Chương 14
Một ngày trên trời, bằng trăm năm nhân gian, không biết có thật không nhỉ?
Nhưng bọn chúng chỉ là đám người giang hồ, còn bọn họ thì chỉ ở trên núi tĩnh dưỡng ba ngày thôi, vậy mà khi xuống núi, võ lâm đã có dị biến.
Tin tức trong giang hồ đúng là truyền đi nhanh thật, chỉ mới hai ngày, mà ngay cả trẻ con cũng biết một chuyện, đó là:
Đầu tháng chín, trên núi Võ Đang ở Hồ Bắc chính thức khai mạc đại hội võ lâm.
Đây thật đúng là chuyện hiếm thấy, võ lâm đại hội mới được mở hồi năm tháng trước, cũng tuyển ra một vị võ lâm minh chủ trẻ tuổi tài giỏi “Mỹ nhân như ngọc – Ngọc Như Hồng”, trong chốn giang hồ ai mà không biết truyền kỳ về người này. Nói y như thế cũng không quá đáng, bởi lúc đó, Ngọc Như Hồng chỉ khoảng 20 tuổi! Song lại có thể đoạt ngôi vị chí tôn, còn đánh thắng được Song Ma nổi danh thiên hạ. Mặc dù bởi vậy mà bị trọng thương phải điều dưỡng hơn hai tháng, nhưng với công lực như thế, thử hỏi đương kim võ lâm ai có thể làm được? Trong chốn võ lâm có ai không kính nể y? Và có bao kẻ đố kỵ xuất hiện?
Cho nên, không ai ngờ, lúc này lại triệu tập khai mạc đại hội võ lâm.
Một tin đồn kinh người khác cũng xuất hiện làm chốn giang hồ đang yên tĩnh cũng phải dậy sóng điên cuồng, theo người của Đao Kiếm minh nói, võ lâm minh chủ Ngọc Như Hồng lại là nhi tử của Cần vương Triệu Hồng Lân, đương kim tiểu vương gia.
Người trong giang hồ làm sao quên được tình cảnh thảm thống trên Thanh sơn ngày đó, cho dù là môn phái không tham gia cũng vô cùng phản cảm với hoàng tộc Triệu thị. Hôm nay lại truyền ra võ lâm minh chủ kỳ thực là một tiểu vương gia, làm sao không khiến mọi người hãi hùng khϊếp vía cho được?
Hoàng tộc Triệu thị rốt cuộc có âm mưu gì với võ lâm?
Trong lúc nhất thời, người giang hồ xôn xao cả lên.
Không những thế, một tin đồn nữa cũng khiến mọi người ngạc nhiên đến trợn mắt.
Đó là, thủ tọa Giới Luật đường của Thiếu Lâm Tự – Giới Viện đại sư đã ra tay cứu giúp Ngọc Như Hồng từ trong tay Đao Kiếm minh, đương nhiên cũng tỏ rõ lập trường của mình. Hơn nữa vị cao tăng trẻ tuổi từ nhỏ tu hành tại Thiếu Lâm Tự lại yêu tuyệt sắc mỹ nhân Ngọc Như Hồng mà không tiếc đối chọi với toàn võ lâm. Việc này khiến kẻ khác trố mắt mà nghe, dù cho Ngọc Như Hồng xinh đẹp đến mức nào, nhưng y cũng là nam tử, làm sao lại…
Song việc này lại có thêm bằng chứng, đó là cha của Ngọc Như Hồng là Triệu Hồng Lân cùng với tiền Hoàng đế Triệu Tĩnh cũng có khúc mắc tình cảm, điều này ai mà không biết. Huống chi Giới Viện từ nhỏ sống ở Thiếu Lâm Tự, ai có thể khẳng định đám đệ tử Thiếu Lâm đều có thể giữ mình trong sạch? Có lẽ trong các tăng nhân cũng đã phát sinh một số việc mà chưa ai biết đến…
Nghe lời đồn miệt thị Thiếu Lâm Tự, trên dưới Thiếu Lâm mặt mày đều xanh mét, lòng đầy căm phẫn! Là tên khốn nào dám đặt điều?
