Chương 25: Hồi 9 – Giang Hồ Kỳ Nam Tử (1)

Chiều tà xế bóng.

Gió lạnh lùa vào ngôi từ hoang cuối con đường hẻo lánh. Giữa những đồ vật ngổn ngang, mười mấy nam tử quây quần bên đống lửa lớn, vừa vỗ tay theo nhịp trống vừa hát nghêu ngao… “Hùng Miêu Nhi… Hùng Miêu Nhi…, giang hồ đệ nhất du hiệp, tài giỏi nhưng vẫn trắng tay, cướp nhà giàu cứu kẻ nghèo, lang thang bốn bể là nhà!”

Ngoài cửa có tiếng cười lớn:

- Nói hắn

‘lang thang bốn bể là nhà’

chẳng hay bằng cứ gọi hắn là cái

‘hũ hèm’!

Một người phi thân vào ngồi bên đống lửa giữa bọn nam tử. Đó chính là

‘người kia’, mày rậm mắt to, phiêu dật phóng khoáng… Hùng Miêu Nhi.

Cả bọn cùng đứng lên vỗ tay cười lớn:

- Đại ca đã về! Đại ca thành công? Đại ca đắc thủ?

Hùng Miêu Nhi đưa mắt nhìn bốn phía, cười ha hả:

- Anh em từng nghe qua Hùng Miêu Nhi tay trắng trở về sao?

Anh vỗ vai một người ngồi bên cạnh:

- Con mắt của Ngô Lão Tứ thật lợi hại, hai người kia không những có hành vi bất chánh mà hầu bao cũng không nhỏ. Võ công của họ cũng rất cao cường, khó mà tưởng tượng được.

Ngô Lão Tứ cười bồi:

- Võ công cao đến đâu cũng đỡ sao nổi

‘ngón tay kỳ diệu’

của đại ca?

Hùng Miêu Nhi ngửa mặt cười lớn:

- Để ta cho anh em coi thành quả thu hoạch được hôm nay. Xấp ngân phiếu này đủ chia cho mười mấy gia đình cô nhi quả phụ ở cửa Bắc sống thoải mái nguyên năm.

Anh đưa tay vỗ cái túi bên hông, ngưng bặt tiếng cười, rờ vào túi ngực, lộ vẻ hoảng hốt.

Bọn nam tử cũng giật mình, ngạc nhiên hỏi:

- Đại ca, chuyện gì vậy?

Hùng Miêu Nhi lẩm bẩm:

- Lợi hại… Thật là lợi hại!

Trán rịn mồ hôi, anh ngửa mặt cười hăng hắc:

- Thủ pháp tuyệt vời! Chính nhân nam tử! Hôm nay Hùng Miêu Nhi gặp được người như vậy, cũng cam tâm tình nguyện chịu thua.

Ngô Lão Tứ:

- Đại ca nói ai vậy?

Hùng Miêu Nhi đưa ngón tay cái lên:

- Người này võ nghệ cao cường hiếm thấy trong thiên hạ, phong độ lại đẹp hơn người. Lần đầu ta gặp được người như vậy. Ta mà là nữ nhân, chắn chắc không ưng ai ngoài hắn.

Ngô Lão Tứ ngạc nhiên hỏi tới:

- Nhưng hắn là ai?

Hùng Miêu Nhi:

- Là người trẻ tuổi trong hai con

‘dê béo bất chánh’.

Cả bọn ngẩn ngơ.

Ngô Lão Tứ run run:

- Đại ca khen như vậy, hắn tất nhiên phải rất tài giỏi. Nhưng… nhưng…

Thấy Hùng Miêu Nhi cho tay vào túi vẫn chưa móc ra gì, lão ngưng bặt, không dám nói thêm.

Hùng Miêu Nhi cười:

- Lão đệ đang thắc mắc nhưng không tiện hỏi chứ gì? Chẳng giấu gì anh em, không những hắn đã móc lại xấp ngân phiếu, mà còn moi luôn cái hầu bao của ta.

Chắc chẳng

đại ca

nào dám nói chuyện mất mặt như vậy trước đám đàn em. Hùng Miêu Nhi không những nói ra mà còn cười đắc ý.

Cả bọn nam tử ngơ ngác nhìn nhau, chẳng biết nói sao cho phải.

