Chương 68: Hồi 29 – Đãng Phụ Thánh Nữ (1)

Thẩm Lãng mỉm cười nhướng mắt nhìn Vương phu nhân. Nụ cười dễ dãi tiêu sái thêm vào vẻ châm biếm giễu cợt:

- Phu nhân thật lòng muốn gả cho tại hạ sao?

Vương phu nhân:

- Dĩ nhiên rồi!

Chàng

Thẩm Lãng gật đầu ngắt lời:

- Được!

Hùng Miêu Nhi, Chu Thất Thất và ngay cả Vương Lân Hoa như bị sét đánh ngang tai, toàn thân mềm nhũn, đầu óc quay cuồng…

Vương phu nhân cũng chưng hửng, ngớ ngẩn bàng hoàng, ngó Thẩm Lãng trân trân:

-

Chàng… thật… bằng lòng sao?

Thẩm Lãng cười thản nhiên:

- Dĩ nhiên! Hôn nhân đại sự há có thể đùa?

Vương phu nhân chăm chú nhìn Thẩm Lãng, cười nụ:

-

Thiếp… muốn hỏi một câu.

Thẩm Lãng nheo mắt:

- Bây giờ với ta,

nàng

muốn gì cũng được, sá gì một câu hỏi.

Vương phu nhân:

- Tuy

thiếp

biết rõ

chàng

sẽ đáp ứng, nhưng không ngờ

chàng

đáp ứng… nhanh như vậy. Thật ra… là vì sao?

Thẩm Lãng cầm đũa lên gắp một viên chả tôm, cười hăng hắc:

- Chỉ vỉ ta muốn có

con trai

Vương Lân Hoa. Huống chi,

‘bà’

Mỉm cười châm biếm nhìn Vương phu nhân, chàng khẽ động tay. Viên chả tôm ở đầu đũa bay thẳng vào một con mắt trên bức hoạ xuân cung, xuyên qua lỗ nhỏ trên tường nơi Vương Lân Hoa đang dán mắt vào.

Vương Lân Hoa còn đang bàng hoàng, chưa nghĩ tới chiêu này, nên không tránh kịp. Viên chả tôm bay thẳng vào mắt, khiến hắn xây xẩm mặt mày.

Thẩm Lãng lớn tiếng cười ha hả:

- Vương Lân Hoa, xem đủ chưa? Bây giờ ta là phụ thân của ngươi, còn không mau ra bái kiến gia gia?

Vương phu nhân cười:

- Ta vốn biết không gạt được ngươi.

Thẩm Lãng:

- Bà thật ra muốn tôi biết bọn họ đang nghe trộm nhìn lén, nên phải nói năng thận trọng, một khi đã đáp ứng hôn sự này thì không thể nuốt lời.

Vương phu nhân mỉm cười diễm lệ:

- Ngươi cũng hiểu, ta muốn ngươi nói những lời này trước mặt Chu cô nương, để từ đây nàng sẽ thôi cái mộng hão huyền với ngươi.

Bà chậm rãi mặc quần áo vào:

- Mèo kia nhân tiện được hưởng ké.

Thẩm Lãng cười to:

- Nếu bà xoay người qua phía kia một chút, thì mắt hắn mới coi như có phúc.

Vương phu nhân vẫn điềm nhiên cười tủm:

- Hắn cũng như con trai của ta, nhìn lưng trần của mẹ có sao đâu. Huống chi, ta còn đang ngồi…

Thẩm Lãng lớn tiếng gắt:

- Thôi thôi… Đủ rồi! Bây giờ để họ ra được rồi chứ?

Vương phu nhân vẫn dịu dàng:

- Lời của ngươi, ai dám không tuân.

Đạp nhẹ xuống sàn, một đường nhỏ hiện ra giữa bức hoạ.

Bức hoạ tách ra làm hai, mở ra một khung cửa.