Bởi vậy, chưởng môn Thiếu Lâm Tự Giới Không phương trượng bị buộc không thể không triệu tập võ lâm đại hội, một là vì chuyện của võ lâm minh chủ Ngọc Như Hồng, còn điều quan trọng là bảo vệ danh dự trăm năm của Thiếu Lâm. Để tránh việc không công bằng, nên Giới Không phương trượng đã quyết định khai mạc đại hội võ lâm ở Vũ Đang, để chứng minh Thiếu Lâm là quang minh lỗi lạc. Ngoài ra, phương trượng còn nói, hy vọng Giới Viện biết việc này mà mau chóng tới Vũ Đang, ở trước mặt anh hùng trong thiên hạ, làm sáng tỏ lời đồn, miễn cho kẻ gian có cơ hội lợi dụng.
Mưa bay lất phất, gió lạnh thê lương, hương hoa quế tung bay trong không khí.
Nhưng đó cũng không có nghĩa có thể ngăn được cước bộ của đám người nóng lòng như lửa kia, mà hai ngày này, đã có không ít võ lâm nhân sĩ thẳng tiến về phía Hồ Bắc Vũ Đang.
Ở vùng ngoại ô trên trấn nhỏ, có một quán trà phục vụ trà nước cho khách đi đường, lúc này lại trở thành chỗ trú mưa.
Trong quán, hơn phân nửa khách nhân trông như người giang hồ, cộng theo lời nói của họ, lại càng thêm khẳng định.
Ở bàn trong cùng, có hai người đang ngồi, sau khi nghe lời đồn đãi, trên khuôn mặt tầm thường của bạch y nhân hiện lên một tia kinh ngạc. Nheo mắt, khóe môi vẽ lên một nụ cười, nhưng ánh mắt vẫn rơi vào người đối diện đang đội nón. Mà người đối diện sớm đã cắn răng, trong mắt hiện đầy tức giận, hắn vốn là một người ôn hòa lãnh đạm, nhưng nghe đủ loại lời đồn cũng không kìm được mà sinh lửa giận! Nếu chỉ nhằm vào một mình hắn thì thôi đi, nhưng lại kéo theo cả Thiếu Lâm Tự vào cuộc, hỏi sao hắn không tức giận cho được? Thiếu Lâm Tự rất ít kết thù với người khác, vậy kẻ tạo ra tin đồn này rốt cuộc có mục đích gì?
Bỏ lại ít bạc vụn, thân ảnh cao lớn đứng dậy đi vào trong cơn mưa, mà lúc này mưa cũng từ từ to lên.
Bạch y nhân vội vã theo ra, đi khoảng gần một dặm, quần áo đã ướt đẫm. Nhìn người phía trước như không hề hay biết, y không khỏi thầm than: “Giới Viện, ngươi muốn đi Võ Đang sao?”
Nghe thấy thanh âm, Giới Viện đột nhiên chú ý tới sự tồn tại của y, liền dừng lại, quay đầu lãnh đạm nói: “Chuyện do ta dựng lên, ta đương nhiên phải đến Võ Đang nói rõ để bảo vệ danh dự của Thiếu Lâm Tự, còn ngươi, đừng nên đi thì hơn.”
“Ngươi lo lắng cho ta?”
Giới Viện có chút giật mình, nhưng vẫn lạnh lùng nói: “Nếu ta cùng ngươi xuất hiện, chẳng phải càng khó giải thích rõ ràng sao? Ta không thể làm cho danh dự của Thiếu Lâm Tự hủy trên tay ta được, sau này, ta với ngươi là người dưng, tiểu vương gia, xin cứ tự nhiên.” Tiếng nói vừa dứt, hắn đã phi thân bay đi.
