Chương 24

Mấy nhân sĩ bàn bên tiếp tục đàm luận vụ diệt môn thảm án của Phùng gia.

“Nói đến chỉ pháp cao siêu như vậy, ngoài người đó ra...... còn ai có thể?”

“Ngươi muốn nói đến Cửu Trọng Thiên? Nhưng chưa nghe qua Phùng chưởng môn có sự vụ gì đắc tội với Khinh Hàn!”

“Không phải Khinh Hàn còn ai vào đây? Dù cho là Thiếu Lâm Kim Cương chỉ hay Khóa Hầu công của Vô Lượng Đảo đều chưa đạt đến trình độ này!”

Nghe những lời đối thoại kia, Hàn Thanh nhẹ nhàng phe phẩy đầu, cười đến rất trào phúng.

“Không phải Khinh Hàn.” Ta hướng Hàn Thanh nhỏ giọng nói.

“Vì cái gì ngươi cảm thấy không phải là hắn?” Hàn Thanh thu hồi trào ý, đôi mắt ánh lên vẻ tò mò.

“Bởi vì Khinh Hàn là người rất kiêu ngạo, hắn không đem ai để vào mắt, tất nhiên sẽ không để ý người khác bàn luận gì về mình. Cho nên nếu là Khinh Hàn gϊếŧ Phùng Tín Trinh, có thể chính đại quang minh khiến cả võ lâm đều biết đến, dù sao cũng không ai dám thượng Cửu Trọng Thiên tìm hắn phiền toái.”

“Nhìn không ra, ngươi đối tính cách của Khinh Hàn lại hiểu rõ thế.” Hàn Thanh bỗng nhiên đem đầu hướng tới, thiếu chút nữa khiến ta phun hết ngụm canh đang uống dở ra.

Phía sau truyền đến âm thanh thân thiện của tiểu nhị: “Hai vị khách quan! Mời vào bên trong! Xin mời!”

Ta theo bản năng quay đầu lại, khi nhìn thấy hình bóng của hai người ấy, trong đầu không thể không nghĩ đến câu “Chỉ tiễn uyên ương bất tiễn tiên”.

Hai người vừa đến là một đôi nam nữ. Kia nữ tử một thân y phục vàng đạm, thần sắc cao nhã, nụ cười ôn nhu, nhìn động lòng người, thật sự là “Thiên thượng tiên tử trụy phàm trần”. Bên kia nam tử, tuấn nhã bất phàm, mặt mày khôi ngô, thay kia nữ tử đem ghế đẩy ra, hỏi: “Mạt nhi, nàng muốn ăn gì?”

Kia nữ tử mắt mang ý cười, lộ rõ thâm tình nồng đượm, “Món ngươi gọi, lúc nào ta chẳng thích?”

Nam tử mỉm cười, gọi lên vài món điểm tâm thanh nhã.

Mấy vị vũ lâm nhân sĩ bàn bên cùng nhau đứng lên, hướng bọn họ kính lễ: “Nguyên lai là Song Thần kiếm khách, hạnh ngộ hạnh ngộ!”

Kia đôi nam nữ hơi hơi gật đầu tỏ ý.

Ta nhìn Hàn Thanh, nhỏ giọng hỏi: “Bọn họ rất lợi hại à?”

“Ngươi không biết ư?” Hàn Thanh uống vài ngụm canh, “Song Thần kiếm là duy nhất một đôi bảo kiếm do Đế Hạo làm ra. Thư kiếm dịch thủ, hùng kiếm lợi công. Bên kia nữ tử là Lục Liêm Mạt, tiền nhiệm chưởng môn phái Nga Mi, còn nam tử kia là tiền nhiệm Thánh Tuyền giáo tả hộ pháp Lý Lạc Kham. Sáu năm trước hai người yêu nhau, nhưng võ lâm chính tà hai phái không đồng tình, Lục Liêm Mạt từ nhậm chưởng môn, Lý Lạc Kham rời đi Thánh Tuyền cung, hai người không còn tham dự võ lâm thị phi, đáng tiếc giang hồ như cũ vẫn không buông tha. Bốn năm trước, Đế Hạo đem Song Thần kiếm tặng họ. Khi ấy ở Bộc Tà Sơn Trang diễn ra một trận võ lâm thịnh hội, chưởng môn các đại môn phái đều có mặt. Vì nhi tử của Triệu Bình, sư đệ của Lâm trang chủ ở vài năm trước do hủy đi sự trong sạch của Lăng Nhược Y – Phù Dung kiếm khách mà bị vài vị chưởng môn đức cao vọng trọng trong chốn võ lâm phế đi võ công, uất hận mà chết. Triệu Bỉnh muốn nhân cơ hội vì đứa con báo thù, hạ độc mưu toan độc chết mấy vị chưởng môn kia, may mắn Lục Liêm Mạt cùng Lý Lạc Kham kịp đến cứu họ. Chính vì thế, người trong võ lâm không còn chỉ trích xuất thân của hai người này nữa.”

“Nguyên lai là như vậy......” Ta gật đầu nói.

