Trở mình chống lại, ta đẩy mạnh tay kẻ đó ra, kẻ đó lùi về sau mấy bước, ta nhìn kẻ đó chằm chằm, giận dữ nói: ‘ Bạch Lộ Ngưng! ngươi còn dám tới đây!’
‘Vì cái gì lại không dám?’ tay ả xẹt ngang qua trước mặt của ta, có một chữ ‘Tòng’, ngày ấy trong địa cung ta khôngnhìn thấy rõ, nhưng giờ giữa ánh sáng của buổi ngày, nó hiện ra thật rõ ràng.
‘Đem thuốc giải ra đây, ta để cho ngươi một mạng.’ ta nhìn ả, dùng tay bắt mạch của Khinh Hàn.
Bạch Lộ Ngưng nở nụ cười: ‘ được, làm cho ta coi để lại một mạng là như thế nào?’
Ta không thèm phí lời với ả ta nữa, động thủ tay chụp lấy bả vai của ả, ả rất linh hoạt, co vai về phía sau, tránh được chiêu ta học trộm phân cân thác cốt thủ, nhưng trong nháy mắt, ta lại chưởng ả một chưởng, ả tung chiêu hàn thiền chỉ ra cản ta, ta cười lạnh, đưa bàn tay vào kẽ hở những ngón ta của ả bẻ ngược về phía sau, rồi một tay khác chưởng vào trước ngực ả một chưởng, một tay dụng lực trên bàn tay của ả, rút tay chưởng trên ngực ả, rồi lại tiếp tục kháp những ngón tay vào đầu vai ả, ả phản phản ứng cực nhanh động thời là một giãy dụa.
Làm thế hơn mười chiêu, ả dần mất nhẫn nại, giống như loại nữ nhi suốt ngày la oai oái mà hét với ta: ‘ ngươi rốt cuộc muốn làm gì!’
‘Ha, cuối cùng ngươi cũng phát hiện ra hả?’ ta cười cười, khi ở đáy cốc cùng với Khinh Hàn, ta nghiên cứu chưởng pháp, không phải chỉ vì để chống chọi khi Khinh Hàn gây sức ép với ta để tránh được Ngự Hoa Bát Thức, đồng thời cũng để phá giải các chiêu của Hàn Thiền chỉ, còn ‘Trảo như chưởng’ chính là điều ta đút kết từ những mong muốn kia, và Bạch Lộ Ngưng chính là vật thí nghiệm.
‘ Ngươi không lo lắng cho Khinh Hàn, cũng không gọi những người khác đến giúp đỡ.’ Bạch Lộ Ngưng như vừa ý thức được điều gì đó.
Ta cười cười, có chút kiêu ngạo: ‘ Mỹ nhân của ta sao có thể bị ngươi ám toán bằng độc chớ?’ thật là vậy, ta vừa mới bắt mạch cho Khinh Hàn, thì phát hiện hắn không có trúng độc. Tên này giả bộ gớm thật, giống y chang, làm hại ông nội đây lo lắng thiếu chút nữa ruột gan rơi ra ngoài hết.
Sắc mặt của Bạch Lộ Ngưng đột nhiên trở nên khó xem,
Khinh Hàn từ phía sau đã muốn như ngồi trên ghế rồi, tay còn cầm điểm tâm có độc, bộ dạng như đang xem kịch ấy.
‘Không cần ngươi giúp, ả ta để ta tự đối phó!’ nói xong, ta dùng khinh công phóng đến trước mặt ả, muốn nói cho ả biết, ta và ả thì ta đã vốn hơn ả một bậc, ta muốn cho loại nữ nhân bụng dạ hẹp hòi này biết được
giờ đây lại càng như một trời một vực hơn, ngay sau đó một một tiếng răng rắc của xương vang lên, ta bẻ gãy ba ngón tay bên phải của ả.
