Chương 1: Hồi 1 – Phong Tuyết Phủ Trung Châu (1)

Tuyết rơi xuống mỗi lúc một nặng, ngàn dặm mênh mông một màu trắng bạc, đất trời lạnh lẽo, không gian tĩnh mịch. Ngoài thành Khai Phong giữa trời gió tuyết, hai ngựa nối nhau hướng thành đi tới. Ngựa trước chở một chàng thiếu niên, mình khoác áo lông cừu đã cũ, hai tay đút vào túi áo, đầu đội chiếc nón đen rộng vành cũng cũ che gần hết mặt. Tuy ngựa là thần tuấn, người lại chẳng khác chi lãng tử giang hồ. Ngựa sau chở một thây người, áo quần hoa lệ, toàn thân trên dưới không một vết thương. Tuy thi thể đã cứng lạnh trong trời đông rét mướt, nhưng mặt mũi vẫn tươi, còn như đang mỉm cười, có lẽ đã chết một cách bình thản thoải mái. Người ngựa không biết từ đâu tới, chỉ thấy thẳng hướng về phía thành Khai Phong, rồi rẽ vào con đường nhỏ dẫn tới một trang viện. Thiếu niên lãng tử dõi mắt định hướng, xa xa trang viện mông lung giữa trời đông u ám.

Trang viện toạ lạc ở phía tây thành. Băng tuyết phủ trắng hơn trăm mái nhà trong một vùng rộng lớn quy mô. Cổng cao mở rộng như quanh năm không đóng bao giờ, trên mặt tuyết đầy dấu chân ngựa, lại chẳng thấy một bóng người. Xuyên cửa nhập viện, dãy tường hành lang có dán nhiều bản cáo thị, có những bản đã cũ bị phong tuyết ăn mòn, chữ viết mơ hồ không rõ.

Bên phải hành lang là một tiểu viện, bên trong chỉ có mười cỗ quan tài mới như đang chờ người chết được đưa tới để an táng. Dù lạnh căm, trong phòng cũng không có lò sưởi. Hai người áo đen lấy quan tài làm bàn, đang ngồi cùng nhau uống rượu. Hai người này cao gầy, mặt mũi lạnh băng nghiêm nghị như một đôi tượng đá, dáng dấp giống nhau như đúc, cùng ngồi uống rượu nhưng chẳng nói lời nào. Cổ tay trái của một người đã bị mất đi một đoạn, thay vào chỗ cụt là cái móc sắt nặng chừng trên dưới mười cân. Hắn đưa tay xuống như muốn bổ nắp quan tài, vậy mà cái móc sắt chỉ nhè nhẹ nâng lên một viên đậu nhỏ. Ngay cả chiếc đĩa đựng đậu trên nắp quan tài cũng không chút chấn động. Người kia tuy đầy đủ tay chân, nhưng mỗi khi nốc một chén rượu, liền khom lưng ho sặc sụa. Hắn vẫn một chén tiếp theo một chén, như thà bị ho chết chứ không thể không uống.

Phía trái hành lang là đại sảnh, bên trong lò sưởi hừng hực, đã bầy sẵn tám bàn rượu thịt ê hề. Có bảy người trong phòng, nhưng chẳng ai ngồi chung bàn với ai. Bảy người này trên dưới ba mươi tuổi, khí phách của họ lại không phải nhỏ. Bảy người, có nam có nữ, có tục có tăng, có người đeo trường kiếm, có người mang ngọc bội. Vẻ mặt của họ dương dương tự đắc, như coi dưới mắt không còn ai. Họ có thể đều là đương kim cao thủ võ lâm. Những người này như rất quen nhau, mà cũng như rất xa lạ. Có lẽ họ không đến từ một chỗ và vẫn chưa hiểu tại sao lại gặp nhau ở nơi này.

Xuyên qua đại sảnh là dãy hành lang dẫn tới gian nhà chính, bên trong có ba lão nhân tóc đã hoa râm. Một người sắc mặt vàng vọt, tựa như ở giường bệnh đã lâu. Một người dáng dấp cao gầy, da dẻ trắng trẻo, khí độ ung dung, đôi mày xếch khỏi thái dương, đôi mắt long lanh như ngọc, hai bàn tay trắng muốt. Tuy lão đã quá tuổi hoa niên, nhưng vẫn giữ được vẻ mỹ nam của thời thanh thiếu. Người còn lại thân hình uy mãnh, râu quai nón, mắt lồi. Lạnh như vậy mà ngực áo vẫn mở phanh, nếu không phải tóc râu bạc trắng, chẳng giống chi là một lão nhân.

