Chương 1: Thanh Mai Trúc Mã

Chương 1: Thanh Mai Trúc Mã

Nói về võ lâm các đại gia thế gồm có: tám đại phái, tứ đại trang, tam đại động thiên. Trong tứ đại trang đó đứng đầu là Quy Tuyết trang, trang chủ Nam Cung nhất mạch đời đời đơn truyền. Đến đời của Nam Cung Chính này, sinh được một cặp sanh đôi trai gái, Nam Cung Chính vui mừng khôn xiết, xem đây là chuyện hạnh phúc nhất trong đời, đã ban tên cho con trai trưởng là Nam Cung Vô Ngã, còn nữ là Nam Cung Nhược Tuyết. Lúc toàn bộ gia trang cùng chúc mừng, thì con trai của quản gia cũng đồng thời được sinh ra đời, trang chủ cho rằng đây là duyên phận, cho nên cũng đã ban tên cho gọi là Đồng Duyên.

Vợ của quản gia sau khi sinh hạ Đồng Duyên liền chết đi, trang chủ phu nhân đáng thương cho đứa trẻ không có mẫu thân, bà bèn đem nó và con trai của mình cùng nhau nuôi dưỡng. Cứ như vậy ba đứa bé đã lớn lên cùng nhau, cùng học võ, cùng đọc sách, cộng thêm sự cưng chiều của vợ chồng Nam Cung, Nam Cung Vô Ngã cùng Đồng Duyên thậm chí ăn chung ngủ chung với nhau luôn.

Tình nghĩa của ba đứa trẻ dần dần thành trở nên sâu đậm, bọn họ không phân biệt chủ tớ, bất luận lớn nhỏ, đôi bên không có lòng phòng bị lẫn nhau. Có điều, nếu như vẫn cứ phát triển như vậy thì cũng không có gì, nhưng tình cảm của bọn họ đã thay đổi là bắt đầu như thế này.

Một ngày nọ khi bọn họ lên tám tuổi, vợ chồng Nam Cung mang ba đứa trẻ tám tuổi cùng đi tham gia hôn lễ của Thần Kiếm Trang trang chủ. Ba đứa trẻ chưa bao giờ bước ra khỏi cửa cho nên hết sức hiếu kì, khắp nơi xán lạn một màu đỏ thắm gọi là đồ dùng trong hôn lễ, không ngừng nhìn chung quanh.

Sau một trận huyên náo hàn huyên, nghi thức bắt đầu.

"Tân lang tân nương đến." Người điều khiển hôn lễ bắt đầu hô vang. Một đôi tân lang tân nương mặc hỷ phục chậm rãi tiến vào lễ đường. Nam Cung Nhược Tuyết trợn to hai mắt mặt đầy hâm mộ nhìn quần áo xinh đẹp của cô dâu kia, hai con mắt đen to linh lợi lóe lên vẻ hưng phấn.

Sau khi đôi tân lan tân nương đi tới phía trước. "Nhất bái thiên địa." Đôi phu thê đang chuẩn bị hành lễ, không ngờ rằng ngoài cửa chính truyền tới một tiếng rống to.

"Khoan đã, các ngươi không thể thành thân." Mọi người đều giật mình, không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về tuấn mỹ nam tử đang từ phía cửa lớn rải bước mà đến, ba đứa bé cũng bày ra bộ mặt mờ mịt mà nhìn.

Tân lang vừa thấy người kia thì nhất thời sắc mặt liền tối sầm lại.

"Gì thế? Đây chẳng phải là lãng tử Thanh Nham sao? Hắn làm sao tới đây vậy?"

Nhất thời chúng quan khách không ngừng châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán. Các quan khách trong đó biết đoạn tình sử này đều than thở.

Lúc này vợ chồng Nam Cung an toạ một bên chính là người biết rõ tình hình. Nói về Thần Kiếm Trang trang chủ Đông Phương Kiếm Phong cùng lãng tử Thanh Nham đều là một trong võ lâm tứ đại tuấn kiệt, vốn là bạn tốt sống chết có nhau, đáng tiếc thay hồng nhan họa thuỷ, bọn họ lại đồng thời yêu Thuỷ Khinh Nhu võ lâm đệ nhất mỹ nhân. Có thể tưởng tượng được, tình cảm của hai người không ngừng xấu đi. Từ cạnh tranh công bình đến mức ra tay đánh đấm, cuối cùng trở mặt thành thù, khúc chiết bên trung một lời khó mà nói hết, cuối cùng Thuỷ Khinh Nhu lựa chọn Đông Phương Kiếm Phong, mới có hôn lễ hôm nay. Nhưng bây giờ là tình huống gì thế này? vợ chồng Nam Cung chau mày.