Hùng Miêu Nhi lại cười ha hả:

- Làm gì mà ngây người ra vậy? Gặp được người như thế là phúc lớn. Hơn nữa, đồ của họ chứ đâu phải của mình.

Ngô Lão Tứ:

- Nhưng… cái hầu bao của đại ca…

Hùng Miêu Nhi cười:

- Có gì đâu! Chỉ tiếc con mèo ngọc ta tự đẽo bằng thanh đao này.

Vừa nói đến đây, mặt anh bỗng tái mét,

la lên

thất thanh:

- Không xong rồi, còn một món…

Bọn nam tử thấy đại ca chẳng tiếc thứ gì bị mất, vừa nhớ tới vật này lại hốt hoảng như vậy, cũng đoán ra anh rất trân quý nó.

Ngô Lão Tứ không kìm được, vội hỏi:

- Là cái gì?

Hùng Miêu Nhi im lặng hồi lâu rồi cười khổ:

- Tuy chỉ là vật ta nhặt được trong miếu hoang đổ nát, nhưng… nhưng…

Anh ngửa mặt nhìn lên trần, thở dài:

- Đó là ngọc bích tùy thân của một cô nương.

Ngô Lão Tứ ấp a ấp úng, như muốn hỏi, lại không dám mở miệng.

Hùng Miêu Nhi:

- Anh em muốn hỏi cô nương đó là ai, phải không?

Ngô Lão Tứ cũng hết nhịn được, cười hi hi:

- Cô nương đó… đại ca… phải chăng đại ca…

Nói đến đây, lão ngập ngừng. Cả bọn nam tử cùng mím môi như ráng nín cười.

Hùng Miêu Nhi mơ màng:

- Không sai! Ta… ta thật lòng rất ái mộ cô nương ấy. Nàng xinh đẹp tuyệt trần, nhưng nàng là ai, tên họ gì, lai lịch ra sao… ta đều không biết.

Ngô Lão Tứ háy mắt:

- Cần đệ đi lòng vòng hỏi thăm không?

Hùng Miêu Nhi cười khổ:

- Không cần! Sau đêm đó, nàng bỗng dưng mất tích. Ta đã cố ý tìm kiếm qua lại trên đường mấy lần, nhưng chẳng thấy được bóng nàng.

Chợt đứng dậy đi nhanh ra cửa.

Cả bọn nam tử cùng la lớn:

- Đại ca đi đâu vậy?

Hùng Miêu Nhi:

- Ta phải đi kiếm thiếu niên kia lấy lại cái hầu bao, tiện thể ngỏ lời kết giao bằng hữu. Anh em ở đây chờ.

Nói rồi nhảy vọt ra ngoài.

Ngô Lão Tứ nhìn theo thở dài lẩm bẩm:

- Ta đã từng vào nam ra bắc, chưa gặp ai thẳng thắn tốt bụng như Hùng đại ca. Có thể kết giao huynh đệ cùng người như vậy, quả là đại phúc. Đại ca muốn tìm người, ta phải giúp một tay.

Cũng đứng lên quày quả đi ngay.

Hoàng hôn…

Hùng Miêu Nhi ba chân bốn cẳng chạy thẳng ra đại lộ. Vì vội tìm Thẩm Lãng và Kim Vô Vọng, anh thi triển khinh công tuyệt hảo của mình.

Đi được một lúc thì gặp lão bà áo xanh, một tay dắt thiếu phụ trung niên, tay kia dắt con lừa chở trên lưng một cô gái. Cả thiếu phụ lẫn cô gái đều cực kỳ xấu xí, ngay cả người phóng khoáng như Hùng Miêu Nhi cũng chẳng dám nhìn lại lần thứ hai.

Anh chợt nhận ra lão bà áo xanh chính là người cùng sưởi ấm với vị cô nương xinh đẹp nơi miếu hoang đêm nọ.

Anh nhíu mày đắn đo, rồi bước tới chặn đường ba người, cười hì hì:

- Lão bà nhận ra tôi chăng?

Lão bà

áo xanh nhìn anh, cười bồi:

- Đại gia muốn bố thí cho lão bà vài lượng bạc?