Ba lão nhân ngồi quanh chiếc bàn nhỏ ngổn ngang giấy tờ cũ mới. Có những cuộn giấy đã mở, cũng có cuộn vẫn còn dây buộc đủ sắc đủ màu. Lão nhân râu ria rút từ thắt lưng ra một cuốn sách nhỏ. Lão nhân cao gầy vừa mở những cuộn giấy, vừa ghi chép vào cuốn sách ấy. Mỗi cuộn giấy chỉ có vài ba chữ, chẳng biết viết chi. Ba lão nhân sắc mặt nặng nề, cau mày lo lắng.

Lão nhân cao gầy thở dài:

- Chúng ta tốn bao nhiêu năm tâm huyết, phí mấy trăm sức người, chỉ thu thập được bấy nhiêu, mong sao...

Ho nhẹ một tiếng, lão im miệng không nói nữa, hai hàng lông mày chau lại rầu rĩ.

Lão nhân bệnh cười nhẹ:

- Thu hoạch được như vậy cũng không là ít. Dù sao chúng ta cứ tận tâm làm, rồi sẽ có một ngày thành công.

Lão nhân râu ria vỗ bàn, lớn tiếng:

- Đại ca nói gì vậy, tên kia bất quá cũng chỉ là một người, có thể thắng huynh đệ chúng ta sao?

Lão nhân cao gầy mỉm cười:

- Gần mười năm qua trong chốn võ lâm nổi danh

‘Thất Đại Cao Thủ’, hiện đang ở đại sảnh. Nếu bảy người này liên hợp, thì chuyện này có thể thành công. Chỉ sợ họ là cao thủ mới thành danh, dương dương tự đắc, không ai phục ai, không chịu đồng tâm hợp lực.

Lúc này thiếu niên lãng tử kia đã tới trước trang viện. Chàng xuống ngựa, cắp lấy tử thi tiến vào cửa trang. Chàng không lưu ý đến hai con tuấn mã, như chúng có chạy mất cũng chẳng quan tâm. Chàng chậm rãi hất ngược chiếc nón ra sau, lộ ra diện mạo, đúng là một thiếu niên khôi ngô tuấn tú, mày kiếm mắt sáng. Khoé miệng hơi nhếch lên, tuy không thật sự cười cũng biểu lộ bao phần vui vẻ. Nét mặt hiền hoà dễ dãi, như chàng chẳng bận tâm đến chuyện chung quanh. Chàng đeo một thanh kiếm, vỏ đã quá cũ đến sờn rách. Tuy kiếm là hung khí giết người, nhưng bên chàng kiếm kia chẳng còn chi đáng sợ.

Trên tường nơi dãy hành lang, những bản cáo thị đều là treo giải thưởng cho ai bắt được người có tên trên ấy. Mỗi tờ cáo thị có ghi rõ tên họ lai lịch của một người, tội ác đã phạm, cùng giải thưởng. Những người kia đều là thập ác hung đồ không thể dung tha. Tổng cộng có hơn mười tờ, có thể thấy những năm gần đây, chốn giang hồ hung đồ không ít. Ký tên phía dưới không phải quan gia nha môn, mà là

“Nhân Nghĩa Trang Chủ”.

Trang chủ này đã không tiếc tốn tiền hao bạc, vì giang hồ lùng bắt hung đồ, thực không hổ mang danh

“Nhân Nghĩa”.

Thiếu niên lãng tử đưa mắt nhìn một tờ cáo thị cũ rách, trên viết... “Đỗ Thu Hoàng, ba mươi bảy tuổi, phái Không Động, sử dụng song tiên. Luôn mang bên mình chiếc túi bảy mươi ba miệng, chứa ‘Tang Môn Đinh’, là một trong mười chín loại ám khí độc nhất của võ lâm hiện thời. Người này quỷ kế đa đoan, da^ʍ tà hung ác, cướp tiền hái hoa, chẳng gì không làm. Hơn bảy năm qua, mỗi tháng phạm án ít nhất một lần. Nếu ai bắt được, vô luận sống chết, thưởng năm trăm lượng bạc. Tuyệt không nuốt lời! Nhân Nghĩa Trang Chủ cẩn ký.