Chỉ thấy tân nương vén khăn trùm đầu, nhìn về phía Thanh Nham, trong ánh mắt rưng rưng long lanh như ẩn chứa thiên ngôn vạn ngữ không thể nói thành lời:

"Huynh tới rồi à." Giọng nói mềm mại đẹp đẽ mang theo vẻ ưu thương vang lên. Ba đứa trẻ há hốc mồm, đây là lần đầu tiên bọn họ nghe cô dâu nói chuyện, vẫn là thanh âm dễ nghe đến thế.

"Đúng vậy, ta tới rồi." Trong ánh mắt của Thanh Nham lộ rõ vẻ kiên định.

"Vì sao lại tới đây?" Cô dâu khẽ cắn môi dưới, quay mặt đi chỗ khác.

Thanh Nham cười nói: "Bởi vì muội ở chỗ này."

Cô dâu sững sốt ngẩn ra, quay đầu nhìn Thanh Nham, nước mắt lã chã rơi xuống: "Huynh đi đi."

"Được thôi, trừ phi muội đi cùng ta." Thanh Nham vẻ mặt đầy cố chấp.

Còn không chờ cô dâu trả lời, tân lang mặt mày tái mét rống to một tiếng.

"Thanh Nham, hôm nay là ngày đại hỷ của ta, tới đây đều là võ lâm anh hùng, xin hãy nể mặt của Thần Kiếm Sơn Trang, ra ngoài kia uống chén rượu, nếu không, đừng trách ta đao kiếm vô tình."

Thanh Nham tựa hồ không nghe thấy, đi lên phía trước đưa tay ra nói: "Đi cùng ta."

Cô dâu tựa như đang run rẩy: "Không, muội không thể." Nước mắt trong suốt lăn xuống càng ngày càng nhanh, "Quên muội đi, muội không đáng."

"Muội vẫn luôn đáng giá." Thanh Nham biểu tình không thay đổi.

Lúc này, tân lang bên cạnh bạo phát rồi: "Thanh Nham, ngươi lại dám dụ bắt thê tử của ta, người đâu, đem hắn loạn côn đuổi ra ngoài."

Sắc mặt tân lang vô cùng vặn vẹo, phẫn nội chỉ vào Thanh Nham.

"Vâng."

Mọi người của Thần Kiếm Sơn Trang đứng bên cạnh đã sớm xách đao kiếm chen nhau lên vây đánh Thanh Nham, Thanh Nham không nhanh không chậm rút kiếm ra, một cái tay còn lại chợt kéo mạnh tân nương Thuỷ Khinh Nhu qua, đột nhiên, sắc mặt lạnh lùng hướng về phía đám người đang tiến lên quơ kiếm quét tới.

Lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, loạn đấu bắt đầu rồi.

Ba đứa trẻ kia nhìn thấy trận chiến lớn như vậy, chỉ biết rúc thật chặc vào bên người lớn tìm kiếm sự che chở. Tình cảnh càng ngày càng loạn, bên ngoài lại xông tới một nhóm người nữa cũng lao vào đánh đấu. Không biết đó là trợ thủ của Thanh Nham hay là những kẻ muốn nhân cơ hội đυ.c nước béo cò, vốn là còn có dư lực vợ chồng Quy Tuyết Sơn Trang cũng không thể lo cho ba đứa trẻ kia được, ba đứa ôm đầu chạy tán loạn, núp ở trong góc. Vẫn may, đây không phải là oán thù gϊếŧ chóc trên giang hồ, chẳng qua chỉ là cướp hôn, ba đứa trẻ tạm thời không gặp nguy hiểm gì. Nhưng dần dần mọi người cũng đánh đến mù quáng, tình cảnh bắt đầu mất khống chế.

Một buổi hôn lễ biến thành hiện trường hỗn chiến, vợ chồng Nam Cung cũng không ngờ tới, sớm biết như vậy thì đã không mang theo ba đứa nhỏ tới đây rồi.

