- 🏠 Home
- Kiếm Hiệp
- Đô Thị
- Võ Lâm Huyền Thoại
- Chương 37: Mọi Thứ Đều Có Giá
Võ Lâm Huyền Thoại
Chương 37: Mọi Thứ Đều Có Giá
Rời khỏi bệnh viện, việc đầu tiên hắn làm là mở điện thoại ra. Nhìn mười mấy cuộc gọi nhỡ của Tịch Dạ, Thiên Hùng chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Dù sao mọi việc cũng đã được giải quyết êm đẹp, họ vào được top hai mươi lăm, nàng cũng chẳng phàn nàn gì. Nhìn bảng danh sách các đấu thủ còn lại, hắn tin chắc giờ đây nếu họ bị loại, Tịch Dạ cũng không thể trách được. Toàn là cao thủ 14x, chấp hắn lập thêm hai cái clone cũng không đánh lại.
Ngày hôm nay đúng là chuyện tốt đến cả đôi. Thứ nhất là được nhận vào bệnh viện, thứ hai là quen thêm một người bạn. Hắn hớn hở gọi điện cho Mạnh Nương thông báo kết quả, dù sao cũng đã hứa với nàng, nếu nhận được việc làm thì phải đền ơn đáp nghĩa ngay.
Mạnh Nương tên thật là Tiểu Mạch, con gái của trưởng khoa Huỳnh vừa mới phỏng vấn Thiên Hùng. Hắn không ngờ Tiểu Mạch đã giới thiệu về mình với trưởng khoa, làm lúc ông hỏi về mối quan hệ của hai người, hắn thật sự lúng túng như gà mắc tóc.
“Dạ, tụi con là huynh muội đồng môn ạ!”
Lúc ấy Thiên Hùng muốn cắn lưỡi đi cho rồi. Game Võ Lâm đã ăn sâu vào hắn đến cả lời ăn tiếng nói. Tất cả lỗi đều do những người xung quanh cả, hết chat với Tịch Dạ, nói chuyện với thằng Quý rồi lại gặp chị Mai, chẳng có lấy một người bình thường nào.
May mà lúc ấy trưởng khoa Huỳnh gật gù ra vẻ hiểu biết. Hai người cùng học trường Y - Dược, khoá trước khoá sau cũng có thể gọi là ‘huynh muội đồng môn’ rồi. Chỉ có điều Huỳnh trưởng khoa không hỏi lại, vì sao một người năm cuối ra trường, một người năm nhất mới vào lại có thể quen biết nhau. Chả lẽ lại nói bọn họ cùng bang hội.
“Chết, đúng là chết thật.”
Đầu dây bên kia vừa có tín hiệu kết nối.
“Hello, Tiểu mạch đây.”
“Chào em, Thiên Hùng đây. Anh được nhận vào làm thực tập sinh rồi. Cảm ơn em nhiều lắm. Nếu không có em, chắc anh cũng không nhận được cơ hội này.”
“Có gì đâu anh. Tứ hải giai huynh đệ mà. Ở trong cùng một bang, nên chiếu cố lẫn nhau. Mà nè, anh đậu rồi thì phải khao em một chầu đấy nhé. Lúc trước anh có hứa với em rồi đó.”
“Dĩ nhiên là khao, phải chiêu đãi ân nhân chứ. Hôm nào rảnh, chúng ta đi một trận.”
“Anh đang ở đâu?”
“Trước cổng bệnh viện.”
“Vậy đứng đó chờ chút!”
Tiểu Mạch vừa nói xong thì cúp máy. Thiên Hùng ngạc nhiên, cứ nhìn màn hình điện thoại chằm chằm. Lúc hắn chưa kịp suy tư được gì thì một chiếc xe mô tô trờ tới, cô gái bật nón bảo hiểm lên, khoe nụ cười răng khểnh với Thiên Hùng.- Em cũng vừa lúc đi ngang.Thiên Hùng cũng chỉ biết cười theo.
Theo lệnh của tiểu thư Huỳnh Tiểu Mạch, hắn phải chở nàng đến một tiệm ăn ở ngoại ô. Tiểu Mạch ngồi sau, gọi điện báo với cha mình hôm nay cô không ăn trưa cùng ông được. Dĩ nhiên danh tính của Thiên Hùng không bị tiết lộ, trưởng khoa Huỳnh chỉ biết hắn qua một chữ ‘bạn’ mà thôi.