Cho dù người xuất gia không được nói dối, nhưng lúc cần thiết, hắn vẫn sẽ phạm giới, huống chi, đây không phải lần đầu tiên hắn phạm giới, vì Thiếu Lâm Tự, phạm thêm một lần có làm sao? Quyết định chủ ý, Giới Viện khổ sở mà cười, hắn bây giờ còn được coi là người xuất gia sao?
Ngơ ngác đứng yên tại chỗ nhìn thân ảnh quyết tâm rời đi, thẳng đến khi biến mất trong cơn mưa, Ngọc Như Hồng chỉ cảm thấy cả người lạnh như băng, lạnh đến mức máu y như sắp ngưng kết lại… Thiếu Lâm Tự… trong lòng hắn chỉ có Thiếu Lâm Tự. Chẳng lẽ trong lòng hắn không hề có Ngọc Như Hồng y, ngay cả một chút cũng không sao?
Mưa vẫn rơi xuống, gió thổi ướt đẫm tay áo, thân ảnh gầy gò màu trắng như tượng đá mà đứng đó, thật lâu vẫn chưa di chuyển…
Mưa gió luôn tác động đến ý nghĩ của con người, cũng khiến con người càng thêm tinh thần sa sút mà tràn ngập u buồn.
Còn ở Hạ phủ lại là một cảnh tượng khác, Hạ nhị thiếu gia, một thiếu niên đã đuổi đi không ít thầy giáo, một tên nhóc ngạo mạn, chỉ thích học võ, nhất tâm muốn trở thành một vị đại hiệp, hiện đang rất buồn bực. Gần đây, nó phát hiện mặc kệ cố gắng luyện võ đến đâu, vẫn không thể vượt qua được cảnh giới này.
Hơn ba tháng trôi qua, bằng hữu của tiên sinh dạy nó không ít võ công, nó cũng học rất nhanh, so với trước kia, nó cũng đã có bước đột phá quan trọng. Song, nhìn thân ảnh linh động trên miếng đất nhỏ đằng xa, từng chiêu từng chiêu tiêu sái phiêu dật, chiêu thức phảng phất như tùy hứng, không hề có chương pháp, kỳ thực lại khiến kẻ khác khó lòng chống đỡ. Nó không biết bao giờ mới luyện được đến cảnh giới đó, cho nên nó mới cảm thấy vô cùng uể oải.
Sáng sớm, trời đã đổ mưa, tiếng mưa tí tách rơi vào tai Hạ nhị thiếu gia, lại càng khiến nó cảm thấy buồn bực, túm chặt cái chăn che lỗ tai, nó xoay người vào trong tiếp tục ngủ. Vì luyện võ, cho tới bây giờ nó đều dậy từ rất sớm, bình thường trời chưa sáng đã rời giường luyện kiếm, bất kể mưa gió. Nhưng hôm nay, nó thật sự không có chút hứng nào.
Quả thật, một người luôn nỗ lực cố gắng vì giấc mộng, nay bỗng sinh ra nghi vấn, sẽ phải chịu một đả kích không nhỏ.
Bên này đệ tử đang lười biếng ngủ ngon, thì bên kia tiên sinh lại đang ở thư phòng chờ đệ tử đến học. Tuy trời đang mưa, nhưng ba tháng nay Triệu Tĩnh cũng hiểu rõ tính cách của Hạ Thiên, mặc dù ngang ngạnh, nhưng nó là một hài tử biết vì lý tưởng mà chịu khổ, dù trời mưa to, nó cũng phải luyện xong kiếm rồi mới chịu nghĩ đến việc khác.
Tự dưng cảm giác thời gian hôm nay trôi qua thật lâu, vì vậy Triệu Tĩnh đi ra mở cửa sổ, trong vườn chỉ là một mảnh tiêu điều, vài cây trúc cao ngất nghiêng ngả trong gió mưa. Đối diện đó là phòng luyện võ, hiện giờ cửa vẫn đang đóng chặt, không biết Hạ Thiên có ở trong đó hay không.
