Vô Lại Kim Tiên

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
- Ta từ cõi không trung vô biên vô tận, mang theo Thái Cực Đồ hợp dưới vầng kim quang, trong đó bao bọc một nguyên linh, bay vùn vụt vượt quá vận tốc ánh sáng đến Thần Châu Hạ Thổ. Trong nháy mắt, vần …
Xem Thêm

Chương 2
Chuyện kể rằng, Lạc Nhật đế quốc có ba đại quý tộc thế gia. Nguyên ông tổ của họ lúc còn nhỏ theo tiên đế khai cương lập thổ lập được nhiều công trạng. Ngoài Lâm gia ra, còn có Pháp Lạp Đế gia tộc, Tỉnh Thái gia tộc đều là những gia tộc công thần.

Tam đại thế gia tuy hàng ngày gặp nhau đều xưng huynh gọi đệ, nhưng bên trong ngầm long tranh hổ đấu không chừa thủ đoạn nào, thậm chí có những âm mưu thâm độc heo chó không tưởng tượng được. Lâm Phong còn nhỏ dĩ nhiên cũng không hề biết gì.

Trong tam đại gia tộc thì Pháp Lạp Đế gia tộc do nam nhân đạm bạc, âm thịnh dương suy, căn bản không có người nên từ trăm năm trước đã rút khỏi cuộc tranh đấu. Vì thế hiện chỉ có Tỉnh Thái gia tộc và Lâm gia với lực lượng tương đối cân bằng, hàng ngày xuất xử lạc đà tranh giành cũng chiến mã. Tuy Pháp Lạp Đế gia tộc xen vào cuộc đấu tranh giành địa vị, nhưng thực lực của họ mạnh yếu thế nào chính là điều đáng quan tâm. Đương nhiên vì thế họ đều là đối tượng lung lạc của Lâm gia và Tỉnh Thái gia

Mối liên hệ bên trong như thế nào, đương nhiên sau này sẽ rõ. Vấn đề hiện tại là chủ nhân mới của Pháp Lạp Đế gia tộc hiện chỉ là cô bé mới mười tuổi đầu.

Lộ Thiến Á, là vị chủ nhân trẻ tuổi nhất của Pháp Lạp Đế gia tộc. Gia tộc họ xưa nay vốn đều là văn nhân. Nhưng Lộ Thiến Á chỉ chưa quá mười tuổi đầu mà đã được xem là người duy nhất trong gia tộc có thiên phú vũ học trong suốt hơn một trăm năm qua. Hơn nữa, người nàng lại như hoa như ngọc, tự nhiên là cái đích kết thân của Lâm gia và Tỉnh Thái gia.

Trước vấn đề nan giải này, Lâm lão gia tử liền phái xuất tam thiếu gia của Lâm gia, Lâm Phong (người trước đây do ta mượn hồn). Còn gia chủ của Tỉnh Thái gia tộc Tỉnh Thái Đại Tuyền đã quá lớn tuổi, phải phái xuất con trai của mình là Tỉnh Thái Tiểu Mạo ra mặt cạnh tranh. Vì thế, Pháp Lạp Đế gia tộc hiện thời có thể nói là ở trong tình trạng rộn ràng, trông chờ vào sự dẫn dắt hoặc là của Lâm gia tam thiếu gia, hoặc là của Tỉnh Thái gia tiểu thiếu gia.

Dĩ nhiên, với bộ óc thông minh của một tiểu tử mười hai tuổi đầu thì không thể nào hiểu được chủ ý của lão gia tử. Hiện tại lão chỉ có thể tính toán bồi dưỡng tình cảm con nít, còn ngoài ra mấy thứ mèo mã gà đồng gì đó Lâm Phong phải một mình tìm cách tác động. Gã thực hiện ra sao thì không thể đoán định được, nhất là trong tình hình suốt ngày ăn cám với bắp cải nồi suốt mấy trăm năm[1]!

Chỉ là, Lộ Thiến Á chỉ hứng thứ với cưỡi ngựa, đấu kiếm hay các hoạt động đại loại như thế. Đối với các mặt sở trường của nữ nhân như thi từ, ca phú thì không thèm nhìn lấy một cái. Vì thế trong cuộc thi đấu so tài về thể loại này, liền như gà mắc tóc, không thể nào bì được những bài thơ do tiểu tử Tỉnh Thái đưa ra. Nàng vì thế mà bị áp lực dưới cơ, sự tức giận không gì tả xiết!