Sau khung cửa là bộ mặt giận dữ của Hùng Miêu Nhi và gương mặt đẫm lệ của Chu Thất Thất.

Dĩ nhiên còn có Vương Lân Hoa. Hắn đang cầm khăn tay lau mặt, như muốn che vẻ lúng túng, ngượng ngùng.

Chu Thất Thất lảo đảo từng bước hướng về Thẩm Lãng. Tuy nàng không thể lên tiếng, nhưng ánh mắt bi phẫn oán hận đã nói thay cho ngàn câu vạn lời.

Hùng Miêu Nhi cũng lắc lư từng bước hướng về Thẩm Lãng. Anh nghiến răng như hận không nghiền nát được chàng.

Vương phu nhân đưa tay ra:

- Mời hai vị ngồi!

Toàn thân Chu Thất Thất và Hùng Miêu Nhi tê dại. Họ không tự chủ được, ngã ngồi xuống chiếc ghế dài gần đó, muốn đứng lên cũng không được.

Hai người căm hận nhìn Thẩm Lãng chằm chằm.

Thẩm Lãng:

- Lân Hoa huynh, cũng mời ngồi?

Vương phu nhân cười mỉm:

- Ai yêu, còn gọi Lân Hoa ‘huynh’?

Thẩm Lãng nhướng mắt:

- Phải gọi hắn là gì?

Vương phu nhân chớp mắt cười duyên:

- Hoa nhi, mau tới bái kiến Thẩm thúc thúc.

Thẩm Lãng bật cười hăng hắc:

-

‘Thúc thúc’? Ta tạm thời làm

thúc thúc

cũng được.

Vương Lân Hoa

ngập ngừng đi tới, vẻ mặt sượng sùng.

Thẩm Lãng cười:

- Không cần dập đầu, cúi người hành lễ là được rồi.

Vương Lân Hoa đứng như trời trồng, hận không độn thổ được.

Nếu trong lòng Hùng Miêu Nhi không đầy lửa giận, có lẽ đã bật cười ha hả.

Vương phu nhân sưng mặt gắt:

- Hài nhi không nghe lời của Thẩm thúc thúc?

Vương Lân Hoa lắp bắp:

- Dạ, con… ta… tôi… con…

Hắn khom người thi lễ, bộ dáng cúi gập như vừa bị ai cho một cước vào bụng,

Thẩm Lãng nhìn hắn chúm chím:

-

‘Hiền chất’

hẳn đang hối hận sao không sớm gϊếŧ ta, phải không?

Vương Lân Hoa đỏ mặt:

- Ta… tôi… con…

Vương phu nhân cười mát:

- Nó còn con nít, bắt tội làm gì. Thôi, tha cho nó đi…

Thẩm Lãng lớn tiếng cười to:

- Mới hôm trước ta cầu hắn tha mạng, hôm nay lại có người cầu ta tha cho hắn. Nếu tôi không ưng bà, sao có thể đắc ý như vầy?

Vương Lân Hoa đột nhiên đứng thẳng người, cười lớn:

-

Thẩm thúc thúc, nếu người cố ý chọc cho tiểu chất nổi giận, âm thầm mưu mẹo phá hư hôn sự này, thì đã lầm to. Tiểu chất chẳng những không tức giận, mà còn cam tâm tình nguyện gọi ‘Thẩm thúc thúc’. Tiểu chất đang vui mừng ngày mai sẽ được gọi người là

gia gia. Gia mẫu có thể gả cho nhân tài như

Thẩm thúc thúc, tiểu chất mừng còn không kịp, nói gì là giận.

Vương phu nhân cười hăng hắc:

- Con ngoan, không hổ là con ta.

Thẩm Lãng cũng cười ha hả:

- Quả nhiên là đứa con ngoan. Mẫu thân như thế, hài nhi như vậy, sao không thể làm nghiêng ngả giang hồ.

