*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau cuộc tử thủ Biện Kinh thì mọi việc diễn ra hằng ngày vẫn ko có gì thay đổi giữa tui và Gã. Chúng tui vẫn đến Xi Vưu nói nói cười cười cùng bọn quái. Hôm ấy còn có sự hiện diện cực kỳ chói sáng của nàng NguyetThu. Suốt buổi, nàng ta cứ chí chóe về việc "mua được 1 bảo vật với giá cực kỳ hời".
Tui phải lao tâm khổ nhọc mới ép cung NguyetThu, buộc nàng ta phải kể lể tường tận về sự tích "mua hời" kia để tui còn học hỏi kinh nghiệm "chợ trời", sau này còn biết đường "xây dựng sự nghiệp từ 2 bàn tay trắng" nữa chứ. Nhìn vẻ mặt sảng khoái đầy mãn nguyện của NguyetThu thì tui hiểu rõ, ắt hẳn nàng ta vừa lụm được 1 hố vàng, cho nên mới có nụ cười tươi roi rói, ko héo úa chút nào thế này.
Nàng ta cứ bi bô với tui rằng: "Ta qua Tung Sơn này gặp hên nàng ạ! Kim Tiêu có băng sát nội công 130 điểm mà bên này chỉ bán có 50 vạn. Ở bên Hoàng Sơn, ta tìm mòn mỏi cũng chả thấy. Không ngờ Tung Sơn, giá cả lại rẻ mạt thế này..."
Thực ra... tui chả hiểu nổi nàng ta đang nói gì cả, hic. Với 1 đứa lơ tơ mơ gà mờ về chiện võ lâm như tui, thì những cái gọi là sát thương vật lý, băng sát nội công, tốc độ xuất chiêu... đều là 1 vùng trời bí ẩn mà có lẽ sẽ ở thì tương lai xa lơ xa lắc, tui mới khám phá nổi. Nhưng nhìn dáng điệu vui cười hớn hở của NguyetThu, tui buộc phải tin rằng: "Nàng ấy thực sự đã lụm được bảo vật với giá... mua như cho".
Tui bèn nằng nặc năn nỉ NguyetThu cho ngó thử món bảo vật đó mặt mũi ra làm sao, mà lại dám ngốn hết 50 vạn 1 cách ngọt ngào đầy vẻ tự nguyện của NguyetThu như thế? Khi nàng ta giơ ra cho ngó, thì tui bỗng nộ khí xung thiên, la hét 1 trận đầy lòng căm phẫn vì xót của: "Trời ơi là trời, đất ơi là đất, ta tưởng nàng mua cái gì hay ho, ai dè lại mua nhầm đồ dỏm. Cái Kim Tiêu bé xíu xiu thế này, đem quăng shop cũng chỉ được 25 lượng. Úi giời ơi, 50 vạn ta trao cho nàng làm của hồi môn, ai dè nàng ko biết giữ gìn, lại đi mua cái đồ ôn dịch này. Hu hu, sao nàng ko biết thương vàng xót ngọc gì hết vậy..."
Nghe tui bù lu bù loa 1 trận la hét mất đầu mất đuôi, NguyetThu chỉ biết đứng giậm chân thình thịch, rồi lý giải: "Nàng coi cái dòng băng sát nội công đi, quí lắm đó..."
Mặc nàng ta bảo coi cái này coi cái nọ, giờ đây trong mắt tui chỉ thấy 50 vạn cất cánh ra đi về miền viễn xứ, ứ chịu quay về lại, càng nghĩ càng xót, tui lại càng la hét ghê hơn. Gã ngồi quan sát cảnh tưởng 2 bà 8 chí chóe "dằn vặt" lẫn nhau, bèn động lòng trắc ẩn: "Thôi nào, mau đưa cho ta coi, xem thử có phải đồ xịn ko nào?"
Với cặp mắt... ti hí, sau khi liếc wa liếc lại 1 hồi, gã phán: "NguyetThu mua nhầm đồ dỏm rồi. Cái này làm sao có giá đến 50 vạn."