Chàng đưa tay xé tờ cáo thị, xoay người đi về hướng tiểu viện bên phải. Như đã tới đây mấy lần, chàng có vẻ rất thông thuộc đường đi lối bước. Hai người áo đen thấy chàng, liếc mắt nhìn nhau rồi cùng đứng lên.

Thiếu niên lãng tử đặt tử thi xuống đất, vươn vai duỗi người. Gã cụt tay nhấc tử thi lên xem, đưa ánh mắt ấm áp nhìn chàng, rồi vác tử thi ra ngoài. Gã còn lại rót chén rượu đưa tới, chàng ngửa cổ một hơi cạn sạch. Cả ba người không nói năng chi, chỉ lẳng lặng làm như ba kẻ câm.

Gã cụt tay vác tử thi từ tiểu viện đi qua gian nhà chính.

Vừa lúc lão nhân cao gầy ra mở cửa, thấy gã liền mỉm cười:

- Là ai?

Gã cụt tay đặt tử thi trên mặt tuyết, đưa ngón trỏ chỉ vào mặt tử thi.

Lão nhân cao gầy cúi xuống nhìn, lộ vẻ vui mừng, thốt lên:

- A! Đỗ Thu Hoàng!

Lão nhân râu ria nghe vậy, mừng rỡ nói lớn:

-

Tam Thủ Lang

rốt cục cũng bị giết! Thật là lão Thiên có mắt! Ai giết hắn?

Gã cụt tay buông gọn:

- Người!

Lão nhân râu ria cười mắng:

- Ta cũng biết là người! Chẳng lẽ hồn ma

Tam Thủ Lang

tự giết hắn? Ngươi không nói thêm được một tiếng sao?

Gã cụt tay đánh tới một móc câu sắt, tiếng gió mạnh mẽ, thế công nhanh nhẹn, móc câu còn chưa tới, đã có một luồng hàn khí phát ngang. Lão nhân râu ria kinh hãi tung người nhảy tránh. Lão tuy cao lớn, thân pháp lại mau lẹ vô cùng, vậy mà ngực áo vẫn bị móc câu xé rách một lỗ lớn. Gã cụt tay ra một thế công, cũng ngừng không truy kích.

Lão nhân râu ria nổi giận mắng:

- Đồ chó! Lại động thủ, ta đây nếu chậm một chút là bị ngươi xé thành hai mảnh rồi. Ngươi chó này…

Lão nhân bệnh từ trên giường quát:

- Tam đệ im miệng! Ngươi không phải không biết tính Lãnh Tam. Mắng hắn, là muốn ăn đòn.

Lão nhân râu ria bật cười ha hả:

- Đệ chẳng qua là đùa cùng hắn thôi. Dù sao hắn cũng đánh không lại đệ. Lãnh Tam, ngươi đánh được ta, coi như ngươi giỏi.

Gã cụt tay Lãnh Tam không để ý đến lão, bước thẳng tới trước mặt lão nhân cao gầy, hất hàm:

- Năm trăm lượng!

Gã bất thần xoay người tung ra một chưởng nhắm đánh đầu vai lão nhân râu ria. Gã không đánh bằng cái móc câu mà dùng tay, vì tay không phát ra tiếng động.

Lão nhân râu ria quả nhiên bị gã đánh cho một chưởng bay thẳng ra ngoài, đυ.ng mạnh vào tường. Bức tường kiên cứng bị lão đυ.ng phải cơ hồ như muốn nứt ra.

Lão chẳng bị thương tích gì, lồm cồm đứng dậy, nổi giận mắng lớn:

- Hảo cẩu, thật muốn đánh lộn hả?

Lão vừa nói vừa xăn tay áo lên.

Lão nhân cao gầy nhẹ nhàng ngăn giữa hai người:

- Tam đệ, cần gì phải tức giận vậy?

Lão nhân râu ria nổi cáu:

- Đệ đây chỉ hỏi hắn có một câu...

Lão nhân cao gầy tiếp lời:

- Cần gì phải hỏi! Chỉ nhìn cái dáng tử thi của Đỗ Thu Hoàng, thì biết giết hắn còn ai khác hơn cái vị thiếu niên kỳ quái ấy!