Tuy cùng mẹ con Vương Lân Hoa lớn tiếng cười, nhưng chàng âm thầm thở dài…

“Vương Lân Hoa, ngươi thật là bản lĩnh!”

Vương phu nhân lặng lẽ nháy mắt. Có người đưa Chu Thất Thất và Hùng Miêu Nhi ra ngoài.

Tuy họ không thể nói, nhưng lửa giận không lời còn đáng sợ hơn những tiếng thét gào mắng chửi, nỗi bi ai thinh lặng làm người tan nát cõi lòng hơn cơn khóc rống nhức óc đinh tai.

Huống chi còn ánh mắt… Ánh mắt Chu Thất Thất nhìn chàng đau thương oán hận. Ánh mắt này chỉ thấy một lần, suốt đời sẽ chẳng thể quên.

Thẩm Lãng lẳng lặng nhìn theo bóng nàng. Tuy nụ cười cố hữu nơi khóe miệng không còn, nhưng vẻ mặt chàng vẫn bình thản không chút giận dữ.

Trong phòng chỉ còn lại Thẩm Lãng, Vương phu nhân, và Vương Lân Hoa.

Vương phu nhân nhìn Thẩm Lãng hỏi:

- Ngươi không tức giận, không khó chịu sao?

Thẩm Lãng:

- Vì sao tôi phải tức giận, khó chịu?

Vương phu nhân:

- Họ…

Thẩm Lãng cười gằn:

- Tôi biết bà sẽ đối tốt với họ, sao phải tức giận? Họ vừa rồi không bị giết, tất sẽ không chết, sao tôi phải khó chịu?

Vương phu nhân khẽ thở dài:

- Ta vốn sợ ngươi sẽ tức giận.

Thẩm Lãng:

- Tại sao?

Vương phu nhân cười lả lơi:

- Đâu ngờ đầu óc của ngươi tỉnh táo như thế này, suy tính rõ ràng cẩn thận. Có thể hợp tác với người bản lĩnh như ngươi, ta cũng yên lòng.

Thẩm Lãng khẽ nhếch môi:

- Đừng tâng bốc tôi quá như vậy!

Vương phu nhân cười, châm rượu cho Thẩm Lãng:

- Bây giờ, họ đã đi rồi. Ngay cả bọn Nhiễm Hương cũng ra ngoài. Ngươi có biết vì sao chăng?

Thẩm Lãng:

- Lẽ tất nhiên đã tới lúc bàn chuyện quan trọng.

Vương phu nhân chớp mắt cười duyên:

- Thế chuyện quan trọng nhất là gì?

Thẩm Lãng lắc đầu, trả lời cộc lốc:

- Không biết!

Vương phu nhân liếc mắt nhìn chàng cười lỏn lẻn:

- Ngươi… ngươi… giả bộ ngu sao?

Thẩm Lãng nhìn thẳng vào mặt bà:

- Chẳng lẽ bà muốn nói chuyện hai ta?

Vương phu nhân cúi đầu, mỉm cười e thẹn.

Vương Lân Hoa cười:

- Tiểu chất cũng đang muốn hỏi, đến bao giờ thì chính thức thay đổi cách xưng hô?

Thẩm Lãng:

- Gọi

thúc thúc, ta đã rất hài lòng.

Vương Lân Hoa:

- Tiểu chất lại muốn gọi người là

gia gia, càng nhanh càng tốt.

Hắn thản nhiên nói ra những lời này, nếu lòng hắn không đen như cục than, da mặt chẳng thể dày tới thế.

Thẩm Lãng mỉm cười:

- Không sai, càng nhanh càng tốt. Ngươi nói ngày kia…

Vương Lân Hoa:

-

‘Trạch nhật bất như chàng nhật’, chọn ngày theo ý trời không bằng cứ liều một phen. Tối nay?

Thẩm Lãng:

- Tối nay? Cần gì vội vậy.