Nghe gã cũng đồng quan điểm như mình, đúng là "chí bự gặp nhau" (hì hì), càng củng cố niềm đau xót của, tui càng nhìn NguyetThu bằng những cái lắc đầu ngao ngán. NguyetThu nghe gã định giá 1 cách điêu luyện như thế thì càng nổi khùng lên. Nàng ta xỉa xói gã, kết tội gã ko có mắt xem hàng, ko có tay sờ hàng, ko có mũi ngửi hàng... Và chắc là gã bị NguyetThu dằn vặt ghê gớm wá nên vội cứu chữa: "Để ta hỏi người khác định giá dùm món hàng này, chờ ta 1 chút".
Chả hiểu gã hỏi ai, chỉ biết 1 lúc sau, gã way lại nhìn NguyetThu bằng đôi mắt long lanh, ướŧ áŧ: "Công nhận NguyetThu có mắt nhìn hàng ghê. Món này có giá lắm, phải trên 1000 vạn chứ chẳng chơi."
Nghe tin giàu sang phú quí trước mắt, tui nghe như kinh động cả thánh thần thiên địa: "Á á á, mau giao cho ta, để ta đi bán kiếm 1000 vạn làm giàu. Đưa đây, đưa đây..."
Còn NguyetThu cứ kênh kênh 1 cách... đáng ghét, lườm lườm tui & gã: "Đó, thấy chưa? Ko còn trách ta ko biết nhìn hàng nữa chứ. Trả Kim Tiêu lại cho ta mau..."
Cuộc tranh giành đang đến hồi gây cấn thì bỗng... chả thấy bóng dáng NguyetThu đâu nữa cả. Nàng ta cứ như 1 cơn gió tự nhiên thổi xẹt wá 1 cái rồi... biến mất tiêu mất tích...
Mãi sau này, tui mới nghe nàng ta khóc lóc rằng: "Hic, hôm đó bỗng dưng ta bị rớt mạng, vào hoài ko được, hic hic".
Và dĩ nhiên, gã chẳng thể nào ko trao Kim Tiêu cho tui (dám nuốt ko của tui sao? Có mà nằm mơ á, hì hì). Thế là từ ấy, tui ôm chiếc Kim Tiêu cấp 9, băng sát nội công 130 điểm trong lòng như ôm cả 1 mớ rắc rối dở khóc dở cười do chiếc Kim Tiêu khó ưa ấy mang lại (rồi sẽ đến lúc, những sự kiện hay ho xung quanh chiếc Kim Tiêu được bật mí, mọi người đừng sốt ruột nghen, vài bữa sẽ 8 đến chiện Kim Tiêu thui mừ).
Tui đi theo gã chưa kịp nóng chân Hắc Liệt Mã thì gã bỗng trầm lặng, nhìn tui một cách lơ là rồi nói năng 1 cách... nấc cục: "Hôm nay ta mệt lắm! Ta phải về đây. Ko luyện nữa đâu. Nàng cũng về đi..."
Nghe gã nói mà cứ ngỡ kẻ lạ lùng nào đó cất tiếng ấy chứ, làm sao có chiện thế này được? Hôm nay chưa luyện công được bao nhiêu, cũng chưa đi ngắm cảnh, sao tự nhiên lại than mệt rồi đòi về?
Tui há hốc mồm nhìn gã: "Mệt ư? Có chiện gì vậy?"
Gã nhìn tui rầu rầu: "Cũng ko có chiện gì đâu. Chẳng qua vừa cãi nhau với 1 người bạn, nên cảm thấy mệt, ko muốn chơi nữa thôi."
Lòng tự ái nổi sóng cuồn cuộn trong lòng tui: "Thế ngươi cứ về đi. Bái bai!"
Miệng thì nói, còn tay thì Thổ Địa Phù về thành trong chớp mắt. Giữa Phượng Tường xô bồ náo nhiệt, tui cứ ngồi thừ ra, đến khi tin chắc rằng gã đã rời VLTK, tui mới lẩn thẩn lơ ngơ nhìn từng dòng người xuôi ngược.
Đến với Tung Sơn, tui chẳng quen biết ai ngoài gã, trong danh sách hảo hữu cũng chỉ có gã cùng NguyetThu & nhusuongnhutuyet mà tui đã dụ dỗ trên diễn đàn maihoatrang vào Tung Sơn vui đùa cùng tui cho vui cửa vui nhà. Giờ... cả 3 ko ai online cả, điều đó có nghĩa là tui đang lẻ loi, lạc lõng 1 mình 1 bóng giữa nơi võ lâm rộng lớn này.