^_^
Đó là một quán ăn sân vườn ở khu đô thị mới. Nơi đây có bán cà phê lẫn điểm tâm theo yêu cầu của khách hàng. Tiểu Mạch có vẻ hớn hở bước vào quán, còn Thiên Hùng thật sự héo hon cả tâm hồn. Quán quá đẹp, cây xanh, cỏ tốt, nhân viên niềm nở ân cần, trang trí tao nhã, lẫn nội thất sang trọng .. Chỉ cần hai chữ “mắc tiền” là đủ hình dung về chốn này.
Thiên Hùng, thần làm thêm huyền thoại của khu phòng trọ, cũng nổi tiếng là người keo kiệt nhất. Xưa nay thứ làm hắn phát bệnh nhất chính là hai chữ “mắc tiền”.
Tiểu Mạch hớn hở giở thực đơn ra gọi món mì xào phô mai. Thiên Hùng liếc mắt nhìn. “Mì này làm bằng vàng sao mà đắt thế?” Nàng gọi tiếp một ly sữa chua trái cây. Thiên Hùng lại muốn cản. “Giá thế này đủ mua được cả lốc sữa chua trong siêu thị.”
Đến phần mình, hắn phải lịch sự từ chối bữa ăn trưa. Thiên Hùng nói rằng trước đó mình đã gặp bạn nên ăn no nê lắm.- Sao anh không báo trước? - Tiểu Mạch chu mỏ cũng rất dễ thương.- Có gì đâu, em phải ăn trưa mà.- Nếu anh đã ăn rồi em cũng không cần phải đi xa như vậy. Quán này ngon lắm, nên em mới cố công chỉ anh tới đây.- Lần sau, để lần sau đi.Thiên Hùng với tay lấy ly nước lọc. “Một lần và mãi mãi, không bao giờ dám quay lại nữa.”
Trong khi chờ bữa trưa mang lên, hai người bọn họ bàn luận tình hình Võ Lâm. Về phương diện này thì cả hai rất hợp ý, đối đáp vô cùng sôi nổi. Nhân vật Mạnh Nương của Tiểu Mạch cũng là y sư như Anh Hùng. Cấp của nàng đã vượt quá một trăm nên hắn có thể thỉnh giáo thêm được nhiều điều.
Thì ra trên cấp một trăm, ba tuyệt chiêu tối thượng sẽ được mở ra cho người chơi luyện tập. Chỉ nói đến Kính Hoa Thuỷ Nguyệt thôi đã mạnh không thua bất kỳ môn phái nào. Thiên Hùng gật gù nhớ lại lúc Lam Y Công Tử sử dụng chiêu đó trong chiến trận. Quả thật là quỷ khốc thần sầu, bá ngạo tứ phương. Lúc này hắn mới có thể tin tưởng rằng y sư thật ra cũng mạnh không thua ai.
Giữa buổi nói chuyện, Tiểu Mạch thỉnh thoảng lôi điện thoại ra kiểm tra. Chiếc máy mà nàng sở hữu dĩ nhiên thuộc hàng cao cấp nhất, có thể đăng nhập thẳng vào trong Võ Lâm được. Thiên Hùng nhìn thấy cũng chỉ biết lén lút thở dài. Nếu điện thoại cùi bắp của hắn cũng có thể vào game, thì sáng nay đâu cần quýnh quáng chạy khắp nơi nhờ vả như vậy.
“Vấn đề rốt cuộc cũng chỉ quy về ngân lượng mà thôi.”
Tổng kết, đó là một ngày thành công và vui vẻ của Thiên Hùng. Tiểu Mạch có ý định đi chơi cùng hắn đến chiều, nhưng bạn nàng đã gọi điện thoại khẩn cấp báo có kiểm tra. Lúc này Thiên Hùng mới biết thì ra cô nàng trốn tiết học buổi chiều để đi với mình. Hắn cấp tốc chở Tiểu Mạch tới trường, sau đó chào tạm biệt. Thiên Hùng đút tay vào túi quần, thở phào vì còn đủ tiền đi xe bus về nhà.
“Có lẽ nên đi làm thêm trở lại.”
^_^
Sự may mắn của hắn còn kéo dài đến tận ngày hôm sau. Hai mươi lăm cặp đấu tiếp tục thượng đài sẽ lẻ ra một đội. Vì vậy, cái đội an nhàn đi tiếp kia chính là Anh Hùng hắn đây. Thật ra, vì để cho cuộc thi thêm phần hồi hộp, các cặp đấu gần cấp với nhau sẽ được chọn. Mà cái nhóm 9x như hắn dĩ nhiên không có ai cùng cấp được rồi.