Vương Lân Hoa:

- Như vậy… thì ngày mai?

Thẩm Lãng bật cười:

- Mẹ ngươi và ta không vội, ngươi gấp gáp cái gì?

Vương Lân Hoa cười ha hả:

-

‘Hoàng đế không vội, thái giám lại gấp gáp.’

Theo tiểu chất bấm độn, thì ngày mai là tốt nhất. Trễ lắm là ngày kia, dù là hơi muộn, nhưng cũng chưa đến nỗi…

Thẩm Lãng lớn tiếng ngắt lời:

- Ngày mai không tốt… ngày kia cũng không được…

Vương Lân Hoa:

- Không tốt… không được…

Thẩm Lãng:

- Không sai!

Vương phu nhân còn đang cố ý cúi đầu làm bộ e thẹn, rốt cục nhịn không được, ngẩng đầu lên chớp mắt, giọng ngọt ngào:

- Ba ngày sau ngươi đã đi rồi. Dù ta không muốn vội, nhưng chuyện này cũng phải làm cho xong trong vòng ba ngày này, ta… ta mới yên tâm.

Thẩm Lãng gằn giọng:

-

Trong vòng ba ngày này?

Hừ, dứt khoát không được!

Vương phu nhân tuy hơi biến sắc, nhưng vẫn giữ nụ cười, nhỏ nhẹ:

- Vậy thì khi nào?

Thẩm Lãng nheo mắt, dằn từng tiếng một, chậm rãi rõ ràng:

- Sau khi chồng bà chết!

Tới lúc này, sắc mặt Vương phu nhân thay đổi hẳn:

- Chồng ta?

Thẩm Lãng cười ha hả:

- Không sai! Tuy tôi không rõ cái số làm

‘vợ lẽ’

ra sao, nhưng chắc là chẳng được tốt, nên tôi dứt khoát không cam lòng cái kiếp làm

‘chồng lẽ’.

Vương phu nhân bật cười lớn, cười tới ngả nghiêng.

Cười! Có những lúc chỉ có cười mới che giấu được nỗi bất an trong lòng.

Bà cười sặc sụa:

- Ai yêu,

‘chồng lẽ’? Thật hết nói nổi! Sao ngươi lại nghĩ ra được cái từ này! Nếu một người đàn ông có thể cưới hai ba vợ, thì đàn bà cũng có thể gả cho hai ba ông chồng. Chỉ tiếc rằng, ta một chồng còn không có.

Thẩm Lãng nhướng mắt:

- Bà không có chồng sao?



Vương phu nhân:

- Không có!

Thẩm Lãng mỉm cười đưa mắt nhìn Vương Lân Hoa, nhàn nhạt:

- Vậy hắn từ đá nứt…

Vương phu nhân chớp mắt ngắt lời:

- Tuy cũng có một tấm chồng, nhưng đã chết từ lâu. Lâu lắm rồi, lâu đến nỗi ta đã hoàn toàn quên hắn.

Bà mỉm cười liếc mắt đưa tình nhìn Thẩm Lãng:

- Ngươi là người thông minh, chắc cũng biết, quả phụ so với các thiếu nữ, hoà nhã hơn, chu đáo hơn, hiểu biết hơn. Chuyện hầu hạ chăn gối đàn ông tốt hơn, đam mê hơn, thỏa mãn hơn… hơn nhiều lắm. Đàn ông thông minh thích cưới quả phụ, chẳng lẽ ngươi không nguyện ý sao?

Thẩm Lãng cười hăng hắc:

- Tôi là đàn ông, dĩ nhiên cũng nguyện ý chứ. Chỉ tiếc bà đâu phải quả phụ.

Vương phu nhân:

- Ngươi cứ nói chồng ta chưa chết. Không lẽ chuyện chồng con của ta, ngươi rõ hơn cả ta. Ngươi đã gặp hắn sao?