“Không biết hai vị đại hiệp đối Phùng gia diệt môn chi án thấy thế nào? Liệu có cảm thấy vụ này liên quan đến Cửu Trọng Thiên hay không?”

Wow, này hỏi đến cũng thật trực tiếp, ta bật người vểnh tai nghe hai vị đại hiệp này có gì kiến giải.

Một tiếng cười truyền đến, là Lý Lạc Kham.

“Không biết Lý đại hiệp cười cái gì?”

“Ha ha, ” Lục Liêm Mạt nghiêng mặt đến, nhìn nhìn phu quân của nàng, “Lạc kham là cảm thấy mọi người đã nghĩ quá xa rồi. Thử hỏi đương kim võ lâm ngoài Đế Hạo ra còn ai xứng là đối thủ của Khinh Hàn? Và với sự kiêu ngạo của Khinh Hàn, nếu hắn gϊếŧ Phùng Tín Trinh, hiển nhiên sẽ muốn khắp thiên hạ người người đều biết, như thế nào lại thần thần bí bí khiến mọi người phải nhao lên đoán?”

Ta gật gật đầu, xem ra còn có người cùng suy nghĩ như ta, “anh hùng sở kiến lược đồng” a!

Đêm đó, thanh âm câu tịch, ta nhìn nhìn Hàn Thanh đang ngủ say bên cạnh, tiểu tử này tám phần là đến phát dục kì, ăn được ngủ được. Ta giúp hắn đem chăn đắp lại, sau đó khoác thêm ngoại y mang theo Vô Tà, mới đi chưa được hai bước, đã nghe thấy một thanh âm giàu từ tính phát ra trong bóng đêm.

“Đã trễ thế này, đi nơi nào a?”

“Ngươi không ngủ?” Tử tiểu tử ngươi giả vờ khá thật!

“Có ngươi ngủ ở cạnh ta.” Hắn chậm rãi quay lưng lại, “Ta làm sao ngủ được?”

Ta cười ngu ngơ.

“Ngươi cũng không phải là đi ra ngoài ăn khuya,” Hàn Thanh không nhanh không chậm đứng lên, đem áo khoác mặc vào, “Ngươi muốn đi Phùng gia xem xem đúng không.”

“Ngươi đoán thật chính xác.” Thôi rồi, cho dù ta có nói thế nào đi nữa cũng khó mà gạt được quỷ tử này.

“Vì sao ngươi muốn đi? Đừng nói với ta ngươi nhớ đến vị Phùng đại tiểu thư vừa qua đời kia.”

“Đương nhiên không phải, ” ta dừng một chút, “Ta chỉ muốn biết rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì thôi.”

“A —— nhìn không ra ngươi là người hiếu kỳ như vậy? Nhưng nếu không nói thật, ta sẽ không cho ngươi đi.” Hàn Thanh không biết khi nào đi đến trước mặt, mỉm cười ngửa đầu nhìn ta.

Ta bị hắn nhìn chằm chằm đến trong lòng một trận rung động, mẹ nó, ai đã dạy cho tiểu hài nhi này dùng ánh mắt như thế để trêu người!

“Còn không nói?” Các đốt xương của bàn tay hắn vang lên răng rắc trong không khí.

Ta gấp rút lui về phía sau vài bước, hoảng sợ giải thích: “Huynh đệ có gì từ từ nói, ta, ta, ta chỉ muốn biết rốt cuộc ai diệt Phùng gia cả nhà, cho dù không biết là ai nhưng nếu có thể tìm chút manh mối cũng tốt, bằng không tìm không ra hung thủ, người trong giang hồ sẽ nghi ngờ là do Khinh Hàn làm!”

Hàn Thanh dừng cước bộ, nhẹ giọng nói: “Khinh Hàn, là người rất quan trọng với ngươi sao?”

Ta thở dài, “Có thể nói thế. Dẫu sao ở nơi này, người ta nhận thức thật sự không nhiều.”

Hàn thanh vươn tay đến, dọa đến ta thiếu chút nữa kêu lên, đại ca xương cốt của ta rất cứng, ngươi tìm người khác a!

Ngay lúc ta nhắm chặt hai mắt, lại cảm giác bàn tay hắn dừng ở ta má thượng.

“Đồ ngốc.”

Hai chữ như có như không, mang theo ý cười vô khả nại hà, lại khiến cho ta trong nháy mắt có một loại thôi thúc muốn ôm chặt hắn vào lòng.

– vàng đạm = vàng nhạt

– Chỉ tiễn uyên ương bất tiễn tiên: thà ước làm một đôi uyên ương bên nhau trọn đời còn hơn là làm thần tiên

– Thiên thượng tiên tử trụy phàm trần: tiên nữ trên trời rơi xuống, ý như “vẻ đẹp thoát tục” vậy

– tả hộ pháp: cánh tay trái, người phò tá cho giáo chủ

– vô khả nại hà: không làm gì được ngươi, thật hết cách với ngươi

– anh hùng sở kiến lược đồng: suy nghĩ của các vị anh hùng thì giống nhau ( ở đây bé Đậu muốn nói mình cũng là đại hiệp như ai kia

-_-“)