Lão nhân bệnh hỏi:

- Là ai?

Lão nhân cao gầy:

- Không biết hắn là ai, tên họ gì, cũng chẳng rõ võ công của hắn cao thấp thế nào. Hơn năm qua, hắn đã đưa tới bảy tử thi, đều là những ác tặc mà chúng ta treo giải thưởng nhiều năm chưa bắt giết được. Bọn chúng chẳng những tác ác đa đoan, hung tàn gian trá, võ công lại rất cao. Không biết thiếu niên này làm sao giết được chúng.

Lão nhân bệnh cau mày:

- Hắn đã tới đây bảy lần, các ngươi lại không biết gì về hắn cả?

Lão nhân cao gầy:

- Mỗi lần đến, hắn nói không qua mười tiếng. Hỏi tên họ, hắn cũng không trả lời, chỉ cười hì hì lắc đầu.

Lão nhân râu ria bật cười:

- Cái tính khí kiểu con bò ấy cũng giống Lãnh Tam. Người ta ít nhất còn có nụ cười tươi trên mặt, không như Lãnh Tam, chỉ có cái bản mặt lạnh băng.

Lãnh Tam đưa mắt lườm lão nhân râu ria. Lão cười lớn nhảy ra xa ba bước. Ngay cả lão nhân bệnh cũng bật cười.

Lão nhân bệnh lại nói:

- Hôm nay, sao Nhị đệ lại biết là hắn?

Lão nhân cao gầy:

- Phàm những tên bị hắn giết, trên mặt đều mang một nụ cười kỳ quái. Tiểu đệ đã quan sát cẩn thận nhiều lần, vẫn chẳng biết hắn dùng thủ pháp gì.

Lão nhân bệnh cúi đầu trầm ngâm. Hai lão nhân kia ở kế bên cũng thinh lặng chẳng dám quấy rầy.

Lãnh Tam lại đưa tay ra:

- Năm trăm lượng!

Lão nhân râu ria cười hì hì:

- Bạc chẳng phải của ngươi, gấp gáp cái gì?

Lão lại muốn đấu võ miệng.

Lão nhân bệnh trầm tư một hồi, rồi chậm rãi:

- Thiếu niên này hẳn có lai lịch phi thường. Nhân chuyện hôm nay, cũng nên mời hắn tham dự, nhất định sẽ có lợi. Lãnh Tam, ngươi mời hắn ngồi xuống dùng rượu hôm nay nhé.

Lãnh Tam vẫn lạnh lùng:

- Năm trăm lượng!

Lão nhân bệnh bật cười:

- Đây là cái khả ái của Lãnh Tam. Lời nói như đinh trên tường, bất di bất dịch. Nhị đệ, mau lấy bạc cho hắn. Lãnh Tam, giao bạc cho thiếu niên kia rồi, đừng để hắn đi nhé.

Lãnh Tam nhận bạc, không nói một tiếng, quay đầu đi ngay.

Lão nhân râu ria cười:

- Người làm còn hung hơn chủ, cũng hiếm thấy...



Lão nhân bệnh nghiêm mặt:

- Bằng vào võ công huynh đệ nhà hắn, nếu không phải vì niệm tình phụ thân hắn cùng anh em ta, bọn hắn há có thể khuất thân nơi này. Tam đệ, ngươi có thể nào coi hắn là người ở?

Lão nhân râu ria:

- Đệ là nói chơi, chứ ai mà coi hắn như người ở bao giờ!

Lão nhân cao gầy nhìn lão nhân bệnh mỉm cười:

- Nếu muốn Tam đệ nói chuyện văn hoa, so với bảo Lãnh Tam mở miệng còn khó hơn.

Nơi tiểu viện, thiếu niên lãng tử và gã áo đen kia đang cùng nhau uống rượu, nhưng vẫn không ai mở miệng nói năng chi. Hai người cứ thay nhau mỗi người một chén. Lãnh Tam cắp tử thi bước vào, để bạc trên nắp một quan tài rồi nhấc nắp một quan tài khác lên đặt tử thi vào trong. Gã hành động nhanh nhẹn, xong việc rồi ngồi xuống cùng uống rượu.