Thẩm Lãng:

- Tôi dù chưa ra mắt

‘lão tiền bối’

này, nhưng đã có nghe danh.

Vương phu nhân:

- Vậy sao? Hắn là ai?

Thẩm Lãng:

- Ngày trước tên lão là Tử Ngọc Quan, giờ thì tự xưng là

‘Khoái Lạc Vương’.

Chàng vừa dứt lời, hai mẹ con như bị ai đập cho mỗi người một gậy.

Thật lâu, gian phòng yên ắng không một tiếng động.

Vương phu nhân rốt cục cười khanh khách:

- Ngươi nói Tử Ngọc Quan là chồng ta? Thôi đừng chọc ta cười chết.

Thẩm Lãng thản nhiên:

- Bà yên tâm, cười không chết được đâu.

Vương phu nhân:

- Từ đâu mà ngươi có ý này?

Thẩm Lãng từ tốn:

- Một người muốn giả chết, lẽ tất nhiên sẽ tìm người khác thế thân. Hắn phải hủy đi gương mặt của kẻ thế thân này, khiến thiên hạ không thể phân biệt.

Vương phu nhân:

- Không sai! Nếu là ta, cũng sẽ làm như vậy.

Thẩm Lãng:

- Tử Ngọc Quan đã dùng cách này. Lão tìm người thế thân, chẳng những lão phá nát gương mặt của người nọ, mà ngay đến thân thể cũng không để cho nguyên vẹn.

Vương phu nhân:

- Chuyện này quan hệ gì đến ta?

Thẩm Lãng mỉm cười:

- Đúng là thật không quan hệ, nhưng vì lão đã dùng ‘Thiên Vân Ngũ Hoa Miên’

để hủy hoại cái xác thế thân kia. Cho tới ngày nay, giang hồ cho rằng Tử Ngọc Quan đã chết vì

‘Thiên Vân Ngũ Hoa Miên’. Chuyện này không dính dáng gì tới bà sao?

Vương phu nhân nháy mắt:

- Có gì dính dáng đến ta?

Thẩm Lãng:

-

‘Thiên Vân Ngũ Hoa Miên’

chính là ám khí độc môn của

‘Vân Mộng Tiên Tử’. Bà chính là

‘Vân Mộng Tiên Tử’

danh tiếng năm xưa.

Không để cho Vương phu nhân có cơ hội phản bác, chàng tiếp ngay:

- Trừ bà ra, không ai trong thiên hạ biết cách làm

‘Thiên Vân Ngũ Hoa Miên’, mà cũng chưa một ai từng tận mắt thấy.

Vương phu nhân:

- Vậy sao?

Thẩm Lãng chậm rãi:

- Ngoài bà và Tử Ngọc Quan, người thấy

‘Thiên Vân Ngũ Hoa Miên’

đều đã chết.

Vương phu nhân mỉm cười:

- Ngươi có muốn nhìn qua không?

Thẩm Lãng cười lớn:

- Tôi tự biết mình không đủ phúc.

Vương phu nhân cười hăng hắc:

- Nếu ngươi muốn, ta cho ngươi coi liền.

Bà đã thừa nhận mình là chủ nhân của

‘Thiên Vân Ngũ Hoa Miên’, Vân Mộng Tiên Tử. Bà đã hiểu, chối cãi chỉ vô ích mà thôi.

Thẩm Lãng cười to:

- Tại hạ vô phúc… không dám… không dám…

Vương phu nhân:

- Được rồi, coi như ngươi nói đúng. Ta là Vân Mộng Tiên Tử, chủ nhân của

‘Thiên Vân Ngũ Hoa Miên’. Nhưng Vân Mộng Tiên Tử không phải là thê thiếp của Tử Ngọc Quan. Chuyện này trên giang hồ, ai cũng biết.