Ả giương mắt hung tợn mà nhìn chằm chằm vào ta, ta cười cười nói: ‘ đừng nhìn ta như vậy á, ngươi phải biết rằng điều ngươi gây ra cho ta còn kinh khủng hơn rất nhiều đó a.’
Ả rốt cuộc cũng phát điên lên, mấy chiêu sau đều vận dụng toàn bộ nội lực, không biết có phải là võ công tăng bậc hay không, mà ngay cả thị lực cũng trở nên tốt hơn nữa, ta đều thấy được chiêu tấn công của ả, sau hơn mười chiêu ả giương nanh múa vuốt, ta
chợp đúng cơ hội làm ả ngã sóng soài ra đất, khá khen a, ta tự hỏi là ta có dùng lực quá nhiều hay không? Vì đầu gối của ả giống như
bị nát rồi ấy.
‘Hiện tại ngươi có thể thành thật mà nói, ngươi tới nơi này không phải là chỉ ám toán Khinh Hàn đó chứ?’ đối với kẻ địch phải tàn nhẫn như thu phong tảo lạc diệp *mà nhẫn tâm, tuy rằng Bạch Lộ Ngưng là thân nữ nhi, nhưng ta đã chứng kiến ả độc ác như thế nào, đối với ả chả còn chút gì gọi là thương xót cả, nội lực chậm rãi mà ta tăng lên, liền thấy nghe tiếng than đau đớn của ả.
‘Haha, ta tới làm gì cũng không quan trọng, quan trọng chính là……’ ả ngẩng đầu lên, nói khẩu hình miệng với ta: ngươi cảm thấy được Đế Hạo sẽ còn sống được bao lâu nữa?’
Lòng ta rung lên dữ dội, đại não dường như trống rỗng, ngay lúc ấy thì Bạch Lộ Ngưng phun ra một ngụm nước, ta né đi, đã từng nếm qua một lần, sẽ không thể nào bị dính lần thứ hai, ta né đi……dùng phân cân thác cốt kháp trên vai của ả, tiếng răng rắc vang lên.
Bạch Lộ Ngưng phát hiện ra âm mưu của ả không thành công, trên mặt lộ ra biểu cảm tuyệt vọng khó chịu, hai hàm răng nghiến chặt phát ra tiếng: ‘ ta hận ngươi……
Sau đó là một đống máu phun ra từ miệng của ả, ả cắn lưỡi tự sát.
Mà ta chính là không có nhìn thấy được, Khinh Hàn từ phía sau dùng tay bịt kín lấy mắt ta, rồi đem ta đi.
‘Thực xin lỗi……ta đáng lẽ phải nhẹ tay hơn một chút…… như vậy thì Bạch Lộ Ngưng sẽ không chết, bọn ta sẽ hỏi được mục đích của ả là gì.’
‘Không sao cả.’ Khinh Hàn hạ người xuống, nhìn vào mắt ta: ‘ ta biết ả đến làm gì, ngươi theo ta đi đến đây.’
Ta gật gật đầu, đi theo hắn vào tẩm điện, sau đó ngồi
xổm lên trước bàn trà.
‘Ả đến là tìm cái này.’
Khinh Hàn rút ra một thanh kiếm từ dưới bàn trà: ‘ kì thật đây cũng chẳng phải là bí mật gì.’
‘Đây là kiếm ở chuôi có khắc tên của ngươi sao?’
ta nhỏ giọng kinh ngạc hỏi, người bình thường nếu nghĩ đến một bảo kiếm như thế thì lẽ ra phải được cất ở trong mật thất, chứ làm sao mà ngờ đến lại cất ngay tại nơi dễ dàng bị thấy như thế chứ.
‘Không sao, bí tích Hòa Hàn Sấu Ngọc thần công nằm ngay tại chuôi kiếm, Bích U cung không có lấy đi bản chính của bí tích, ta nghi ngờ bọn họ có bản sao chép.’ Hắn cười cười: ‘ Bạch Lộ Ngưng chính là tìm cái chuôi kiếm này, ả ta cố tình hạ độc trong điểm tâm, sau đó ngươi trúng độc khi ăn, ả liền có thể uy hϊếp ta mà lấy thanh kiếm này để lấy thuốc giải độc cho ngươi.’