Thiếu niên lãng tử cạn thêm ba chén, đứng lên cầm lấy bạc, vòng tay cười, chuẩn bị đi. Lãnh Tam ngăn trước mặt chàng.

Khẽ cau mày, chàng như muốn hỏi... “Tại sao?”

Lãnh Tam không thể không nói:

- Trang chủ mời uống rượu.

Thiếu niên lãng tử:

- Không dám!

Lãnh Tam nói luôn năm tiếng, cảm thấy đã nhiều, nên không chịu mở miệng nói thêm. Gã đứng chặn trước mặt thiếu niên. Chàng nhảy qua trái một bước, gã ngăn bên trái một bước. Chàng nhảy qua phải một bước, gã ngăn bên phải một bước.

Thiếu niên lãng tử mỉm cười phi thân, chẳng hiểu sao đã ra sau lưng Lãnh Tam. Khi Lãnh Tam trở người đuổi theo, chàng đã đến chân tường nhìn gã mỉm cười vẫy tay. Lãnh Tam biết không đuổi kịp, bỗng vung móc sắt hướng đỉnh đầu mình đánh xuống. Thiếu niên lãng tử kinh hãi lao tới. Người chưa đến, chưởng lực đã phát ra cản cái móc sắt của Lãnh Tam. Móc sắt trợt xuống bả vai của gã sâu vào tận xương.

Thiếu niên lãng tử ngạc nhiên hỏi:

- Ngươi làm gì vậy?

Mặc cho máu tươi chảy xuống từ vết thương trên vai, sắc mặt Lãnh Tam vẫn không thay đổi, chỉ lạnh lùng:

- Ngươi đi, ta chết!

Thiếu niên lãng tử ngẩn ngơ, rồi lắc đầu thở dài:

- Thôi được rồi! Ta không đi, ngươi đừng chết.

Lãnh Tam:

- Theo ta!

Xoay người đưa chàng vào đại sảnh:

- Ngồi!

Không nhìn một ai, Lãnh Tam trở bước đi ngay.

Thiếu niên lãng tử nhìn theo bóng gã lắc đầu cười khổ, định ngồi xuống chiếc bàn gần nhất.

Ngồi đầu bàn là một tăng nhân trạc ba mươi tuổi, mặc tăng bào xanh, tướng mạo uy nghi, mặt mày trang nghiêm, ngực ưỡn lưng thẳng, tay để đầu gối, ngồi yên bất động, mắt thẳng phía trước. Nếu có người ngồi đối diện, chắc hắn cũng chẳng thấy.

Thiếu niên lãng tử mỉm cười chào, thấy hắn không để ý, cũng thôi. Chàng nhấc bầu rượu rót đầy một chén, định ngửa cổ uống.

Tăng nhân áo xanh đột nhiên trầm giọng:

- Muốn uống rượu, chớ ngồi bàn này.

Thiếu niên lãng tử ngẩn người, nhưng mỉm cười ngay, đặt chén rượu xuống, chuyển tới bàn bên cạnh.

Một thiếu niên anh tuấn áo quần sang trọng đang ngồi đầu bàn này. Không đợi thiếu niên lãng tử ngồi xuống, hắn đã lạnh lùng:

- Tại hạ cũng không ưa người uống rượu.

Thiếu niên lãng tử cũng chẳng nói chi, bước tới bàn thứ ba. Đầu bàn là một thiếu nữ áo trắng tuyệt đẹp, vừa thấy chàng bước tới, chẳng nói chẳng rằng chỉ khẽ nhíu mày.

Chàng vội bước sang bàn thứ tư. Đạo nhân ngồi đầu bàn này gầy trơ cả xương. Hắn chợt đứng lên nhổ vào mỗi đĩa thức ăn, rồi lại ngồi xuống, thần sắc không thay đổi.

Thiếu niên lãng tử nhìn hắn mỉm cười, đi tới bàn thứ năm. Đang ngồi bàn này là một cô gái mập mạp xấu xí, nơi tai có cục bướu lớn. Thức ăn trên bàn mười phần đã vơi đến tám chín. Thiếu niên lãng tử âm thầm chau mày, còn đang do dự chưa biết tính sao, chợt từ bàn bên cạnh có tiếng người cười nói:

- Vị bằng hữu kia, muốn uống rượu thì mời tới đây.