Trong ba đứa trẻ ấy, Nam Cung Nhược Tuyết núp ở dưới đáy bàn do mẹ của y chăm sóc là chỗ an toàn nhất, mà Nam Cung Vô Ngã cùng Đồng Duyên lại tránh ở bên cạnh cây cột nơi đại sảnh, bên người thỉnh thoảng có đao kiếm ám khí bay qua, tình huống hết sức nguy hiểm. Nam Cung Chính mấy lần muốn xuyên qua đám người đem con trai cùng Đồng Duyên mang tới khu vực an toàn, nhưng luôn có người cứ bám lấy ông ta mà chiến đấu, khiến cho ông ta không rãnh phân thân ra cứu hai đứa trẻ kia được. Ông ta võ công tuy cao nhưng ở nơi chật chội chen đầy người không phân rõ địch ta thế này cũng không thể thi triển được gì, huống chi cũng không có thâm thù đại hận, không thể hạ độc thủ, chỉ có thể bị kẹt ở trong đám người mà thôi.

Lúc này hai đứa trẻ đang ở trong góc.

Đồng Duyên cùng Nam Cung Vô Ngã kéo tay nhau, thân thể run rẩy không ngừng rúc về phía sau, Nam Cung Vô Ngã mặc dù nắm lấy tay Đồng Duyên cũng rất sợ hãi nhưng vẫn mạnh giả bộ trấn định, bởi vì cha hắn đã từng nói nam tử hán của Nam Cung gia sanh ra phải trừ bạo giúp kẻ yếu, tình cảnh thế này thì sao có thể sợ hãi được, hơn nữa bên người hắn còn có một người nhỏ yếu cần giúp đỡ, Nam Cung Vô Ngã kéo chặt tay Đồng Duyên ngăn ở trước người hắn, trong lòng không khỏi cảm thấy mình cao lớn mấy phần.

Đồng Duyên được bảo vệ ở sau lưng, nhìn bóng lưng thiếu gia đang che chở mình, hơi ấm từ bàn tay của thiếu gia đang truyền tới, chẳng biết tại sao tất cả sự sợ hãi trong lòng đều an định xuống, có một cảm giác an lòng đến kỳ lạ.

Tình cảnh vẫn hỗn loạn như cũ, mặc dù hai người không ngừng co ro về phía sau nhưng vẫn có hung khí không biết từ đâu bay tới.

Đột nhiên, nhất chi mãn thiên phi tiêu không biết bị đao kiếm của ai đánh tới phản xạ văng trở lại , mà phương hướng chính là trước ngực của Nam Cung Vô Ngã. Khi Nam Cung Chính quay đầu phát hiện đã không còn kịp nữa rồi, chỉ có thể nhe răng sắp nứt rống lớn một tiếng: "Vô Ngã."

Trong phút chốc, tựa hồ thời gian ngừng trôi, không khí đọng lại. Chỉ có phi tiêu là không thể ngăn trở khí thế hướng hai người bay tới.

"Phốc." Kêu lên một tiếng.

Lúc Nam Cung Vô Ngã kịp phản ứng lại trước mắt một vũng máu đỏ, cặp mắt của hắn sắp mơ hồ.

"Máu, đây là máu sao?"

Hắn ngẩn người, đợi lúc hắn cúi đầu tìm chỗ những giọt máu văng tung tóe kia , không khỏi ngây người.

Khuôn mặt phờ phạc nhỏ đã ngã xuống trước mặt hắn là ai, chợt quay đầu, sau lưng trống trơn.

Thẫn thờ quay đầu lại, không sai, người ngã ở trước mặt hắn chính là Đồng Duyên. Là Đồng Duyên đã giúp hắn chặn phi tiêu này lại.

Thật ra, lúc Đồng Duyên cản những phi tiêu bay tới chẳng có ai biết cả, cái đầu nhỏ của hắn chưa kịp suy nghĩ gì đã liền nhào ra ngoài, trong nháy mắt, ngoại trừ đau và rất đau, thì chỉ có hôn mê bất tỉnh mà thôi.

Khi trong đầu giường như bắt đầu có ý thức trở lại đã qua rất lâu rồi, Đồng Duyên cố gắng rất lâu mới có thể mở hai mắt ra được, chỉ cảm thấy hình ảnh của những người trước mắt cứ đung đưa qua lại, sau khi con ngươi đảo đi đảo lại mấy vòng mới nhìn rõ đó là cha hắn, trang chủ, trang chủ phu nhân, tiểu thư còn có một lão gia gia không quen biết đều đang ân cần nhìn hắn. Thấy hắn tỉnh lại tất cả đều thở phào nhẹ nhõm bèn nhìn nhau mà cười.

Chỉ thấy lão gia gia kia gia sờ sờ vào tay của mình, hài lòng gật gật đầu: "Đứa nhỏ này có lẽ đã không còn gì đáng ngại, tiếp sau đây chỉ cần an tâm điều dưỡng là có thể khoẻ lại rồi."