Ta trong phút chốc đã hiểu ra, Bạch Lộ Ngưng trước khi chết đã nói Đế Hạo chẳng còn sống được bao lâu, chẳng lẽ Bích u cung cũng phái người ở Chú Kiếm Điên sao.
Khinh Hàn nhìn thấy thần sắc của ta, bỗng nhiên gục đầu xuống, lấy tay che đi khuất mặc, nhìn giống như là hắn đang cười, nhưng nếu là cười vì sao lại cho người ta cảm giác đau đớn như vậy?
‘Nếu như ngươi ít nghĩ về hắn một chút, thì ta cũng chẳng được ngươi nghĩ nhiều hơn một phân đúng không?’ hắn đứng dậy: ‘ nếu như không phải là vì ta, thì Đế Hạo cũng sẽ chẳng sơ ý mà bị Bích U cung ám toán đúng không?’
Lại bị người ta xem thấu tâm tư rồi sao? Rốt cuộc thì ta là gì đây……… ta là nổi đau của ngươi sao?
‘A di đà phật—-‘ một tiếng phát ra từ thân ảnh đứng phía bên ngoài: ‘ Độ Trần chờ Khinh Hàn thí chủ đã lâu’
Khinh Hàn thờ dài xoay người, nhìn ta mỉm cười, nụ cười thật dịu dàng: ‘ còn hơn một thángnữa thì giao ước của ta và Đế Hạo đến hạn, cho nên mấy ngày
này ta muốn cùng Độ Trần đi tĩnh tu……’
Hắn dừng một chút,
ta muốn nói với hắn nhưng lì lợm chẳng chịu mở miệng, nhìn hắn bước ra khỏi tẩm điện, dưới sáng sáng ban ngày của mặt trời, giống như cứ hướng đi thương mà bước đến. Hắn biết trong lòng ta suy nghĩ điều gì, ta cũng biết trong lòng của hắn đã nghĩ gì.
‘Hi vọng cuối cùng của hi vọng, chính là ngươi sẽ vẫn ở bên ta’
Ta sẽ ở bên ngươi, ta sẽ như thế mà. Ta muốn ở bên ngươi, nếu không ta sẽ như buồn đau bi thương, như đánh mất linh hồn. Nhưng ta còn có chuyện phải làm.
Đợi Khinh Hàn cùng Độ Trần bế quan ta liền thu thập hành trang chuẩn bị đi đến Chú Kiếm Điên, ta chưa bao giờ mong muốn
gặp được người kia mãnh liệt đến thế, chỉ cẩn biết được hắn vẫn còn đang có thể hít thở,
đã là thỏa mãn lắm rồi.
Điệp Y tiến vào, nhìn thấy bộ dáng của ta nhíu mày nói: ‘ bây giờ cậu muốn đi nơi nào?’
Ta cười cười không có trả lời.
‘Chú Kiếm Điên……’ nhíu mi Điệp Y nói ra: ‘ tôn chủ lẽ ra nên đem ngươi theo cùng bế quan, ngươi sẽ không chạy loạn được nữa……ngươi có từng nghĩ đến khi xuất quan tôn chủ không thấy ngươi sẽ lo lắng nhiều đến thế nào không?’
‘Trước khi hắn xuất quan ta sẽ trở về.’
ta đem hánh lí khoác lên vai: ‘ ta sẽ luôn mãi ở bên hắn’
Điệp Y nhìn ta, cũng không cản đường của ta, chính là như thản nhiên mà nói: ‘ta nghĩ ra tôn chủ không đem ngươi bế quan chung chính là người biết ngươi phải đi một chuyến.’
Ta khựng một chút, rồi lại lao vào trong bóng đêm mà đi.
*: khí thế như chẻ tre hay là phải tàn nhẫn