Bất quá, xa cách ba ngày, người gặp lại giờ đã đổi khác! Lâm Phong bây giờ không phải là Lâm Phong trước kia nữa. Sau khi chờ cho hai hộ vệ do gia gia phái đến, hắn lập tức phấn chấn tinh thần đi đến Pháp Lạp Đế gia.

Cha ông nhiều đời của hắn trải qua kiếp kiếp làm đạo sĩ, không màn đến đàm luận tình ái hay yêu đương chi hết. Họ mỗi ngày chỉ ngồi một chỗ đả tọa tu luyện với hy vọng sẽ thành tiên, hầu như bỏ suốt đời ra để xây dựng từng chút, muốn ngày nào đó đạt cảnh thăng thiên thành tiên. Đối với riêng hắn, trời cao đã cho hắn cơ hội may mắn này. Nếu không tận dụng mọi khả năng hưởng lạc thú của đời, thì có lẽ chính hắn cũng sẽ không tha thứ cho chính mình.

Dẫn đầu hai hộ vệ do lão gia gia phái đi nhanh chóng chạy đến Pháp Lạp Đế gia, đầu tiên Lâm Phong đã nhìn thấy Nhâm gia chủ của Pháp lạp đế gia có mặt ở đó, cùng phụ thân của Lộ Thiến Á là Lao Bỉ Tư. Sau đó, hắn được gia đinh lãnh lệnh dẫn tới tiểu biệt viện của Lộ Thiến Á.

Nhìn theo mấy đứa trẻ, lão già dịch Lao Bỉ Tư biết rằng Lâm gia và Tỉnh Thái gia không có lòng hảo phật từ tâm gì. Tuy nhiên, lão ta cũng không thèm cản trở mối giao lưu của mấy đứa nhóc. Hơn nữa, lão là một người thuộc tiêu chuẩn quý tộc, phải giữ phong độ thân sĩ, sự tình mất mặt này đương nhiên lão không thèm nói tới. Lâm Phong nghĩ vậy liền chào một tiếng rõ to "tiễn bá bá!" với ánh mắt cười cười tinh nghịch.

Lộ Thiến Á sống ở biệt viện khác được xây dựng khá yên tỉnh và khoáng đạt. Đây thực sự là một tiểu viện hình tứ hợp vô cùng hào hoa, khắp nơi được che phủ các loại kỳ hoa dị thảo, thể hiện xự xa xỉ quý tộc. Hơn nữa ở mỗi bước đi, không đâu là không thấy các chủng loại tiểu ma thú kỳ lạ, chứng tỏ cái lão già dịch Lao Bỉ Tư đối với con gái bảo bối của mình vô cùng trọng thị.

Cũng nên biết các loại ấu thú này tuy phẩm cấp không cao, nhưng cũng xếp hàng thứ năm thứ sáu trong các loại ma thú. Chúng có thể bẻ gãy cổ bất cứ người nào trên thị thành đại lục. Lão mắc dịch đó không ngờ lại sưu tập quá nhiều. Nếu đem so sánh thì rõ ràng Lâm gia có vẻ quá bèo, không tranh nổi với nguồn tài lực phong phú của Pháp Lạp Đế gia tộc vốn nắm trong tay mọi hoạt động tài vụ của đế quốc này.

Khi cùng đi với Pháp Lạp Đế gia hộ vệ vào nội phủ của Lộ Thiến Á, Lâm Phong nhìn thấy vị hôn thê tương lai của mình, tóc màu hoàng kim, mặt như hoa nỡ vô cùng xinh đẹp.

Mặc dù chưa có gì chứng thực, nhưng Lâm Phong chắc chắn rằng chỉ trong tương lai gần, Tỉnh Thái Tiểu mạo cái con mèo nhỏ đó tuyệt đối sẽ phải rút lui hoàn toàn khỏi cuộc tranh giành "tình ái" này!

Hôn thê tương lai Lộ Thiến Á toàn thân vận nhung trang, đang lại luyện võ đường luyện kiếm. Kiếm chiêu hoa lệ, hiện rõ phong phạm của quý tộc. Tuy nhiên, loại kiếm pháp này nhìn thì đẹp chứ đem ra sử dụng thì hỏng, vì Lâm Phong chỉ cần nhìn một cái là lập tức phát hiện ngay ra mấy chục chỗ hở.