Một tên ăn mày chột mắt, mặt mũi bẩn thỉu, quần áo lấm lem, đang nhìn chàng cười. Cách cả cái bàn, mà mùi hôi thối của hắn cũng đưa tới.

Chàng không chần chờ, lập tức bước sang mỉm cười vòng tay:

- Đa tạ!

Tên ăn mày chột mắt:

- Tôi muốn cùng các hạ uống một chén, chỉ tiếc cái bầu rượu này đã cạn, nay chỉ lấy món ăn thay rượu, trò chuyện tỏ ý kính.

Hắn đưa đũa gắp miếng thịt đang nhai để vào cái đĩa đưa cho thiếu niên lãng tử. Chàng chẳng ngại ngùng đưa cả miếng thịt vào miệng nuốt xuống, như đừng nói chi miếng thịt này là do đại hiệp đưa mời, nếu từ miệng chó cũng ăn được như thường.

Nơi bàn thứ bảy, một nam tử da mặt tím sậm thấy thiếu niên lãng tử cứ thản nhiên như chẳng lưu tâm chuyện gì, lấy làm thích thú, cứ mải nhìn chàng, quên cả uống rượu.

Một đồng tử áo xanh cầm bầu rượu chạy vội tới trước bàn tên ăn mày cười bồi:

- Rượu đến chậm, xin hai vị thứ tội.

Nói rồi, nó rót đầy chén cho cả hai người.

Thiếu niên lãng tử:

- Đa tạ!

Chàng lấy ra một trăm lượng bạc nhét vào tay đồng tử.

Đồng tử áo xanh ngớ ngẩn:

- Cái này... đây là cái gì?

Thiếu niên lãng tử cười nói:

- Bạc này để tiểu ca mua đôi giày mới.

Đồng tử áo xanh nhìn bạc trong tay ngây ngô hồi lâu:

- Nhưng... nhưng...

Nó đột nhiên xoay người chạy đi. Tuy nó đã gặp không ít người hào phóng, nhưng ra tay rộng rãi như vậy thật chưa từng thấy qua.

Tên ăn mày chột mắt nâng cao chén rượu:

- Bằng hữu hào phóng, tại hạ xin mời một chén.

Hai người cùng nâng chén uống sạch.

Tên ăn mày ghé sát tai thiếu niên lãng tử thì thầm:

- Tại hạ gần đây cũng hơi túng, không biết bằng hữu...

Chẳng đợi hắn nói xong, chàng lấy ngay bốn trăm lượng bạc đặt lên bàn:

- Đây, lão huynh chớ khách sáo.

Năm trăm lượng bạc khó khăn mới kiếm được, lại dễ dàng cho đi tất cả, thật đúng là

“tay trái tới, tay phải đi”.

Tên ăn mày cất bạc đi, lại thở dài:

- Thật ra tại hạ cần sáu trăm lượng bạc. Bằng hữu hẹp hòi chỉ cho có bốn trăm.

Thiếu niên lãng tử cởi chiếc áo lông cừu trên người đưa cho hắn:

- Cái áo lông cừu này tuy đã cũ, nhưng giá cũng xấp xỉ hai trăm lượng bạc, lão huynh cầm luôn đi.

Tên ăn mày nhận lấy, thổi nhẹ lên lông áo:

- Lông cũng không tệ, chỉ tiếc là hơi cũ.

Lật qua lộn lại mấy lần rồi nói tiếp:

- Nhiều nhất chắc cỡ một trăm năm mươi lượng, còn phải trừ đi mười lăm lượng tiền hoa hồng. Nhưng thôi, cũng tàm tạm...

Người không quen biết đối đãi như vậy, hắn chẳng một tiếng cám ơn lại còn ra vẻ thiệt thòi.

Thiếu niên lãng tử kia cũng chẳng để tâm, trên người giờ chỉ còn một manh áo mỏng, lại như không thấy lạnh, cứ ngồi... mỉm cười... uống rượu...

Nam tử mặt tím nơi bàn bên cạnh chợt vỗ bàn, lớn tiếng mắng:

- Đồ vô liêm sỉ! Nếu không phải ở Nhân Nghĩa Trang, Kiều mỗ nhất định phải dạy cho ngươi một bài học.

Tên ăn mày quắc con mắt độc nhất:

- Tiểu tử thúi kia, ngươi ở đây mắng ai?