Thẩm Lãng nhếch mép:

- Chuyện hôn nhân này dĩ nhiên là bí mật. Tử Ngọc Quan khi đó còn mang cái mỹ danh

‘Vạn Gia Sinh Phật’, tự nhiên lão không thể thừa nhận đã cưới một nữ ma đầu bậc nhất trong giang hồ.

Vương phu nhân cười:

- Thế mới thấy kiến thức của ngươi còn quá nông cạn. Nếu ngươi biết qua

Vạn Gia Sinh Phật

Tử Ngọc Quan, thì sẽ thấy bồ tát rất xứng với ma nữ.

Thẩm Lãng:

-

‘Giả’

bồ tát Tử Ngọc Quan lại nhất định không thừa nhận. Bà khi ấy còn là thiếu nữ, dĩ nhiên không chấp nhận cái thân phận lén lút, nên lòng bà đầy ủy khuất. Đây thực sự cũng là tâm tình của các thiếu nữ trong thiên hạ.

Vương phu nhân cười duyên:

- Ngươi hiểu rõ lòng thiếu nữ như vậy, khó trách sao các nàng mê mệt ngươi. Nếu ta thật không cam lòng cái thân phận lén lút, sao lại gả thân cho lão?

Thẩm Lãng:

- Dù không muốn, bà cũng không còn cách khác. Bà đã quá yêu Tử Ngọc Quan. Lúc đó, bà chỉ biết vâng lời làm vui lòng lão.

Vương phu nhân:

- Ta là loại người bảo gì nghe nấy hay sao?

Thẩm Lãng:

- Thiếu nữ càng bướng bỉnh, lại càng dễ tuân phục người yêu. Nàng có thể để ngoài mắt tất cả nam nhân trong thiên hạ, nhưng đối với người yêu lại một dạ một lòng.

Vương phu nhân bật cười khanh khách:

- Ngươi nghĩ thiếu nữ trong thiên hạ khi yêu đều giống Chu Thất Thất?

Thẩm Lãng:

- Bà biết chỉ khi lão trở thành đệ nhất cao thủ võ lâm mới có thể công khai thừa nhận bà là thê tử. Lúc đó, ai dám không tán thành chuyện vợ con của lão?

Vương phu nhân:

- Rồi sao nữa?

Thẩm Lãng:

- Vợ chồng hai người bày mưu tính kế, một là dụ võ lâm cao thủ tới Hành Sơn một mẻ giết sạch, hai là dùng thủ đoạn lừa gạt đoạt lấy độc môn bí kĩ của họ.

Vương phu nhân:

- Ngươi nghĩ ra được như vậy cũng hay.

Thẩm Lãng:

- Tuy nhiên, muốn luyện được võ công tuyệt kĩ không phải là chuyện một sớm một chiều. Tử Ngọc Quan phải giả chết, rồi vợ chồng bà tìm chỗ bí mật để luyện võ, định rằng sau khi đã luyện thành những tinh túy của võ học, còn ai là đối thủ của hai người?

Vương phu nhân cười mỉm:

- Đã như vậy, sao bây giờ ta lại muốn hại hắn?

Thẩm Lãng thở dài:

- Tử Ngọc Quan thật ra là kẻ mặt người dạ thú. Thật sự lão chẳng muốn cùng bà chung hưởng thành quả, mà lại muốn giết bà. Võ công của bà lúc bấy giờ đã cao hơn lão, sau bao năm khổ luyện, đệ nhất cao thủ sẽ là bà chứ chẳng tới phiên lão.

Vương phu nhân mờ mịt:

- Vậy sao?

Thẩm Lãng:

- Lúc đó lão chưa phải là đối thủ của bà, nên dù đánh lén bà đến trọng thương, vẫn không giết được bà. Vì vậy mà hơn mười năm qua, Vân Mộng Tiên Tử im hơi lặng tiếng trong giang hồ.

Nụ cười quyến rũ mê người trên gương mặt Vương phu nhân đã không còn.