Bất quá để hoàn thành sứ mệnh của gia gia, hắn không thèm chỉ ra khuyết điểm. Ngược lại, hắn còn từ phía xa vừa vỗ tay vừa lớn tiếng khen: "Lộ Thiến Á, loại kiếm pháp này của nàng đích thực là lợi hại, kiếm bay trước gió, chuyên công vào tử huyệt, lấy nhu khắc cương, công địch khó cứu, làm cho địch nhân không biết đường đâu mà phòng, chân thị là thứ kiếm pháp lục hợp danh chấn bát hoang, trên trời dưới đất duy ngã độc tôn."

Sau một tràng liến thoắng, Lâm Phong đã đến bên luyện vũ trường, giương mắt ếch thau láu nhìn Lộ Thiến Á đang dùng một đứa bé trai cùng trang lứa làm đối tượng luyện kiếm. Đứa nhóc đó nhất định là Tỉnh Thái Tiểu Mạo.

Tỉnh Thái Tiểu Mạo nghe Lâm Phong nói thế lập tức bất phục đáp trả: "Ai nói rằng ta không đánh bại được ả?"

Lộ Thiến Á ngay khi nghe lời hắn nói, liền lập tức nhướng cao đôi mày, mặt bành ra giận dữ muốn ăn thua đủ. "Ngươi quá lợi hại mà, hiện tại ta với ngươi chân chính so tài. Để xem ngươi có bị ta đánh rụng hết răng không thì bảo!" Sau khi nói xong, nàng liền thủ thế chuẩn bị tấn công.

"Nếu so về thực lực, ta sợ ngươi không làm được chuyện đó đâu!" Tỉnh Thái Tiểu Mạo lập tức khởi động ngưu kính, leo lên ngựa, nhanh chóng đánh tới trước.

"Ha ha, nhóc con rút cục vẫn là nhóc con! Ta chỉ ra một chiêu nho nhỏ như thế này mà xem ra ngươi đã bị hạ. Để coi sau này ngươi làm sao đấu được với ta!" Lâm Phong trong lòng rất vui. Quý tộc gì chứ? Cao quý tôn nghiêm gặp người, nhìn ra bốn biển chỉ toàn là các thiếu gia quý tộc chăm chăm vào những lợi ích riêng tư. Hà, nhưng giỏi lắm thì cũng chỉ được vài chục năm là đi chầu ông vãi. Việc thu thập con mèo nhỏ này thật chẳng đáng phải tốn quá nhiều công sức.

Hai vệ sĩ đứng sau lưng gã lúc này trong lòng ngầm đánh giá: "Tam thiếu gia này cũng thông minh ấy nhỉ. Chỉ bằng vài lời nói mà đã gây nên sự bất mãn giữa Lộ Thiến Á tiểu tỷ và tiểu tử của Tỉnh Thái Gia. Xem ra đọc nhiều sách quả là có lợi!"

***

Không nói đến việc hai tên hộ vệ này đã mang tâm bội phục nữa, quay lại chuyện Lâm Phong khi xem cuộc đấu kiếm giữa Lộ Thiến Á và Tỉnh Thái Tiểu Mạo. Hai người chiêu qua thế lại, tới lui lui tới bất phân thắng bại. Hắn bèn lớn tiếng bình luận, đương nhiên cũng không quên thêm mắm dặm muối nào là kiếm chiêu của Lộ Thiến Á đích thị "thiên hoa loạn trụy", còn Tỉnh thái tiểu mạo thì không đáng một đồng xu.

Liếng thoắng một hồi, hai vị kiếm sư hộ vệ không nhịn được sản sinh cảm giác vô cùng bức xúc. Lộ Thiến Á rõ ràng là không sử nổi một chiêu một thức nào ra hồn, thế mà thiếu gia cứ bảo "thiên thượng chi hạ, duy ngã độc tôn".

Nhưng ở đấu tràng, Lộ Thiến Á khi nghe Lâm Phong tán thưởng, lập tức trong tâm hoan hỉ, lòng tự tin cũng tăng gấp bội, lực khí cũng theo đó mà hùng hậu gấp nhiều lần, cho thấy nhãn quang xét đoán của Lâm Phong tuyệt đối cao minh. Làm cho cô nhỏ Lộ Thiến Á có sự đột phá bất ngờ, hắn không khỏi tự hỏi trong tâm mình, điều này tốt hay xấu?

Nhìn lại Tỉnh Thái Tiểu Mạo, hiện giờ sắc diện ngày càng tồi tệ, phải liên tục lùi lại trước các sát chiêu hung hiểm vạn phần.