Để chấm dứt cảm giác lạc lõng kia, tui quyết định bò lên Bạch Vân động oánh wái 1 trận khí thế, rửa sạch mối thù bọn wái Bạch Vân đã rượt tui chạy té khói, tim đập chân run lúc ở Thái Sơn. Hiện giờ, tui cũng 3x rồi, đủ tiêu chuẩn để đập bọn wái Bạch Vân nhừ tử... Với suy nghĩ tươi sáng đầy tin tưởng như thế, tui đã lần bước mò lên động Bạch Vân làm 1 trận oanh oanh liệt liệt.
Cuộc quá bộ đến Bạch Vân lần này coi bộ có vẻ khí thế hừng hực, hoành tráng lắm lắm. Mặc dù cũng bị wái cắn trọng thương mấy lần, nhưng tui cũng đánh bọn wái rát mặt rát mày, chết lên chết xuống dưới bàn tay kiêu sa của cô hiệp nữ đầy lòng căm thù wái (hí hí). Đang say sưa trong chiến thắng vinh quang, rửa sạch mối nhục bị wái Bạch Vân làm cho điêu đứng tâm can lúc còn bên Thái Sơn, bỗng thấy mình đen thui thùi lùi, chưa kịp bơm máu cấp cứu thì hồn đã du miền địa phủ.
Hic, hóa ra... hóa ra, trong lúc mê say đánh wái, tui đã bị Ngũ Độc phóng độc lúc nào ko hay, đến khi thấy mình đen thui thì... hỡi ơi, với 1 đứa hậu đậu, chậm tay chậm chân như tui thì... bấm Thổ Địa Phù 1 cách nhanh chóng cũng là điều... khó khăn. Và kể từ ngày ấy... cứ hễ tui tự luyện công 1 mình thì lúc nào cũng lăn đùng ra chết vì trúng độc. Và cũng kể từ những chuyện như thế, đã hun đúc trong lòng 1 mối thù bất cộng đáy thiên, thù sâu tợ biển đối với Ngũ Độc giáo...
Lần đầu tiên tui đến với Tung Sơn trong bộ dạng của Săn_Bán - 1 giáo chúng Ngũ Độc. Lúc ấy, tui ko ưa Săn_Bán mà lại chuyển sang chơi Thúy Yên, chả phải vì tui ghét Ngũ Độc (ko chừng còn thích mê thích mệt vì khả năng dụng độc ấy chứ) mà chỉ vì tui ghét cái char Săn_Bán (tên gì đâu mà vô duyên wá trời wá đất luôn). Nhưng kể từ khi tui bị Ngũ Độc mần thịt thì trong lòng tui, kẻ ác nhất thiên hạ chính thị là Ngũ Độc giáo.
Nếu tui huênh hoang, khoác lác, nhìu chiện, khó ưa thì bị người ta ghét, người ta đập chết cũng là điều dễ hiểu. Còn đằng này, tui cực kỳ "biết thân biết phận", chỉ lầm lũi gom quái mà đập, ko mở miệng nói năng với ai, cũng ko xin xỏ PT, càng ko nhào vô giành quái đã có chủ, một thân một mình chui vào hốc bà tó xa mít mù luyện công, hic, ấy vậy mà... mấy kẻ Ngũ Độc ko biết có phải tối ngày sống với lũ độc vật hay ko, chất độc thấm sâu vào tận tâm can, cho nên hành sự vô cùng khó ưa, độc địa và... hợm hĩnh ko thể nào chịu nổi.
Có lúc thì bọn chúng lầm lì, ko nói ko rằng, tự nhiên nhào đến tui rồi wăng độc khí ra đầy trời khiến tui ra đi trong tức tưởi... Có lúc thì bọn chúng nhìn tui rồi hét toáng lên: "Xéo chỗ khác mau..." (nói chung là dùng nhìu từ ngữ đủ làm tui tức chết). Với bản tánh cứng đầu của tui, thì càng la hét, càng làm dữ thì tui càng... dữ lại. Dữ qua dữ lại, rốt cuộc thiệt hại vẫn thuộc về phần nàng hiệp nữ liễu yếu đào tơ này. Nói chung là... tui cũng lì đòn lắm, bị oánh trọng thương bao nhiu lần, vậy mà vẫn ngoan cường bò lên Bạch Vân động hoài hoài. Hết Ngũ Độc khiến tui sống dở chết dở thì lại đến bọn sư hổ mang Thiếu Lâm khiến tui hồn vía lên mây.