Hùng Miêu Nhi:

- Tuy bà không nhận ra tôi, nhưng tôi lại nhận ra bà. Bà vốn chỉ một mình, sao nay lại hóa ra ba? Còn vị cô nương xinh đẹp cùng sưởi ấm với bà đêm nọ đâu?

Tim Chu Thất Thất đập lên rộn rã. Nàng tưởng đã hoàn toàn tuyệt vọng, nay lại tràn trề hy vọng. Nàng chợt nhận ra gã thiếu niên

“vô lại”

trong miếu hoang đêm nọ, không ngờ gã lại đang đi tìm nàng.

Lão bà

áo xanh ngơ ngác:

- Cái gì mà một rồi ba? Cô nương nào? Lão bà thật chẳng hiểu đại gia nói gì. Nếu đại gia có lòng bố thí, thì lão bà xin nhận. Còn không, lão bà phải đi thôi.

Hùng Miêu Nhi trừng mắt nhìn

lão bà:

- Bà thật không hiểu hay giả vờ không hiểu? Đêm đó cùng sưởi với bà trong miếu đổ là một vị cô nương xinh đẹp tuyệt trần, chẳng lẽ quên rồi sao? Mắt nàng to, miệng nhỏ…

Lão bà

áo xanh làm vẻ như chợt nhớ ra:

- À! Không lẽ đại gia là người đã dòm ngó cô nương ấy? Đúng rồi, nàng thật đẹp vô cùng. Nàng đã đi với gã đạo nhân đánh nhau với đại gia đêm đó. Nghe loáng thoáng hình như họ đi về hướng đông. Đại gia đuổi không kịp đâu.

Hùng Miêu Nhi thất vọng, buông tiếng thở dài, chẳng biết hỏi chi,

xoay người

trở gót. Anh chợt bắt gặp ánh mắt của cô gái trên lưng lừa đang nhìn anh chằm chằm có vẻ khác thường.

Anh dừng chân nhíu mày, nhưng chẳng nghĩ gì thêm.

Lão bà

áo xanh lại dắt lừa đi tiếp.

Lòng Chu Thất Thất chùng xuống…

“Thôi từ nay chẳng dám hy vọng gì!”

Hùng Miêu Nhi lắc hồ lô. Rượu đã cạn, anh buồn bã thở dài, chán nản.

Chợt sau lưng có người gọi:

- Đại ca!

Ngô Lão Tứ từ đâu chạy nhanh tới, thở hổn hển, dáng bí ẩn.

Hùng Miêu Nhi thấy lạ, liền hỏi:

- Chuyện gì?

Ngô Lão Tứ chỉ theo

lão bà

áo xanh khẽ nói:

- Hai con

‘dê béo bất chánh’

kia đã cho lão bà này tấm ngân phiếu…

Hùng Miêu Nhi:

- Ô…

Ngô Lão Tứ:

- Tiểu đệ thấy rõ ràng, tấm ngân phiếu đó đóng mộc đỏ chói, ít nhất cũng cỡ năm ngàn lượng.

Hùng Miêu Nhi cũng giật mình:

- Ngươi thấy rõ ràng?

Ngô Lão Tứ:

- Nhất định không sai!

Hùng Miêu Nhi nhíu đôi mày rậm… “Nếu chỉ là bố thí dọc đường, ai lại cho những năm ngàn lượng. Không lẽ lão bà này cùng hai người kia có quan hệ. Họ là kỳ nhân trong thiên hạ. Lão bà này ắt cũng chẳng tầm thường. Sao lại giả cái dáng thế kia? Trong này dứt khoát có gì uẩn khúc.”

Liền xoay người đuổi theo

lão bà


áo xanh.

Khi anh đến gần,

lão bà

vẫn làm như không biết.

Hùng Miêu Nhi đảo mắt nhìn quanh, chợt đưa tay bắt lấy đầu vai của lão bà. Anh dồn chân lực vào năm ngón tay. Người luyện võ chỉ cần nghe tiếng gió cũng hiểu vai kia mà bị anh bắt được sẽ nát tan gân cốt.

Lão bà

áo xanh lại như chẳng hay chẳng biết, bỗng dưng trượt chân lảo đảo ngã về phía trước, tránh được bàn tay chết người.

Hùng Miêu Nhi bật cười lớn:

- Quả nhiên là cao thủ!

