Quách Tĩnh sau khi cùng Hoàng Dung vượt qua muôn ngàn trùng vây đã đến được với nhau, trở thành phu thê, bọn họ ẩn cư không quan tâm tới võ lâm.
Hoàng Dung lần lượt sinh hạ hai nữ một nam, cuối cùng cũng giúp Quách Tĩnh có người nối dõi tông đường.
Cũng cùng năm đấy, Quách Tĩnh ở trên đường về phát hiện một nam hài tử bị ném bở ở trong bão tuyết, mang đứa nhỏ về nhà. Hoàng Dung cũng là người có tấm lòng thương cảm, biết được đứa nhỏ bị vứt bỏ không những ghét bỏ mà còn đem nam hài tử nhận làm con nuôi.
Quách Tĩnh đối với việc này vô cùng tán thành, hơn nữa hắn còn nói:
“Hoàng Dung, đợi đứa nhỏ này đủ mười ba tuổi ta liền nhận nó làm đồ đệ, truyền thụ võ công tuyệt kỹ cho nó. Hai đứa nhỏ Võ Đôn Nhu, Võ Tu Văn thiên phú không quá tốt chỉ sợ không đạt được độ cao mà ta mong muốn, mà đứa nhỏ này… phơi giữa trời đông bão tuyết có thể kiên trì được căn cốt hiển nhiên rất mạnh.”
Hoàng Dung thân là thê tử của Quách Tĩnh, cũng là người hiểu hắn nhất. Nghe được lời này của hắn liền biết hắn dự định đem y bát của mình đặt lên người đứa nhỏ này, mặc dù nàng rất vui mừng lão công có thể tìm được người kế thừa y bát nhưng trong lòng cũng đau lòng cho hai huynh đệ Võ Đôn Nhu, Võ Tu Văn.
“Mong hai đứa nhỏ kia sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của lão công.”
“Chỉ mong là vậy…”
Quách Tĩnh nhìn nam hài trong ngực, nhẹ giọng nói.
…
Mười ba năm trôi qua nhanh như một cơn gió.
Lúc này, Hoàng Dung đã ba mươi năm tuổi, bất quá dung nhan của nàng không hề biến hóa chút nào có chăng chỉ là càng thêm quyến rũ, là ác mộng của các chàng niên thiếu mới lớn.
“Phá Lỗ… đem Tiểu Hạ gọi trở về nhà ăn cơm.”
“Mẫu thân, Cổ Hạ bởi vì thử thách bái sư của phụ thân mà đang liều mạng luyện tập, người bảo con đi tìm hắn làm gì?”
Quách Phá Lỗ năm nay cũng vừa tròn mười ba tuổi, dáng người nhỏ con, ánh mắt vẫn còn ngây thơ.
“Ngươi cũng biết Tiểu Hạ đang cố gắng, ngươi cũng không nhìn xem hắn có bao nhiêu cố gắng. Còn không nhanh đi!”
Hoàng Dung trừng mắt nhi tử, ghét bỏ nói.
Quách Phá Lỗ ủy khuất, bất quá không dám làm trái ý mẫu thân vội vã bỏ xuống đồ ăn vặt chạy ra khỏi nhà, hướng phía trên núi chạy lên.
Ở trên núi cao, một thiếu niên đang điên cuồng luyện tập quyền cước, dáng người cao lớn, khuôn mặt cực kỳ tuấn lãng. Mặt đất không ngừng truyền đến những tiếng sột soạt chấn động, bụi mù nổi lên, gần như đem thiếu niên che lấp toàn bộ.
Quách Phá Lỗ chạy một mạch lêи đỉиɦ núi, chỉ thấy một màn bụi mù đem hắn ho khan mấy tiếng, vội vã hướng về phía bụi mù lớn tiếng hô:
“Hạ ca, ngươi nhanh dừng tay!”
“Ồ! Tiểu tử ngươi hôm nay thế nào lại có nhã hứng lên đây?”
Thiếu niên nghe có người gọi mình liền ngừng tay, sau đó vỗ vỗ bụi cát ở trên y phục đi tới gần Quách Phá Lỗ ngạc nhiên hỏi.