Lâm Phong lại tiếp tục châm dầu vào lửa: "Kiếm thuật của Lộ Thiến Á thực tế là quá lợi hại, trong hư có thật, trong thật có hư, công địch tất cứu, khắc địch tất thắng, trong khắp đại lục, có thể xưng hùng, Tỉnh Thái tiểu miêu, ngươi thật là không thể tranh hơn được. Thật khó mà nói ngày hôm nay ngươi có được phần thắng nào, ta nghĩ ngươi nên buông kiếm đầu hàng thôi, Lộ Thiến Á rộng lượng không chấp nhất gì ngươi đâu!"

Lộ Thiến Á đắc ý nói: "Tốt lắm, người quả nếu muốn buông kiếm nhận thua hãy gọi Lộ Thiến Á tiểu tỷ tôn quý thì không cần phải bị đánh tan nát...."

"Ha ha, sao quý tộc gì mà đánh đấm thế này, tốt nhất nên nhường cho nữ chiến thần đi thôi!" Lâm Phong cười ha hả nói thêm.

Tỉnh Thái Tiểu Mạo thở hào hển, lớn giọng chửi: "Đồ xì hơi[2] nhà ngươi, muốn ta đầu hàng vào cái thứ tam bát[3] ấy à? Đừng có mộng giữa ban ngày nữa!

"Ngươi rủa ai tam bát hả?" Lộ Thiến Á nổi giận hỏi: "Ngươi dám chởi ta à? Ta phải gϊếŧ cái đồ hổn đản nhà ngươi!"

"Ha! Ha!" Lâm Phong đắc ý cười ha hả nói: "Muốn đấu với ta à? Mặt ngươi bún ra sữa thế kia, bổn đạo gia muối dưa ngươi xong rồi cho ngươi cút về bú mẹ tiểu miêu nương của ngươi cũng còn sớm chán, lấy tư cách gì đấu với ta?"

Hai thị vệ nghệt mặt ra nhìn Lâm Phong, trong lòng chỉ thiếu điều muốn nhảy cẩng lên mà giơ ngón tay cái khen hay.

Trận đấu vẫn tiếp tục sôi động, không lâu sau do Tỉnh Thái Tiểu Mạo bị trúng kiếm của Lộ Thiến Á rơi mất. Trận đấu kết thúc, nhưng Lộ Thiến Á gần như muốn vung kiếm một chiêu gϊếŧ chết Tỉnh Thái Tiểu Mạo nếu không có sự can thiệp từ hai hộ vệ của Tỉnh Thái gia. Gương mặt sáng láng của cô ả chuyển sang tái xanh vì giận. Đọc Truyện

Sau khi hai hộ vệ dìu Tỉnh Thái Tiểu Mạo li khai, Lâm Phong cười cầu tài nói: "Lộ Thiến Á nàng càng lúc càng lợi hại, đánh cho Tỉnh Thái tiểu miêu bò lăn bò càng dưới đất, sau này nếu có dịp nàng dạy cho ta, để ta giáo huấn tên tiểu tử không biết trời cao đất dày là gì đó!"

"Ngươi nói rằng chán ngán với việc tập võ luyện kiếm mà? Sao lại cải biến chủ ý vậy?" Lộ Thiến Á kỳ quái hỏi, nộ hỏa theo đó cũng lập tức bay biến đi đâu mất. Tiểu nha đầu rút cục cũng là tiểu nha đầu, mọi chuyện đều bị Lâm Phong dẫn dắt.

Lâm Phong hào khí dâng cao vạn trượng, nói: "Chờ cho ta học xong kiếm pháp của nàng, sau đó nếu người nào dám chửi nàng, ta nhất định đánh vỡ đầu chó, đấm vỡ miệng chó, chặt đứt đuôi chó thúi của nó, không biết nàng có nguyện ý dạy cho ta không?"

"Được lắm!" Lộ Thiến Á chỉ là tiểu liễu đầu mười tuổi, làm sao biết được câu "lòng người hiểm ác", liền lập tức cao hứng nói: "Ta sẽ dạy cho ngươi!"

"Cao tay, quả thật cao tay, tài cua gái của thiếu gia đã đến độ "Lư hỏa thuần thanh" rồi, khiến cô nhóc Lộ Thiến Á này đột nhiên chuyển thành nhu thuận dễ dàng bị dắt mũi thế đó!" Hai hộ vệ của Lâm gia bội phục Lâm Phong thiếu điều bò xuống đất mà lạy.

Thêm Bình Luận