Lão bà

áo xanh quay đầu lại ngạc nhiên:

- Cao thủ? Đại gia lại nói gì đây?

Hùng Miêu Nhi lớn tiếng:

- Đi theo ta!

Lão bà

áo xanh:

- Theo đại gia đi đâu?

Hùng Miêu Nhi cười hi hi:

- Thấy bà nghèo khổ, ta

chạnh lòng

muốn bố thí cho bà.

Lão bà

áo xanh:

- Đa tạ hảo ý của đại gia, nhưng bà cháu lão phải lên đường thôi.

Hùng Miêu Nhi đột nhiên quát lớn:

- Không muốn cũng phải đi!

Anh nhảy phóc lên lưng lừa, thúc mạnh vào mông nó. Con lừa bị đau, cất vó chạy loạn.

Lão bà

áo xanh tái mặt, lớn tiếng mắng:

- Tiểu súc sanh… Đồ vô lại… Trở lại ngay!

Hùng Miêu Nhi cười ha hả:

- Đúng, ta là đồ

vô lại! Mụ dùng cái bộ dáng đáng thương kia đối phó môn đồ hiệp nghĩa, không ai dám làm gì. Mụ dùng cái thủ đoạn đó đối phó với

vô lại

thì cũng bằng thừa.

Tuy lừa ốm gầy, cũng đã phóng xa hơn hai trượng.

Lão bà

áo xanh dậm chân gân cổ la lớn:

- Cường đạo! Bớ người ta… cường đạo…

Tiếng Hùng Miêu Nhi từ phía trước vọng lại:

- Không sai! Ta chính là cường đạo. Cường đạo không sợ người tốt. Người tốt lại sợ cường đạo. Mụ có la rách cổ họng cũng chẳng ma nào dám đến cứu.

Chỉ thoắt cái đã không thấy bóng anh đâu.

Lão bà

áo xanh rốt cục chịu hết nổi, ôm Bạch Phi Phi, phóng mình đuổi theo.

Khinh công của

mụ

cũng thật cao cường, tuy đang ôm Bạch Phi Phi, mà chỉ ba bốn lần tung người đã đi hơn hai mươi trượng.

Hùng Miêu Nhi thúc mạnh vào mông lừa, một tay đỡ thiếu nữ

xấu xí

Chu Thất Thất, một tay vỗ vào cổ lừa, cười khanh khách:

- Cuối cùng cũng bị ta bức phải ra tay!

Mụ

áo xanh tức giận quát:

- Ra tay thì sao? Ngươi chán sống?

Nhún thêm vài bước đã đuổi kịp lừa.

Hùng Miêu Nhi ôm lấy Chu Thất Thất phi thân về phía trước, ngoảnh mặt lại cười khì:

- Đuổi kịp ta rồi nói chuyện.

Chỉ một cái phóng đã bỏ xa lừa hơn ba mươi trượng. Anh hiểu mụ này đuổi theo chẳng phải vì con lừa, mà là vì thiếu nữ

xấu xí. Nếu là môn đồ chánh phái thì chẳng ai dám làm vậy, vì không hợp đạo nghĩa, nhưng Hùng Miêu Nhi chuyện gì cũng dám làm, chỉ cần mục đích chính đáng.

Mụ

áo xanh không ngờ khinh công của thằng

tiểu súc sanh

này lại cao như vậy. Biết mình không đuổi kịp, mụ bồn chồn tức giận, gân cổ gào lên:

- Dừng lại! Ta có chuyện muốn thương lượng.

Hùng Miêu Nhi:

- Chuyện gì?

Mụ

áo xanh:

- Ngươi muốn gì? Trả lại cháu gái cho ta rồi cùng nói chuyện.

Lúc này họ đã đến gần ngôi từ hoang kia.

Hùng Miêu Nhi:

- Dừng lại cũng được, nhưng mụ phải dừng trước, rồi ta cũng sẽ dừng. Nếu không, mụ có

nhảy

theo ba ngày ba đêm cũng đừng hòng đuổi kịp ta, mụ nên hiểu điều này.