Triệu Tĩnh nhíu mày, mặc dù ba ngày nữa sẽ từ chức, nhưng dù vậy, hắn vẫn muốn làm tròn bổn phận của mình dù chỉ một ngày, đệ tử trốn học, hắn thân làm tiên sinh, tất nhiên là phải túm nó về, như thế mới không làm thất vọng người trả tiền công cho hắn.
Đi ra khỏi thư phòng, gió lạnh bên ngoài khiến cho hắn run rẩy một chút. Thời gian ở tại Hạ phủ, ngày nào hắn cũng ăn ngon ngủ ngon, thân thể đã điều dưỡng rất tốt, ít nhất trông bề ngoài rất khỏe mạnh, nào ngờ vẫn sợ lạnh như thế, thôi thì trở về lấy thêm áo khoác vậy.
Đang suy nghĩ, trên người đột nhiên cảm thấy ấm áp, cúi đầu nhìn, đã thấy một tấm áo choàng đen khoác trên vai. Không cần nhìn cũng biết là ai, Triệu Tĩnh thân thể cứng ngắc, nhưng quay đầu lại vẫn là khuôn mặt mỉm cười đầy thản nhiên: “Cửu thúc, ta đang muốn đi tìm tên tiểu tử Hạ Thiên, ngươi có thấy nó không?”
Triệu Hồng Lân vẫn mang lớp mặt nạ da người, dung mạo tầm thường đến mức người khác vừa thấy cũng quên, nhưng luồng khí lãnh đạm và khí tức mỵ ý vẫn không thể giấu được, làm cho người khác không khỏi nhìn y thêm vài lần.
Người của Hạ phủ chỉ biết tiên sinh có một bằng hữu thần bí như thần long thấy đầu không thấy đuôi, trừ Hạ Thiên ra, chưa người nào nhìn thấy y, kể cả Hạ lão gia. Cũng không phải Hạ lão gia không muốn gặp y, mà là chỉ cần có người xa lạ tới gần, bằng hữu của tiên sinh sẽ biến mất tăm.
Từng muốn Triệu Tĩnh giới thiệu người đó, nhưng lại bị từ chối, chỉ nói người đó là cửu thúc của hắn, không thích gặp người lạ. Hạ lão gia bất đắc dĩ, muốn từ võ học của Hạ nhị thiếu gia để biết thông tin về y, kết quả vẫn phải lắc đầu thở dài, võ công của Hạ Thiên cùng các chiêu thức tầm thường, trải qua một phen thay đổi lại trở nên vô cùng thực dụng, đối với Hạ Thiên mà nói, thì mấy chiêu đó không lộ ra chút uy lực gì, nhưng Hạ lão gia vốn là một người trong giang hồ, tất nhiên sẽ biết rõ ảo diệu trong đó.
Những chiêu tưởng chừng như vô cùng tầm thường, nếu do người có nội công thâm hậu sử dụng, sẽ lợi hại hơn cả đao kiếm sắc bén. Huống hồ theo Hạ Thiên miêu tả mà đoán, người này tựa hồ đã đạt đến cảnh giới cao nhất của võ học – Vô chiêu thắng hữu chiêu.
Nghĩ đến thân phận của Hạ Thiên, Hạ lão gia làm sao để bên cạnh nó tồn tại một nhân vật nguy hiểm như thế được, song Hạ Thiên lại cực lực phản đối việc đuổi tiên sinh họ Triệu kia đi, với lại cũng bao lâu nay bọn họ không làm gì bất lợi tới Hạ phủ và Hạ Thiên, nên Hạ lão gia coi như mắt nhắm mắt mở mà để bọn họ tiếp tục ở lại.