Bọn trọc này chơi... đểu hết chỗ nói luôn. Tự nhiên cứ sáp lại gần rùi dùng Hàng Long Bất Vũ way tui mấy vòng, khiến tui tái mét mặt mày, ko còn chút máu để cầm cự, đành quay về bầu bạn với lão giữ Rương.
“Dẫu có chết trăm lần vẫn ko sợ!”. Với tư tưởng phi thường ấy, tui lại tiếp tục mò lên động Bạch Vân. Và... vẫn cứ bị mấy con giun xấu xí kia rượt chạy té khói. Sau lần ra đi đầu tiên, tui đã rút được kinh nghiêm xương máu đối với bọn trọc xấu xa. Đó là Hàng Long Bất Vũ chỉ có thể triển khai khi đối phương đứng im re cho giun quất qua quất lại, chứ nếu "mục tiêu" chạy tán loạn, thì bọn trọc cũng bó tay, chả thể nào làm gì mình được. Vậy là, cuộc thi maratong giữa thiếu nữ Thúy Yên băng tinh ngọc khiết (hì hì, mắc cỡ ghê) với sư hổ mang tàn ác vô lương cứ diễn ra đều đều đầy ngớ ngẩn. Rượt 1 hồi... thầy chùa mệt wá (chắc ăn nhậu nhìu nên sức tàn lực kiệt đấy mà) đành phải "buông tha" cho nàng hiệp nữ "muốn làm gì thì làm", hic.
Mãi đến bây giờ, trong lòng tui vẫn "Thù nhất Ngũ Độc, ghét nhất Thiếu Lâm". Không biết nỗi thù ghét này biết đến bao giờ mới phôi phai? Hay càng ngày càng thù, càng ngày càng ghét??? Sau chặng đường chạy maratong mệt phờ người thì bỗng thấy gã vào game. Tui bèn nhanh tay lẹ mắt: "Ngươi nói về mà? Sao chui vào lại là sao?"
*Ta_kiem*: "Im đi! Ngươi biến đi chỗ khác đi."
Úi giời ơi, ko khéo tức vỡ tim vì gã. Chả hiểu gã bị mắc mưa nên ấm đầu hay sao á, tự nhiên lại nói năng với tui theo cái kiểu mắc dịch như thế. Tui cũng đâu có vừa gì, bèn nổi đóa: "Khùng à? Sao dám nói năng với ta như thế? Đập chết giờ!"
*Ta_kiem*: "Ta ko phải TaKiem mà ngươi quen. Chính ngươi đã khiến cho ta và hắn cãi nhau. Ngươi thật đáng ghét! Đi chỗ khác chơi đi."
Đến bây giờ, tui mới vỡ lẽ là... hổng phải gã. Trước kia, tui cũng thường nghe gã bảo, char *Ta_kiem* do gã và bạn gã cùng chơi. Và, có lẽ, cái người mà gã bảo đã cãi nhau, khiến gã buồn mà cáo từ tui sớm, chắc là kẻ xấu xa này đây.
Gắng vuốt giận, tui cố lân la mở chiện: "Lúc nãy, TaKiem bảo là đang cãi nhau với bạn. Có phải người bạn đó là ngươi ko? Hai người cãi nhau vì chiện gì vậy?"
Kẻ Xấu Xa ấy cứ hùng hổ mà hét toáng lên: "Là vì ngươi chứ vì ai nữa. Chính ngươi đã khiến cho hắn mải mê ham chơi, bỏ bê Xi Vưu. Thân làm bang chủ mà tối ngày cứ đi chơi với người ko."
Quớ trời đất ơi, thì ra, Kẻ Xấu Xa này cho rằng tui là... hồ ly tinh bám theo gã để làm suy vong sự nghiệp của bang Xi Vưu, cho rằng tui mê hoặc gã, khiến gã chỉ biết mải mê dạo khắp giang hồ cùng tui mà lơ là Xi Vưu, trong lời nói, ko chừng còn đổi thừa, việc thất bại của Biện Kinh hôm trước cũng có bàn tay của tui trong đó. Tui nghe Kẻ Xấu Xa đay nghiến 1 hồi thì cũng nổi khùng lên luôn: "Làm bang chủ thì có gì hay ho chứ? Ta sẽ bảo TaKiem từ chức, ko làm bang chủ nữa thì được chứ gì?"