Từ top 13 hắn đi thẳng đến top 7, cuối cùng nghiễm nhiên vào trong nhóm tứ cường, khiến Võ Lâm dậy sóng. Liên tiếp được miễn ba trận, không chiến tự nhiên thành sẽ gây phẫn nộ trong nhân tâm. Mọi người vào forum game lập bài đưa nghi vấn có gian lận hoặc thiên vị. Những người thua cuộc dĩ nhiên không thể tha thứ cho đội chỉ sống nhờ may mắn. Nếu tính về thực lực, có lẽ bất cứ kẻ nào tham dự sự kiện đều ăn đứt Thiên Hùng.
Trận chung kết sự kiện Phu Thê Đồng Tâm bị hoãn lại, để chờ công ty game kiểm tra lại ‘sự cố’ lần này. Tình hình căng thẳng đến nổi Tịch Dạ cũng phải offline giải quyết. Thiên Hùng ở nhà, mòn mỏi trông chờ quyết định từ triều đình. Lần trước phát hiện hắn là tên trộm may mắn trăm phần trăm, Tịch Dạ cũng đã báo cáo sơ cho cấp trên. Mọi việc tưởng chừng như chỉ là ưu đãi nhỏ, nhưng chỉ số may mắn này lại liên quan đến hầu hết công thức xác suất của game. Anh Hùng chẳng những chôm đồ bách phát bách trúng, luyện thuốc chưa từng thất bại, mà phàm là rút thăm trúng thưởng, né đòn, bốc thăm đấu loại ... đều đạt kết quả có lợi nhất.
Nhà sản xuất đã phát hiện ra sự nguy hại của đôi tay thỏ vương, nên không thể không có hành động khắc phục. Nếu hắn chỉ im lặng chôm đồ thì tốt rồi, nhưng lần này có liên quan đến cả một sự kiện lớn, nhiều người vẫn dõi theo. Vậy nên, công ty Võ Lâm phải đăng đàn công bố về bảo vật tay thỏ mà Anh Hùng đang sở hữu. Đồng thời dưới áp lực của dư luận, rút món bảo vật này về.
Thằng Quý ngay lập tức đập bàn, “Sao có thể như vậy được.”
Nhưng Thiên Hùng lại cười cười, “Dĩ nhiên cái gì cũng có giá của nó.”
Sủng vật Kentucky của Anh Hùng đã được nâng lên mãn cấp, đồng thời phát triển hết tất cả các kỹ năng. Có thể nói nó là con vật duy nhất trong game mạnh hơn chủ nhân của mình. Ưu đãi này chắc hẳn là đủ bù đắp thiệt hại tinh thần rồi. Thiên Hùng chẳng phải lo lắng nuôi nấng sủng vật nữa, cứ chuyên tâm luyện nhân vật cho thực tốt. Mỗi đòn đánh của sủng vật tối đa chỉ bằng phân nửa chủ nhân. Thế nên chỉ cần Anh Hùng mạnh lên thì chỉ số sát thương mỗi lượt tấn công của Kentucky cũng theo đó mà tăng vọt. Hiện nay chỉ nói về số máu và tốc độ, Kentucky cũng đã được vinh hạnh vào top. Chủ nhân của nó quả thật đã đủ oai phong rồi.
Sự kiện Phu Thê Đồng Tâ” lại một lần nữa được khởi động. Theo đúng kịch bản của trò chơi, tứ cường không phải dùng cơ bắp phân ra thắng bại nữa rồi.
“Rốt cuộc đây vẫn là cuộc thi tình nồng ý mật, nếu chỉ đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ thì làm sao thể hiện ra được thứ gọi là chân tâm. Bốn cặp tình nhân muôn vàn khó khăn mới có thể đứng ở vị trí đỉnh cao thế này, muốn lấy được Long Phụng Trình Tường thì phải trông cậy vào hết độ sâu tình yêu của các vị.” Chủ sự kiện oang oang tuyên bố trên kênh thế giới.
Tuy đây chỉ là lời của NPC nhưng vẫn làm người ta cảm thấy tức hận. “Chơi game không dùng sức giải quyết vậy thì dùng thứ gì?”Xin thưa, chính là dùng game để phân định thắng thua đó.
- 🏠 Home
- Kiếm Hiệp
- Đô Thị
- Võ Lâm Huyền Thoại
- Chương 37: Mọi Thứ Đều Có Giá