Mà Triệu Hồng Lân dạy cho Hạ Thiên rất nhiều chiêu thức, đó cũng là điều bình thường nhất, và cũng chính là điều bất thường nhất, y không sợ người khác nhìn ra lai lịch của mình sao? Còn về phần Hạ nhị thiếu gia có thể học được hay không thì tùy vào lĩnh ngộ của nó rồi.
Vừa nghe Triệu Tĩnh hỏi Hạ Thiên ở đâu, Triệu Hồng Lân không khỏi nhíu mày, nói: “Hôm nay nó cũng không đến phòng luyện kiếm, không biết là đi đâu?” Đây là lần đầu tiên tiểu tử này làm vậy, Triệu Hồng Lân cũng cảm thấy kỳ quái.
Không đi luyện kiếm? Triệu Tĩnh nhíu mày càng sâu, tiểu tử này dám trốn học dù chỉ còn ba ngày sao? Không biết nên tìm nó ở đâu, Triệu Tĩnh chỉ có thể đi hỏi nha hoàn hầu hạ Hạ Thiên.
Đến trước phòng, thấy cửa vẫn đóng chặt, hắn liền đứng lại, gõ cửa, nghe nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nói rầu rĩ: “Không có ai đâu, phiền phức!”
Triệu Tĩnh ngẩn người, dở khóc dở cười, tiểu tử này thì ra vẫn còn trên giường?
Đẩy cửa bước vào, chỉ thấy người trên giường chui kín trong chăn, Triệu Tĩnh bước tới giật chăn ra, thấy tiểu tử kia chỉ liếc hắn một cái, sau đó lại kéo chăn chui tọt vào trong!
Triệu Tĩnh nhìn chằm chằm vào cục bông tròn, mở miệng hỏi: “Có chuyện gì thế? Thân thể không thoải mái sao?” Chăn mền giật giật, bất quá chỉ là người bên trong xoay người vào trong mà thôi.
Triệu Tĩnh hừ lạnh: “Không chịu đứng dậy, ta sẽ đi lấy nước đó, ta vẫn chưa quên buổi sáng “tốt đẹp” đầu tiên trải qua ở đây đâu.”
Người trên giường vẫn không nhúc nhích như không nghe thấy gì.
“Xem ra ngươi quả thật cần nước lạnh rồi.”
Thanh âm lạnh lùng không chút cảm tình đột nhiên vang lên, người trên giường như điện giật mà bật dậy nhảy xuống giường, trợn to mắt nhìn hắc y nhân ở phía sau nam nhân, rõ ràng nó sợ đến không nhẹ.
Sao y cũng tới? Mặc dù y dạy nó võ công, nhưng lại không cho phép nó gọi y là sư phụ, hơn nữa cũng không nói tên của y cho nó biết, chỉ bảo nó cứ thích gọi sao thì gọi. Hạ Thiên cũng không cho rằng y dễ dãi như thế, mà ngược lại, y cực kỳ lạnh lùng, không quan tâm đến bất cứ việc gì trừ tiên sinh, bất luận đối với ai, y cũng tỏ ra lạnh lùng, tuy ngoài miệng không nói, nhưng khí tức trên người lại đủ để cự tuyệt kẻ khác từ ngàn dặm, nếu không có tiên sinh muốn y dạy nó võ công, chỉ sợ còn lâu y mới để ý tới nó.
“Tiểu quỷ, không phải ngươi vẫn khỏe sao, thế nào lại không đi học?” Triệu Tĩnh tự tiếu phi tiếu nhìn nó, thần sắc vô cùng ôn như, nhưng khí thế lại bức người làm Hạ Thiên vô thức mà lui về sau.
Tuy vậy nó vẫn cố tỏ ra hung ác mà nói: “Mặc kệ bổn thiếu gia, ta thích làm gì không liên quan đến ngươi.”
Triệu Tĩnh trầm mặt, lộ ra khí thế uy nghiêm, thấy Hạ Thiên rụt lùi lại, rất nhanh đã khôi phục lại bộ dạng ôn hòa: “Ba ngày nữa là ta đi rồi, ngươi không thể biểu hiện ngoan ngoãn một chút sao?”