Kẻ Xấu Xa nghe tui hồn nhiên đối đáp như thế, bèn nổi tràng cười nghe đểu phát sợ luôn: "Ngươi tự cho rằng ngươi có khả năng đó à? Ngươi đủ khả năng để bắt TaKiem từ chức à?"
Nghe Kẻ Xấu Xa thách thức như thế, tui càng bạo gan hơn: "Sao lại ko được? Ta sẽ dùng mọi cách để khiến TaKiem phải từ chức!"
Kẻ Xấu Xa hứ tui 1 cái rõ to, rùi nói nói cười cười: "Ha ha, hiện giờ ta đang giữ nick, ta sẽ đổi pass luôn, ko cho TaKiem của ngươi vào nick này nữa, để coi thử ngươi dùng cách nào để khiến ta từ chức, ha ha."
Nghe hắn bô lô ba la, tui càng điên tiết, lòng hiếu thắng cứ cháy hừng hực: "Ngươi có ngon thì cứ đổi pass đi. Tốt hơn hết đừng cho TaKiem vào nick này nữa. Ta sẽ bảo TaKiem tạo 1 char khác để đi chơi với ta. Hứ, ngươi cứ ôm chức bang chủ dở hơi ấy trong tay đi. Có hay ho gì đâu mà khoe chứ. Đổi pass đi, có ngon thì đổi pass đi. Ta mà thèm sợ ngươi à?"
Kẻ Xấu Xa chắc cũng tức điên lên, nên nói nhát gừng: "Hừ! Chính ngươi nói đó!"
Sau cuộc đối chát đầy kịch tính đó, tui bỗng trở nên trầm lặng hẳn ra, suy xét thiệt hơn, càng nghĩ càng thấy mình... quá tự tin, thấy mình thật vô lý, thấy mình vì nóng giận nhất thời đã trót làm vạ lây đến gã. Hic, mình chả là cái đinh rỉ gì cả, làm sao gã có thể vì 1 đứa như mình mà bỏ chức bang chủ kia, bỏ cả cái nick kia? Làm sao gã có thể chịu làm lại từ đầu với mình? Chiện này rất ko tưởng... càng nghĩ càng thấy ko ổn, thế là, tui lại mon men đi nói chiện với Kẻ Xấu Xa đó.
: "Ê! Lúc nãy ta nóng quá nên nói ko đúng. Ngươi làm ơn đừng đổi pass của TaKiem nha! Ngươi hãy để TaKiem được tiếp tục chơi Thiên Vương với."
Kẻ Xấu Xa: "Sao lại xìu mau thế? Lúc nãy ngươi ngông lắm mà."
: "Ta nghĩ kĩ lại rồi! TaKiem sẽ ko làm lại từ đầu đâu. Nếu ko được chơi char Thiên Vương này nữa, ko được làm bang chủ nữa, chắc TaKiem sẽ nghỉ VLTK, chứ ko chịu cày lại từ đầu đâu."
Kẻ Xấu Xa: "Ngươi chịu thua rồi à?"
: "Coi như ta năn nỉ ngươi đấy. Ngươi đừng đổi pass mà. Bất quá từ nay, ta sẽ ko vào Tung Sơn này nữa, sẽ ko đi theo TaKiem nữa. Rồi, TaKiem sẽ trở lại như xưa, làm lại 1 bang chủ tốt. Hic, ngươi đừng đổi pass nghen."
Mặc tui năn nỉ hết lời hết vốn, Kẻ Xấu Xa cứ hừ hứ hư, rùi lại lặn tăm, ko cho tui 1 câu trả lời cuối cùng. Hic, tui phải tự nhủ bản thân mình: "Chắc đã đến lúc mình rời Tung Sơn này rồi. Mình đến như 1 cơn gió thì ra đi cũng lặng lẽ như thế. Chỉ cần Kẻ Xấu Xa đừng đổi pass thì nhất định mình sẽ thực hiện lời hứa... cất bước khỏi Tung Sơn này."
Ơi, Tung Sơn ơi hỡi Tung Sơn ơi... chắc là... ta phải tạm biệt mi rồi!!!