Nam tử mặt tím đẩy bàn đứng lên hét lớn:

- Mắng ngươi! Ngươi muốn sao?

Tên ăn mày chột đang hung hăng, nhưng khi thấy người khác còn hung hăng

hơn, thì cười hì hì:

- Ồ, là mắng ta, mắng giỏi lắm... chửi giỏi lắm...

Thiếu niên lãng tử như ngây như dại, cảm thấy thật buồn cười.

Nam tử mặt tím đi tới vỗ nhẹ lên vai chàng, chỉ vào tên ăn mày chột mắt:

- Tiểu huynh đệ, cái tên này là thứ

lấn thiện sợ ác, tùy thời tùy chỗ đều muốn lợi dụng người. Ngươi vô duyên vô cớ cho bạc, hắn còn cho là

hẹp hòi.

Thứ người như thế không bằng cả súc sinh!

Tên ăn mày chột tảng lờ như không nghe, đưa chén rượu lên nhấp một hớp:

- Rượu ngon, rượu ngon! Ai bảo

‘uống rượu không tốn tiền chẳng nên uống quá hai chén’, chỉ là đồ ngốc.

Nam tử mặt tím trợn mắt nhìn hắn.

Cô gái xấu xí bàn bên kia lên tiếng:

- Kiều Ngũ ca, tên này kể ra cũng quá quắt, nhưng ca ca đã mắng hắn rồi, thôi tha hắn đi.

Tuy dáng dấp xấu xí, thanh âm của cô lại nhu hoà vô cùng, khiến người nghe cũng dễ có cảm tình.

Nam tử mặt tím

‘hừ’

lạnh:

- Nể mặt Hoa Tứ Cô...

Hắn chậm rãi trở về bàn mình ngồi xuống.

Hoa Tứ Cô:

- Kiều Ngũ ca thật là người nghĩa hiệp, thấy ai bị khi dễ, không thể ngó lơ.

Đạo nhân bẩn thỉu lạnh lùng ngắt lời:

-

‘Hoàng đế không tức, tức chết thái giám!’

Thiếu niên lãng tử thấy mấy người này tính khí cổ quái, trong lòng cảm thấy thú vị, môi vẫn mỉm cười, nhưng chẳng nói năng chi.

Thình lình có tiếng cười sang sảng:

- Phiền các vị chờ lâu, thứ tội... thứ tội!

Lão nhân cao gầy sải chân bước vào.

Tên ăn mày chột mắt đứng lên trước hết:

- Chờ ai khác thì không được, nhưng chờ tiền bối, tại hạ có phải chờ cả năm cũng không sao.

Lão nhân cao gầy mỉm cười:

- Kim đại hiệp quá khiêm nhường rồi.

Đảo mắt nhìn quanh, lão cất giọng từ tốn:

- Hôm nay, có được

Ngũ Đài Sơn Thiên Long Tự

Thiên Pháp đại sư,

Ngọc Diện Dao Cầm Thần Kiếm Thủ

Từ Nhược Ngu thiếu hiệp,

Hoa Sơn Ngọc Nữ

Liễu Ngọc Như cô nương,

Thanh Thành Huyền Đô Quan

Đoạn Hồng Tử đạo trưởng,

Xảo Thủ Lan Tâm Nữ Gia Cát

Hoa Tứ Cô cô nương,

Cái Bang Kiến Nghĩa Dũng Vi

Kim Bất Hoán đại hiệp,

Trường Bạch Sơn Hùng Sư

Kiều Ngũ đại hiệp. Cả bảy vị anh hùng hiện thời đều chiếu cố tới đây, lão phu thật hân hạnh vô cùng. Huống chi còn có vị thiếu hiệp này...

Lão đưa mắt nhìn thiếu niên lãng tử mỉm cười:

- Thiếu niên anh hùng, xin cho biết đại danh?

Đạo nhân bẩn thỉu Đoạn Hồng Tử cất giọng bất bình:

- Hạng người vô danh xứng ngang hàng cùng chúng tôi sao?

Thiếu niên lãng tử cười:

- Không sai, tại hạ chính là ‘Vô Danh’.

Lão nhân cao gầy cười trừ:

- Thiếu hiệp không muốn xưng danh, lão phu cũng chẳng dám ép. Lão phu bội phục võ công của thiếu hiệp vô cùng.