Mụ

áo xanh phát cáu thét mắng:

- Tiểu tặc… Vô lại…

Vẫn không dừng bước,

mụ

lại la lớn:

- Thật ra ngươi muốn gì? Nói đi…

Xa hơn năm trượng, Hùng Miêu dừng lại:

- Chẳng muốn cái gì, chỉ muốn hỏi mụ mấy câu.

Mụ

áo xanh trừng mắt, dáng vẻ hiền lành đã mất hẳn, gằn giọng:

- Hỏi gì?

Hùng Miêu Nhi:

- Hai người cho mụ tấm ngân phiếu kia là ai?

Mụ

áo xanh:

- Người qua đường hảo tâm bố thí, làm sao ta biết là ai?

Hùng Miêu Nhi:

- Không quen biết mà họ cho mụ ngần ấy bạc à?

Mụ

nghiêm mặt, lạnh lùng:

- Được! Cho ngươi biết, hai người kia vốn là

giang dương đại đạo. Bị ta biết, chúng dùng bạc bịt miệng ta. Chúng đi đâu, ta hoàn toàn không biết.

Hùng Miêu Nhi cười hăng hắc:

- Nếu họ là hải tặc, thì mụ cũng là đồng đảng. Người như mụ lại đồng hành cùng hai nữ nhân tàn phế. Chuyện này cũng lạ.

Mụ

giận tái mặt:

- Ngươi chớ xen vào chuyện của ta.

Hùng Miêu Nhi ngửa mặt cười lớn:

- Ta vốn hay can thiệp vào chuyện thiên hạ, cả những việc chẳng liên can gì đến ta. Coi bộ hôm nay mà ta muốn biết sự thật, chỉ có cách chế ngự mụ.

Chợt la lớn:

- Anh em mau ra đây!

Tiếng la chưa dứt, mười mấy nam tử đã chạy ra.

Hùng Miêu Nhi trao Chu Thất Thất cho họ, dặn dò:

- Đưa vị cô nương đến nơi an toàn, chăm sóc cẩn thận.

Bọn nam tử ứng tiếng đỡ lấy nàng.

Hùng Miêu Nhi phi thân đến trước mặt

mụ

áo xanh, đưa tay ra:

- Động thủ?

Mụ

cười gằn:

- Ngươi thật muốn chết? Được!

Mụ thật chẳng dám khinh thường thằng tiểu lưu manh này. Tay ôm Bạch Phi Phi, mụ cũng dùng toàn lực xuất ra ba chưởng.

Hùng Miêu Nhi tránh dễ dàng, cười hì hì:

- Niệm tình

‘lão bà’
, ta nhường ba chiêu!

Mụ

lạnh lùng:

- Lời đã nói, không được thay đổi.

Chân trái bước tới, nghiêng người một bên, chậm rãi đưa tay phải ra, rít giọng:

- Chiêu thứ nhất!

Cong năm ngón tay lại, ngón cái chụm vào ngón trỏ, quyền chẳng ra quyền, chưởng chẳng ra chưởng. Mụ cử động chậm chạp vô cùng. Chẳng ai đoán ra mụ đang làm gì.

Hùng Miêu Nhi đứng yên bất động, hai mắt lom lom nhìn vào tay của mụ, tuy ánh mắt ngưng trọng, nhưng môi vẫn điểm nụ cười khinh khỉnh.

Mụ

áo xanh bất thần giương tay nhắm đánh vào tai trái của Hùng Miêu Nhi.

Tai là một bộ phận nhỏ, ít ai nghĩ sẽ bị tấn công nên thường không phòng thủ.

Hùng Miêu Nhi nhanh nhẹn nghiêng mình qua bên phải tránh được.

Mụ

áo xanh như đã đoán được, ngay lúc anh vừa nghiêng người, mụ liền búng ngón trỏ hướng vào lỗ tai của Hùng Miêu Nhi. Một luồng gió sắc như đao đâm thẳng vào màng tai của anh.

Màng tai là một điểm yếu của con người. Bị giấy đâm vào còn đau đớn không chịu nổi, huống chi là luồng chân khí sắc bén từ ngón tay của mụ này. Nếu bị trúng vào, màng nhĩ sẽ nát tan, đau đến chết người.

Hùng Miêu Nhi không ngờ mụ ra chiêu thức hiểm ác như vậy. Nếu lòng dạ không như rắn độc, chẳng ai ra chiêu tàn nhẫn thế kia.