"Đa tạ, đa tạ đại phu đã cứu con trai tôi một mạng, lão nô khấu tạ ngài." Lúc này quản gia Lý A Phúc đứng bên cạnh phụ thân của Đồng Duyên, nước mắt nước mũi chảy dài hành lễ với vị đại phu kia. Nam Cung Chính ở một bên cũng khom người hành lễ.

"Không hổ là y đạo thánh thủ Liễu Diệp tiên sinh, danh bất hư truyền."

"Cũng không phải, cũng không phải."

Liễu Diệp tiên sinh lắc đầu: "Đứa nhỏ này có thể sống sót được là do thể chất của nó có chút đặc biệt, không phải do ta đâu."

"Tiên sinh quá khiêm tốn rồi, đây là vận may của Đồng Duyên, thương thế nặng như vậy, nếu không phải đúng lúc gặp được tiên sinh cũng ở Thần Kiếm Sơn Trang chỉ sợ là không cứu lại được rồi. Tiên sinh đại ân đức à." Nam Cung Chính cực kỳ cảm kích.

"Đúng vậy, đúng vậy, ân đức của đại phu lão gà tôi đây không biết lấy gì báo đáp, chỉ đành ở đây dập đầu tạ ơn ngài." Dứt lời liền cứng rắn dập đầu mấy cái rõ to.

"Hai, xin hãy mau mau đứng lên, mau mau xin đứng lên, đã nói rồi đây chẳng phải là công lao của tôi, thêm nữa, tôi còn có một thỉnh cầu." Liễu Diệp tiên sinh vừa nói đem Lý A Phúc đỡ lên.

Lý A Phúc lau nước mắt đứng dậy: "Không biết đại phu còn có gì giao phó."

"Đúng vậy, tiên sinh còn có đề nghị gì, xin cứ việc nói."

Liễu Diệp tiên sinh vuốt chòm râu của mình rồi cười một tiếng , nói: " Đứa nhỏ này thể chất có chút đặc biệt, ta hành y hơn ba mươi năm chỉ gặp phải hai lần, hết sức hiếm thấy. Cho nên, ta muốn nghiên cứu một chút. Ngoài ra, ta đã đến tuổi gần đất xa trời, mấy năm gần đây luôn muốn tìm một đệ tử để truyền lại y bát, đứa nhỏ này gương mặt tướng mạo thật hợp duyên với ta, chẳng biết có thể để cho ta nhận nó làm đệ tử được không ?"

Mọi người nghe xong sững sốt, khoảnh khắc sau, Nam Cung Chính mới hoàn hồn lại. Hơi suy nghĩ một chút, chuyện tốt, chuyện tốt mà, y thuật của Liễu Diệp tiên sinh vang danh trên giang hồ nhưng chưa từng nghe nói ông ấy có truyền nhân bao giờ. Đồng Duyên bái ông ấy làm sư phụ ngày sau học thành trở về phụ tá Vô Ngã, như thế thì có thể đề cao danh dự và địa vị của Quy Tuyết Sơn Trang rồi. Đối với đứa trẻ Đồng Duyên này mà nói thì đó cũng là vận may vô cùng lớn. Nam Cung Chính không khỏi lộ vẻ mặt vui mừng: "Được Liễu Diệp tiên sinh coi trọng, đây là phúc khí của Đồng Duyên đấy, A Phúc, còn không mau cám ơn Liễu Diệp tiên sinh đi." Nam Cung đang hơi nháy mắt một cái, Lý A Phúc phụ thân của Đồng Duyên lập tức phản ứng lại, tuy ông ta không hiểu gì hết, nhưng lão gia đã nói là chuyện tốt rồi vậy dĩ nhiên đó sẽ là chuyện tốt, vội vàng bái tạ.

Nhìn thấy phản ứng của mọi người, Liễu Diệp tiên sinh hài lòng vuốt vuốt chòm râu, từ ái nhìn tiểu đồ đệ tương lai của mình đang nằm trên giường.

Nói về Đồng Duyên sau khi tỉnh lại tuy nhìn không hiểu những người lớn đang làm gì, nhưng quét mắt một vòng trong phòng nhưng không nhìn thấy bóng dáng của thiếu gia đâu cả, nhớ lại chuyện sau khi mình cản mũi phi tiêu thay cho thiếu gia liền té bất tỉnh, không biết thiếu gia có bị thương hay không nữa. Thiếu gia không có ở đây, chẳng lẽ cũng đang nằm ở trên giường không thể động giống như mình vậy ư. Nghĩ đến đây, Đồng Duyên thanh tỉnh lại không ít, nhìn mọi người yếu ớt hỏi: "Thiếu gia đâu ?"