Nghe lão nhân danh chấn giang hồ khen ngợi võ công của thiếu niên lãng tử, ai cũng liếc ánh mắt hoài nghi nhìn chàng. Được lão nhân cao gầy ngợi khen, chàng chẳng tỏ vẻ đắc ý. Dưới ánh mắt nghi kỵ của đương kim võ lâm thất đại cao thủ, chàng cũng không chút tự ti. Chàng chỉ nhàn nhạt cười không nói.

Hoa Sơn Ngọc Nữ

Liễu Ngọc Như lên tiếng:

- Tiền bối cho gọi chúng tôi tới đây, không biết có điều chi chỉ giáo?

Liễu cô nương, áo trắng như tuyết, khăn lông choàng cổ cũng trắng tinh, dáng người yểu điệu, gương mặt như hoa, khiến người không uống mà say.

Lão nhân cao gầy:

- Liễu cô nương hỏi rất hay. Lão phu lần này mời các vị tới đây, thật ra là có đại sự muốn cầu sự giúp đỡ của chư vị.

Liễu cô nương chớp đôi mắt đẹp, vẻ mặt rạng rỡ, nghiêng người cười duyên:

- Chữ

‘cầu’

kia chúng tôi quả thật không dám nhận. Có chuyện gì, xin lão tiền bối cứ sai khiến.

Lão nhân cao gầy thở dài:

- Câu chuyện sắp nói ra đây vốn đã cũ, chư vị chắc cũng từng nghe qua. Nhưng lão phu vì muốn chư vị hiểu thêm, nên không thể không lập lại từ đầu.

Ngưng một chút, lão cất giọng đều đều như kể chuyện:

- Cổ nhân tương truyền, võ lâm mỗi mười ba năm nhất định phải có một lần đại loạn. Chín năm trước, chính là chu kỳ đại loạn của võ lâm. Chỉ trong vòng ba bốn tháng, mỗi tháng đều có khoảng chín mươi bốn lần các danh nhân chí sĩ quyết đấu với nhau, hơn một trăm tám mươi lần tranh giết đổ máu, mỗi lần có khoảng hơn mười người bỏ mạng. Đó là chưa kể những kẻ vô danh...

Lão thở dài, kể tiếp:

- Võ lâm hỗn loạn cứ như vậy mà kéo dài. Rồi mùa đông năm ấy, tình hình rối loạn hơn trước gấp mấy lần.

Nói đến đây, lão như nhớ lại một ký ức thê thảm của năm xưa, ánh mắt lộ ít nhiều kích động.

Ảm đạm xuất thần hồi lâu, lão lại nói:

- Trung thu năm ấy, chốn võ lâm đột nhiên có một tin đồn.

‘Vô Địch Bảo Giám’, bí cấp bảy mươi hai nội ngoại công của

Vô Địch hoà thượng

uy chấn thiên hạ hơn trăm năm trước, hiện đang chôn giấu trên Hồi Nhạn Phong nơi dãy Hành Sơn.

Uống cạn chén rượu, lão nói tiếp:

- Tin này không biết từ đâu ra, nhưng mấy tiếng

‘Vô Địch Bảo Giám’

đã đánh động lòng người. Võ lâm quần hùng đều tin vào chuyện đó, chẳng ai cho rằng đó chỉ là tin đồn vu vơ, không ai muốn bỏ qua cái cơ hội ngàn vàng. Sau khi nghe tin, người người bỏ lại hết mọi chuyện, lập tức chạy tới Hành Sơn. Theo lời giang hồ đồn đãi, đường đến Hành Sơn nhộn nhịp tấp nập người ngựa. Đám người võ lâm trên đường chém giết lẫn nhau, chỉ vì đến Hành Sơn mà ít đi một người, thì ít đi một kẻ tranh giành

‘Vô Địch Bảo Giám’. Nhưng đến Hành Sơn nào đâu chỉ có võ lâm quần hùng, thương cho những lữ khách trên đường bái phật cũng bị vạ lây, rơi vào vòng thảm sát.

Hùng Sư

Kiều Ngũ,

Nữ Gia Cát

Hoa Tứ Cô, cùng mấy người kia đều lộ vẻ ảm đạm, chỉ riêng Đoạn Hồng Tử và Kim Bất Hoán mặt không đổi sắc.