Im lặng hồi lâu, bà sâu kín thở dài:

- Sau đó thì sao?

Thẩm Lãng cũng thở dài:

- Gϊếŧ bà không thành, lão hoảng hốt bỏ chạy, lẩn mặt hơn mười năm qua. Trong thời gian này, ngày ngày bà hận lão, đêm đêm bà hận lão.

Vương phu nhân đăm đăm nhìn thẳng vào góc phòng, lẩm bẩm:

- Hận lão… ta hận lão…

Thẩm Lãng:

- Thật ra thì cái hận này, một chữ không đủ để hình dung.

Chàng ngưng chút rồi nói tiếp:

- Khi Khoái Lạc Vương xuất hiện, người đầu tiên nghĩ ra lão chính là Tử Ngọc Quan không ai khác hơn bà. Hơn mười năm chất chứa oán hận trong lòng, một đao gϊếŧ lão chưa đủ làm tiêu mối hận, nên bà muốn hành hạ lão, để lão chết dần chết mòn.

Vương phu nhân tuy vẫn im lặng, nhưng những ngón tay khẽ run trên đầu gối đã nói thay tâm sự.

Thẩm Lãng nhìn những ngón tay run run của bà, chậm rãi:

- Khoái Lạc Vương ngày nay không phải Tử Ngọc Quan ngày xưa, muốn gϊếŧ lão không dễ, muốn lão chết dần chết mòn lại càng khó.

Chàng khẽ mỉm cười:

- Cho nên từ khi Khoái Lạc Vương xuất hiện, bà đã âm thầm bố trí sắp đặt độc kế. Bà cần rất nhiều nhân lực tài lực, nên nơi cổ mộ…

Vương phu nhân đột nhiên quát lên:

- Đủ rồi, không cần nói nữa!

Thẩm Lãng:

- Tôi còn một điều muốn nói…

Chàng dời ánh mắt về phía Vương Lân Hoa:

- Tôi vốn chưa thể khẳng định những chuyện này, cho đến khi bà nói rằng không thể để hắn đi đối đầu với Khoái Lạc Vương, vì sợ sẽ bị lão nhận diện. Khoái Lạc Vương ẩn tích giang hồ hơn mười năm, sao lại biết một thiếu niên mới ngoài hai mươi, trừ phi hắn chính là con trai của lão.

Ánh mắt Vương Lân Hoa toé lửa nhìn chàng chằm chằm.

Thẩm Lãng mỉm cười:

- Trừ phụ thân như Khoái Lạc Vương, trên đời này còn ai có thể sinh ra người con như vậy? Cha kiêu hùng, con cũng không kém, phụ tử…

Vương Lân Hoa vỗ mạnh bàn quát lớn:

- Ai là con lão?

Thẩm Lãng:

- Ngươi không thừa nhận lão là cha?

Vương Lân Hoa lạnh lùng:

- Ta không có người cha như vậy.

Thẩm Lãng cười to:

- Hay thật! Cha không nhận con, con chẳng nhìn cha. Cha tàn độc lạnh lùng, con cũng lạnh lùng tàn độc không thua.

Vương Lân Hoa gằn từng tiếng một:

- Ngươi nói xong chưa?

Thẩm Lãng:

- Xong rồi!

Vương phu nhân chăm chú nhìn chàng, rồi đột nhiên bật cười.

Bà ta vừa cười vừa thong thả nói:

- Hay lắm! Chuyện gì ngươi cũng biết rồi. Thật ra ta cũng vốn muốn nói cho ngươi rõ.

Thẩm Lãng nheo mắt cười:

- Vậy sao?

Vương phu nhân:

- Ngươi không tin?

Thẩm Lãng cười lớn:

- Tin! Bà nói, tôi tin. Có người nói chuyện như bà, thì có người chịu nghe như tôi. Đây là chuyện đương nhiên của đất trời.