Hạ Thiên biến sắc, trừng mắt nhìn Triệu Tĩnh: “Sao ngươi không biến nhanh hơn một chút, dù còn thiếu ba ngày nữa mới đủ ba tháng, nhưng ta tin lão già kia sẽ không keo kiệt khấu trừ tiền công của ngươi đâu.”
Triệu Tĩnh không nói gì, chỉ nghe thấy một thanh âm lạnh lẽo trào phúng vang lên bên cạnh: “Tiểu quỷ, ngươi không nỡ hắn đi thì cứ nói thẳng ra.”
Ơ? Triệu Tĩnh hoài nghi nhìn về phía tiểu quỷ, biểu hiện của nó như vậy là do không nỡ để hắn đi ư? Không nỡ để người ta đi không phải càng những ngày cuối càng nên gặp mặt nhiều sao, thế nào nó ngược lại còn muốn trốn?
Bị người đọc trúng tim đen, tiểu quỷ đỏ mặt trừng mắt nhìn Triệu Hồng Lân: “Ngươi nói bậy, quỷ mới không nỡ để hắn đi! Đi càng sớm, bổn thiếu gia càng vui.” Trời biết nó vì sao sau khi nghe tiên sinh phải đi, tự dưng lại có cảm giác không muốn! Thói quen khí thế uy nghiêm cùng khí tức hòa ái, trộn lẫn chút u buồn của hắn, sau này sợ rằng không còn tiên sinh nào làm nó cảm thấy thuận mắt như vậy nữa rồi.
Bộ dạng xấu hổ của Hạ Thiên làm Triệu Tĩnh nghĩ đến thê tử của mình, cùng ba hài tử ở trong cung không biết giờ thế nào? Khẳng định sẽ làm phiền đại hoàng huynh lắm đây? Nhiều năm như vậy, hắn vẫn không xứng là một người phụ thân…
Tiến lên nhẹ vỗ lên đầu Hạ Thiên, ánh mắt của Triệu Tĩnh tràn ngập tình thương, ôn nhu mà nói: “Mau đi rửa mặt, ăn xong điểm tâm còn đến thư phòng.”
Sững sờ nhìn hắn, tiểu quỷ trừng mắt, sau đó lao ra ngoài cửa.
“Tiểu quỷ, ngươi đi đâu thế, bên ngoài đang mưa đó!” Triệu Tĩnh vội vàng ra theo.
Hạ Thiên vừa quay đầu lại, thấy hắn cũng vọt ra ngoài mưa, không khỏi cau mày, vội chạy tới kéo hắn vào hành lang, giọng nói không che dấu được quan tâm vang lên: “Không phải ngươi rất sợ lạnh sao, thế nào còn chạy ra mưa, muốn chết hả? Ta chỉ đi rửa mặt thôi, ngươi đến thư phòng chờ ta đi.” Nói xong liền xoay người chạy đi.
Nhìn thân ảnh trong cơn mưa, Triệu Tĩnh chớp mắt, hắn rất ít khi quan tâm tới bọn nhỏ, càng ít hỏi thăm sức khỏe của bọn chúng, tương lai nếu gặp lại, bọn nhỏ còn có thể nhận ra hắn là phụ thân không?
“Quay về thư phòng đi, coi chừng kẻo lạnh.” Thanh âm lãnh đạm chứa đầy quan tâm, cùng yêu thương luyến tiếc.
Triệu Tĩnh hít một hơi thật sâu rồi gật đầu.
Cảm thụ khí tức ấm áp ở phía sau, Triệu Tĩnh không khỏi thở dài trong lòng: Cửu hoàng thúc, hà tất gì…?
Có lẽ bọn hắn cùng chảy chung dòng máu, cho nên cũng vô cùng cố chấp…
Cont…