Anh rụt đầu, ngả người về sau, nhanh nhẹn tránh được đòn chỉ phong thâm độc. Trán anh bị luồng chỉ lực quét ngang, tuy không chảy máu nhưng da cũng ửng đỏ.

Hùng Miêu Nhi tức mình la lớn:

- Đó cũng gọi là

‘võ công’

sao?

Anh còn đang la thì

mụ

áo xanh đã nhào tới, đá vào bụng dưới của anh. Chiêu này thật quá âm độc. Hùng Miêu Nhi còn chưa đứng thẳng, lực mới chưa sinh, lực cũ đã kiệt. Xuất chiêu này, mụ thật lòng muốn lấy mạng đối phương.

Thể lực của Hùng Miêu Nhi dồi dào khó tưởng. Chân khí của anh như thác nước từ núi cao đổ xuống, cuồn cuộn không dứt. Trong lúc chưởng công xé gió bay tới, anh lùi về sau vài thước, nhún chân lên không lộn một vòng rồi đứng thẳng trước mặt

mụ

áo xanh.

Mụ kinh hoàng khi thấy anh dùng thân pháp kỳ ảo lạ lùng tránh được hai chiêu tuyệt độc, run giọng:

- Còn một chiêu.

Bàn tay lại từ từ đưa lên, cùng tư thế như chiêu thứ nhất.

Hùng Miêu Nhi cười lạnh:

- Đã đủ ba chiêu, nhưng nhường mụ thêm chiêu nữa cũng được!

Thân hình Hùng Miêu Nhi sừng sững như thái sơn, hai mắt lom lom như mắt hổ, chỉ chờ chiêu này xuất ra là sẽ đả công ngay.

Mụ

kia quát lên, chưởng tay bất ngờ ngưng lại, chân phải tung ra một cước.

Hùng Miêu Nhi khó khăn dùng toàn lực nghiêng mình qua bên tránh được. Cùng lúc ấy, từ ống tay áo của mụ mười mấy kim châm bay ra tua tủa. Vừng sáng kim khí bay rào rào trong gió phủ kín đầu Hùng Miêu Nhi. Dù võ công cao cường, chỉ sợ anh cũng khó lòng tránh khỏi.

Bọn nam tử đứng ngoài thấy

đại ca lâm vào thế hiểm, cùng hốt hoảng thét lên.

Trong đường tơ kẽ tóc, Hùng Miêu Nhi đưa hồ lô lên khoa một vòng. Bao nhiêu kim châm đều bị hồ lô hút trọn.

Mụ

áo xanh cả kinh thất sắc.

Bọn nam tử rộn rã hoan hô.

Hùng Miêu Nhi đứng thẳng người, cười hăng hắc:

- Thủ pháp cũng như ám khí thật là ác độc. Xui cho mụ gặp phải Hùng Miêu Nhi, là ông tổ chuyên phá các ám khí trong thiên hạ.

Mụ

áo xanh run giọng:

- Ở đâu ngươi có cái hồ lô này?

Hùng Miêu Nhi cười ha hả:

- Đó không phải chuyện của mụ. Lo đỡ chiêu đây!

Vừa cười vừa cầm hồ lô quay tít.

Mụ

áo xanh lui nhanh vài thước, không đánh không đỡ.

Hùng Miêu Nhi dừng tay nhướng mắt:

- Sao ngưng vậy? Động thủ đi chứ!

Mụ

hằn học nhìn anh, nghiến răng:

- Hôm nay coi như ta xui xẻo, gặp phải cái hũ hèm ngươi.

Ngưng chút rồi la to:

- Thua!

Vừa buông tiếng đã xoay người chạy biến.

Hùng Miêu Nhi cười dài:

- Muốn thua, cũng không dễ…

Ánh thép sáng lên, anh rút đao quét một đường cong cản đường mụ. Ánh mắt đỏ ngầu, mụ đưa Bạch Phi Phi lên tiếp lấy đường đao.

Hùng Miêu Nhi kinh hãi, vội thu đao trả lại bên hông, dùng hai tay đỡ lấy Bạch Phi Phi.

Mụ

áo xanh thừa cơ phóng xa mấy trượng, tung người vài lần,

mụ

đã mất hút.