Ngồi ở mép giường Nam Cung phu nhân ôn nhu vuốt đầu của Đồng Duyên, thở dài mà nói: "Vô Ngã không biết thế nào, sau khi tay con bị thương nó vẫn cứ tự giam mình ở trong phòng không ăn không uống ai kêu cũng không ra."

"Hừ, bây giờ đã biết trốn rồi cơ đấy, tên tiểu tử thúi này. Lúc Đồng Duyên ngăn cản mũi phi tiêu thì nó làm cái gì, sau khi Đồng Duyên bị thương vẫn còn chưa chịu tới hỏi thăm, thật là làm mất mặt Nam Cung gia chúng ta." Nam Cung Chính nhắc tới con trai liền lửa giận ngút trời.

Nghe giọng điệu của phu quân tựa như muốn trách tội con trai, Nam Cung phu nhân không thuận theo: "Điều này có thể trách con trai sao? Chuyện đột nhiên xảy ra, chàng bảo để một đứa trẻ tám tuổi phải làm thế nào. Hơn nữa, nếu không phải là Đồng Duyên, bây giờ nằm ở đây chính là Vô Ngã rồi, đứa trẻ cũng xuýt chút nữa xảy ra chuyện rồi, chàng còn muốn trách nó sao? Chàng đúng là một người cha ác độc mà!" Anh mắt không khỏi giận giữ nhìn thẳng Nam Cung Chính.

Nam Cung Chính sững sờ một lát, sau khi hồi tưởng lại tình cảnh lúc ấy cũng thấy sợ, lúc phi tiêu bắn về phía hai đứa bé thì hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn, nếu như không có Đồng Duyên nhào qua cản lại như vậy thì là Vô Ngã đã trúng tiêu rồi, rất có thể Nam Cung gia từ đây tuyệt hậu mất. Nghĩ tới đây Nam Cung Chính nhìn thẳng hướng Đồng Duyên: "Nhóc con, cám ơn con đã cứu Vô Ngã, nếu như không có con······ "

Nam Cung Chính còn chưa nói hết lời liền bị Lý A Phúc cắt ngang: "Lão gia ngài như vậy là quá xem thường Đồng Duyên rồi, đây đều là việc mà nó nên làm." Lý A Phúc từ ái nhìn về phía con trai mình: "Lão gia, phu nhân, đứa trẻ Đồng Duyên này, ngày mẹ nó sinh nó ra đã vội vàng bỏ hai cha con tôi ở lại dương gian, nó có thể bình an khỏe mạnh đến bây giờ, thậm chí còn cùng tiểu thiếu gia và tiểu thư luyện võ biết chữ, đây đều là nhờ phúc của lão gia và phu nhân. Mấy đời Lý gia chúng ta đều làm việc cho Quy Tuyết Sơn Trang được Quy Tuyết Sơn Trang che chở, Đồng Duyên có thể báo đáp được chút nào thì đó chính là phúc phận của chúng tôi rồi."

Lời nói khiêm nhường của Lý A Phúc làm cho Nam Cung Chính rất cảm động: "A Phúc, ngươi ······ Haizz! Không được, trong lòng ta vẫn áy náy không thôi, Đồng Duyên, con muốn thứ gì, nói cho ta biết, ta nhất định thỏa mãn cho con."

Đồng Duyên chỉ gần tám tuổi nên không biết những người lớn đang nói gì, hình như là mình vừa làm chuyện gì đó nên được lão gia ban thưởng. Hắn suy nghĩ một chút dùng thanh âm yếu ớt mà đáp: "Lão gia, Đồng Duyên cái gì cũng không thiếu, cũng không có gì mong muốn. Chỉ là bây giờ Đông Duyên lo lắng thiếu gia không ăn uống gì sẽ đói bụng mất, Đồng Duyên có thể đi thăm huynh ấy được không, Đồng Duyên đã khoẻ rồi, nhìn nè, một chút cũng không đau." Đồng Duyên dùng ánh mắt khao khát nhìn Nam Cung Chính. Mọi người đều kinh ngạc: "Con muốn đi thăm Vô Ngã?" Nam Cung Chính rất kinh ngạc. "Ừm!" Đồng Duyên gật gật cái đầu nhỏ: "Có được không?"

"Hây !" Nam Cung Chính thở dài nói: " Đứa nhỏ này!" ······

Liễu Diệp tiên sinh hài lòng nhìn Đồng Duyên sắp trở thành đệ tử của mình, gật đầu một cái.