Vương phu nhân cười hăng hắc:

- Tốt lắm! Như vậy ngươi vẫn nguyện ý cùng ta hiệp tác?

Thẩm Lãng hít một hơi thật sâu, rồi ngửa mặt cười dài:

- Tất nhiên là nguyện ý! Nếu tôi không trừ lão, làm sao cưới được bà? Nếu tôi không lấy bà, tìm sao được nữ nhân sánh với bà?

Vương phu nhân nhìn chàng chẳng biết vui hay giận, rốt cuộc thở dài:

- Nói tới nói lui, ngươi phải giết lão rồi mới tính chuyện thành thân với ta?

Thẩm Lãng gật đầu:

- Đúng vậy!

Vương phu nhân:

- Không cưới hỏi, sao ta yên lòng để ngươi đi xa?

Thẩm Lãng nháy mắt tủm tim:

- Bà quên tôi cũng là một nam nhân sao? Bà đã nói, có nam nhân nào không động lòng với bà? Tôi đã động lòng, bà cứ yên tâm.

Vương phu nhân lại nhìn chàng một hồi lâu. Ánh mắt của bà, khi thì dịu dàng khả ái, lúc lại đe dọa soi mói, dường như bà đang cố nhìn sâu tận đáy lòng của Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng cứ mỉm cười, như đang xé cả lòng ra cho bà nhìn thấu.

Vương phu nhân cười:

- Thôi được, ta chỉ có chờ ngươi trở lại.

Thẩm Lãng:

- Tôi nhất định sẽ trở lại, phải mau mà về. Bà cho rằng tôi không nóng lòng sao?

Vương phu nhân nhỏ nhẹ:

- Ta cũng biết ngươi sẽ mau trở lại, vì nơi này chẳng những có ta chờ ngươi, mà còn có bằng hữu của ngươi. Ngày ngươi mã đáo thành công, là ngày chúng ta sẽ cùng nhau say sưa một trận.

Thẩm Lãng chớp mắt:

- Bằng hữu của tôi… họ cũng chờ ở đây sao?

Vương phu nhân:

- Dĩ nhiên họ phải chờ ở đây.

Thẩm Lãng:

- Chờ lâu vậy?

Vương phu nhân cười:

- Ngươi yên tâm, ta sẽ chăm sóc họ chu đáo.

Vương Lân Hoa cũng cười:

- Nếu ngươi không trở lại, chỉ sợ họ nóng lòng đến

chết.

Thẩm Lãng bật cười:

-

Nóng lòng đếnchết… Chữ

‘chết’

này được dùng thật hay.

Vương Lân Hoa lạnh lùng:

- Đúng vậy! Nếu ngươi không trở lại, họ có

‘nóng lòng’

hay không chưa biết, nhưng

‘chết’

thì kể như không tránh khỏi.

Thẩm Lãng phá lên cười lớn:

- Hay, hay lắm…

Ngưng cười, chàng trầm giọng:

- Khoái Lạc Vương ở đâu? Làm sao tôi tìm lão?

Vương phu nhân cười mát:

- Ngươi gấp gáp gì, ba ngày sau…

Thẩm Lãng gắt:

- Đã như thế, cần gì phải đợi những ba ngày?

Vương phu nhân:

- Ngươi muốn đi ngay?

Thẩm Lãng cười gằn:

- Đi sớm về sớm không tốt sao?

Vương phu nhân trầm ngâm:

- Như vậy… ngày mai…

Thẩm Lãng:

- Rạng sáng ngày mai.

Vương phu nhân:

- Được thôi! Lân Hoa, sửa soạn hành trang cho Thẩm thúc thúc.

Vương Lân Hoa:

- Một canh giờ sau, hành trang của Thẩm thúc thúc sẽ chẳng kém vương hầu.

Hắn lập tức đứng dậy, mỉm cười quỷ quái vái chào Thẩm Lãng, bước nhanh đi chẳng quay đầu lại.