- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Kiếm Hiệp
- Võ Lâm Oai Hiệp Truyện
- Chương 34
Võ Lâm Oai Hiệp Truyện
Chương 34
“Sư phụ!” Ta quay đầu lại, thấy tử lão đầu đã mất tích hồi lâu từ trên trời rơi xuống.
“Ai da! Hảo đồ đệ, vi sư tìm ngươi rất lâu a!” Tử lão đầu đem bàn tay đã nhiều ngày không rửa trên đầu ta xoa tới xoa lui, sau đó nói, “Ta có chuyện rất quan trọng cần ngươi đi làm!”
Ta vừa định bước lên, cổ tay đã bị dùng sức giữ chặt, ta chỉ có thể ngẩng đầu, đối Đế Hạo nói: “Sư phụ ta đến rồi, ta phải đi với hắn.”
“Ta sẽ không để ngươi đi.” Câu trả lời của Đế Hạo ngắn gọn đến nỗi khiến ta muốn phát điên!
“A ~ tiểu đồ đệ của ta a, ngươi thật là có vợ liền quên nương! Nhìn xem, hiện tại sư phụ gọi ngươi, ngươi cũng không qua đây!” Tử lão đầu không giúp ta giải vây, ngược lại còn ở một bên cười hả hê khi thấy ta gặp họa.
“Sư phụ!” Ta hiếm khi không gọi ngươi là tử lão đầu, ngươi lại báo đáp ta như vậy?!
“Chậc chậc! Hảo đồ đệ của ta, nếu muốn ta ra tay ngươi cũng phải cho ta biết, ngươi đối vị mỹ nam tử đi bên ngươi quả thực chẳng khác gì một đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu này nói, ngươi một chút cũng không thích hắn!”
“Ta một chút cũng không......” Lời còn chưa nói xong, cổ tay đã truyền đến một trận đau buốt cơ hồ khiến ta ngã quỵ ngay trên mặt đất.
“Cái gì?” Tử lão đầu nhìn cũng không nhìn khuôn mặt đã tái nhợt của ta, ở một bên ngoáy ngoáy lỗ tai.
Ta nhịn đau nhìn khuôn mặt nghiêng lạnh băng của Đế Hạo, cắn răng phát ra mấy câu, “Buông tay đi, chúng ta thật sự không thể...... Ta phải trở về thế giới của ta...... sau đó hai ta sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa......”
Nhưng Đế Hạo một lời cũng không nói, trầm mặc là câu trả lời vô âm mà hắn cho ta, ngang ngược đến nỗi khiến ta không biết phải thế nào.
“Ai —— xem ra sư phụ thực sự phải ra tay giúp giúp ngươi!” Tử lão đầu vừa dứt lời, nội lực ở đầu ngón tay nháy mắt bắn ra, bàn tay của Đế Hạo vẫn nắm chặt cổ tay ta gần như lập tức rút về, tránh đi chỉ lực, bia kinh phật phía sau hai ta “rầm” một tiếng bị xuyên thủng.
“Sư phụ! Ngươi muốn lấy mạng của đồ đệ à!” Ta sợ đến mức thiếu chút nữa làm bậy ra quần!
“Hảo đồ đệ, ngươi hiểu lầm! Ta chỉ muốn hắn nới lỏng tay mà thôi!” Tử lão đầu còn có mặt mũi ở một bên nhàn nhã.
“Lạc Nhạn chỉ......” Đế Hạo nói khẽ, “Ngươi là ai?”
“Ta là ai? Câu hỏi này hỏi hay a! Ta đương nhiên chính là người duy nhất biết được tung tích ….. của ngươi!” Tử lão đầu nói đến một nửa, cố tình không phát ra tiếng, chỉ làm hình dáng của miệng lúc phát âm, đáng tiếc đôi mắt cận thị của ta lại nhìn không rõ hắn rốt cuộc nói cái gì.
“Hắn ở đâu?” Đế Hạo hơi hơi bước về trước.
“Cái này, hắn bây giờ đang có chút phiền toái, ngươi không đi quản quản hắn sao?” Tử lão đầu từ trong ngực rút ra một phong thư, “Đây là tên và nơi ở của hắn hiện nay......”
Tử lão đầu hươ tay một cái, lá thư liền theo hướng gió bay đi, Đế Hạo tiến lên muốn đưa tay bắt lấy phong thư, tử lão đầu nhân cơ hội đem ta túm qua, “Ngươi không thể đoạt cả hai a!”
Lúc ta định thần lại, tử lão đầu đã túm lấy vạt áo đem ta vượt qua đầu tường của Thiếu Lâm Tự. Mà điều khiến ta khó hiểu nhất chính là hắn lại thừa gió bẻ măng, đem cả nữ tử bị Đế Hạo điểm huyệt đồng loạt mang đi.
