả đời này, tui ko cách nào có thể quên được những gì đã xảy ra, quên được sự hiện hữu, quên được ánh mắt và nụ cười của chàng…
Tui vẫn luôn chờ chàng quay lại, có thể lúc Trường Bạch ngập tuyết, Đào Nguyên chôn vùi trong biển hoa hay trăng Hoa Sơn mây mù che phủ… tui cũng vẫn sẽ chờ… Không chỉ chờ trong game, mà chờ trong cả nhịp sống thực…
Có lẽ là ngu ngốc, là vô vọng, nhưng tui chẳng nề chi, sống suốt 1 đời, chưa chắc đã gặp được hồng nhan tri kỷ, nếu đã gặp rồi, sao ko phấn đấu để gìn giữ, dại dột chi để tuột qua tầm tay rồi lại ôm hận nghìn thu? Đã từ lâu, tui xem VLTK ko còn là trò chơi, đã từ lâu, tui nhận ra chàng luôn hiện hữu trong tui dẫu có xa cách nghìn trùng… Tui nợ VLTK 1 lời cảm ơn chân thành, vì nhờ VLTK giúp tui có những tình bạn đẹp, giúp tui hiểu rõ hơn về cuộc sống này và giúp tui biết được… yêu 1 người là thế nào!
Chào những độc giả đã ko ngại dài dòng, ko ngại mỏi mắt trông theo 1 chặng đường dài lê thê của cô nàng votinhhiepnu vừa tham vàng vừa ham chơi. Hy vọng 1 ngày nào đó vẫn sẽ gặp lại các bạn, hì hì.
Sẽ luôn sống theo những gì trái tim mách bảo… Em sẽ đợi chàng…