Đế Hạo khinh công phi phàm, tử lão đầu mang theo hai người đương nhiên chạy không được nhanh, ta vừa muốn nói đem nàng bỏ lại đi, tử lão đầu quả thực đem nàng đẩy về phía sau, vừa vặn trúng ngay lòng ngực Đế Hạo đang nghênh diện đuổi theo. Đế Hạo mới vừa đứng vững, tử lão đầu một tay đem bột phấn nâu nâu ném ra, chướng khí mù mịt bay, ông nội ta ngay cả phổi cũng thiếu điều ho ra, tử lão đầu thu tay, đem nàng từ trong lòng Đế Hạo túm lại, tiếp tục chạy trốn!
Còn chưa chạy được bao lâu, tử lão đầu ngừng chân ngay tại rừng thông dưới chân núi Thiếu Lâm Tự.
“Uy, sao lại không đi nữa! Ngươi cũng đâu phải chưa nghe qua danh của Đế Hạo! Hắn rất nhanh sẽ đuổi theo đến đây!”
“Ôi..... Ta thực không hiểu...... không hiểu người trẻ tuổi các ngươi a......” Tử lão đầu dựa vào một thân cây thở hồng hộc, “Rõ ràng hai người đều xem hợp mắt nhau, còn muốn chơi cái trò ngươi truy ta đuổi...... không thấy nhàm chán sao......”
“Uy! Đâu phải ai cùng ta hợp mắt ta liền có thể cùng người đó bên nhau!” Ta giơ tay đẩy đẩy hắn, nhưng có vẻ hắn đã hạ quyết tâm, dính chặt vào thân cây động cũng không động.
“Hắc hắc...... Nói như vậy nghĩa là ngươi thừa nhận chính mình cùng hắn —— xem hợp mắt nhau?” Tử lão đầu giơ cái biểu tình như thể ta cái gì đều hiểu vỗ vỗ bả vai của ta nói, “Đây là tình thú a!”
“Tình thú cái đầu ngươi!” Ta bị hồ ngôn loạn ngữ của hắn khiến cho nổi cơn tam bành, “Nếu như hắn đuổi kịp, ta đời này cũng đừng mong có thể về nhà gặp lão mẹ và Tiểu Đồng a!”
“Ai ôi! Ngươi yên tâm!” Tử lão đầu đem tay ta lấy ra,” Hắn xem xong phong thư đó chắc chắn không rảnh quản ngươi, nhất định vội đi cứu đứa đệ đệ mà hắn chưa từng gặp mặt!”
“Đệ đệ? Đế Hạo có em trai?” Ta kinh ngạc, “Ngươi lại càn rỡ gì đây!”
“Ta như thế nào không quan trọng, điều quan trọng là … ” Tử lão đầu dùng cằm hất về phía nữ tử vẫn đang một bên bất động.
“Ngươi có phải là người của Bích U Cung không? Khăng khăng muốn đoạt lấy Tử Mộng Kim Cực là vì muốn trả thù Đế Hạo?” Ta nhìn về phía nàng.
“Nàng đương nhiên là người của Bích U Cung, có điều Hàn Thiền chỉ còn chưa đạt đến mức lão luyện!” Ngón trỏ của tử lão đầu ung dung một bắn, giải khai huyệt đạo của nàng.
“Các ngươi......” Nàng bấu chặt chỗ bị điểm huyệt, bộ dáng thật vất vả hớp lấy không khí.
“Ai, tiểu đậu tử, Bích U Cung muốn đối phó không chỉ có riêng Đế Hạo, còn có Khinh Hàn a, sau đó đem võ công điển tịch bị lưu lạc của Bích U Cung thu hồi, khôi phục lại địa vị cùng niềm kiêu hãnh của Bích U Cung trên giang hồ như xưa kia, đúng không!” Tử lão đầu nhướng chân mày.
Nữ tử mấp máy môi không đáp.
“Tiểu cô nương, nghe lão nhân gia ta khuyên một câu, ngươi xem ngươi, Khinh Hàn cho dù chỉ còn lại ba phần công lực ngươi cũng không đấu lại hắn, nếu Đế Hạo cùng Khinh Hàn liên kết lại, kết quả sẽ như thế nào, ngươi có thể chính mình tưởng tượng!”
“Chuyện của Bích U Cung chúng ta...... không can hệ gì đến ngươi!”
“Chậc chậc, ngươi nghĩ ta rảnh rỗi dư hơi đi lo chuyện thiên hạ sao!” Tử lão đầu phất phất tay, thả nàng đi.
“Hả? Cho nàng đi dễ dàng như vậy sao?” Ta còn rất nhiều sự tình chưa làm rõ a!
“Thôi kệ đi, ta nợ mẫu thân nàng nhiều lắm......” Tử lão đầu nhìn về hướng nữ tử vừa đi, có chút đăm chiêu.
“Được rồi, ngươi đến tìm ta không phải là có chuyện muốn ta làm sao? Nói xem, chuyện gì?” Ta chống hông không kiên nhẫn hỏi.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Kiếm Hiệp
- Võ Lâm Oai Hiệp Truyện
- Chương 34