Chương 18: Thánh Giai Đả Thủ
Tạp Lạp Kì cười nói: "Tiểu hỏa tử, tự tin thái quá là kiêu ngạo, ngươi tuy có chút thực lực, nhưng trước mặt cường giả thánh cấp không tính là gì cả, như quả cơ hội, sau này ta muốn chúng ta còn có thể gặp mặt!" Nói xong quay người bỏ đi.
Lâm Phong cười lạnh một tiếng, đếm 3 bước, Lạp Tạp Kì chỉ đi được 3 bước, kêu thảm một tiếng ôm đầu ngã lăn ra đất, Lâm Phong kịp thời bố hạ một cách gian kết giới, cười lạnh nói: "Ta nếu đã dám thả ngươi ra, thì tuyệt đối có thể cầm ngươi ném vào Thất bảo linh lung tháp lần nữa, không nên nghĩ là ta làm trò với ngươi, ngươi không muốn quay vào trong tiếp tục ngây dại 1 vạn năm nữa chứ?"
Tạp Lạp Kì chán nản ngồi trên đất, thảm thiết hỏi: "Ngươi cho trớ chú (nguyền rủa) gì thế? Tại sao ta cảm giác không được ngươi có lực lượng cường gì cả?"
"Ngươi có thể hiểu là đạo gia pháp thuật thần kì!" Lâm Phong độc ác nói: "Ta đã sử Chân linh lạc ấn lên ngươi, chỉ cần tâm niệm ta động, ngươi có thể hồn phi phách tán, ngươi tốt nhất không nên khiêu chiến lòng kiên nhẫn của ta, trong Thất bảo linh lung tháp người mạnh hơn ngươi không có 1 vạn cũng có 8000, ta tùy lúc đều có đổi lại một lần nữa!"
Tạp Lạp Kì ngã lòng vô cùng nói: "Ta không muốn quay lại chịu đựng trên 1000 vạn nỗi đau cô độc!"
Lâm Phong mãn ý nói: "Đó nên kết liễu, sau này theo ta hỗn tạp, ngươi phải bảo quản gì có cái đó … Phí, bọn cường đạo này đáng chết, con mẹ nó thực sự sống không chịu được phiền!"
Đi lại trên con đường này không ít bị cường đạo quấy nhiễu qua, Lâm Phong rất hận lũ cường đạo đó, dẫn theo Tạp Lạp Kì chạy vọt ra doanh trướng, thấy không xa tiếng chém gϊếŧ động trời, trong đêm tối một số người lay động, cũng không biết là bao nhiêu cường đạo, Lâm Đại cùng Lâm Nhị thủ ngoài trướng nhanh chóng đuổi theo nghêng đón, thấy bên cạnh Lâm Phong một tiểu lão đầu rất khô gầy, không khỏi lóng ngóng.
Lâm Phong phẫn nộ hỏi: "Bao nhiêu tên tới?"
Lâm Đại đáp: "Phải trên 1 vạn."
"Thái dương!" Lâm Phong sợ hãi kêu lên: "Đâu ra nhiều cường đạo như vậy? Chúng ta lại không phải thương đội gì, làm sao có nhiều cường đạo thế này chủ ý đánh bọn ta, Lâm Trùng, hắn là làm ăn gì vậy, có nhiều cường đạo thế này, canh phòng của hắn làm sao một điểm cũng không phát hiện ra? (?)"
Lâm Đại ngập ngừng nói: "Bọn cường đạo tối nay giảo hoạt phi thường, thám tử chúng ta phái ra đều không phát hiện được bọn chúng, hơn nữa bọn người tuy trưng bày cờ hiệu của cường đạo, nhưng bọn chúng đội hình nghiêm minh, rõ ràng là lính đánh thuê ngụy trang, thuộc hạ nghĩ có khả năng có người hướng chúng ta mà tới!"
Lâm Phong làm gì không nghe được ý tứ trong lời hắn, từ sau khi hắn lưu Khải Lâm Na nàng ta lại, không ít lần bị người quấy nhiễu, người chủ trì đứng phía sau trừ cái tên hôn quân đó của Thần Vũ đế quốc không thể lại có người khác được, không nghĩ được lần này không ngờ lại nhiều người như vậy, thực sự con mẹ thằng đó, mũi Lâm Phong đều nhanh phun khí (?).
"Không được rồi!" Một sĩ binh toàn thân tắm máu chạy lại ngã đập trên đất sắc mặt tang khốc nói: "Bọn chúng có đoàn pháp sư, chúng ta không có pháp sư, thương vong thảm trọng, Lâm tướng quân muốn thiếu chủ nhanh chóng li khai, do bọn thuộc hạ cầm chân địch nhân!"
"Trời!" Lâm Phong bùng nổ phẫn nộ, vội vàng đưa tay kéo sĩ binh trung thành này dậy, giận dữ rống lên: "Con mẹ, ta kêu nhóm rác rưởi này tới được đi không được!"
Khải Lâm Na cùng tiểu Toa Lị Na cũng từ trong một doanh trướng riêng chạy ra, Khải Lâm Na quả quyết nói: "Bọn chúng có pháp sư, chúng ta mau đi giúp Lâm tướng quân!"
Lâm Phong kéo nàng lại nói: "Ô tất ma hắc đích (?), nàng nếu có chuyện ngoài ý muốn thì phải làm sao!"
Lâm Đại vội vàng nói: "Không bằng bọn thuộc hạ giúp công triệt thoái trước, Lâm Trùng tiêu diệt bọn này xong tự nhiên có thể đuổi theo cùng chúng ta hội hợp!"
"Vô lại!" Lâm Phong giận dữ quát: "Nhiều huynh đệ như thế ở đây liều mạng, ta làm sao có thể một mình bỏ đi, không xứng với công sức của bọn họ!"
Lâm Phong biết hai bảo phiêu thân cận này vì tốt cho hắn, bất quá mảnh hảo ý này hắn chỉ có thể tâm lĩnh, hơn nữa hắn căn bản không để bọn khốn giả cường đạo này trong mắt, làm sao có thể trốn đi (?), quay đầu hướng về Tạp Lạp Kì nói: "Bọn tạp ngư này giao lại cho ngươi vị pháp sư thánh cấp uy nghiêm này, giảm thiểu số người thương vong của bọn ta đến mức có thể!"
"Pháp sư thánh cấp?" Mọi người nghe xong tức thì con mắt ngớ ngẩn.
Tạp Lạp Kì cười nhẹ, như bóng u linh phóng mình tới chỗ tối tăm nơi xa.
Trên sách pháp sư có thể lợi dụng nguyên tố phi hành, một chiêu phong hệ ngự lực của Tạp Lạp Kì này rất trực tiếp hướng về mọi người biểu lộ thân phận pháp sư thánh cấp của ông ta là đồ thật giá thật.
Khải Lâm Na nhìn về Lâm Phong, trên mặt mang theo nghi vấn hỏi: "Vị đại sư này là ai, trước đây làm sao chưa từng thấy qua ông ta? Hơn nữa trong ba vị pháp sư thánh cấp của đại lục có vẻ như tịnh không có ông ta!"
Các thủ hạ khách cũng là trong bụng đầy nghi vấn, lúc này tất cả đi được nửa tháng, khi nào trong đội ngũ đột nhiên lòi ra một pháp sư thánh cấp, khiến bọn họ nghĩ vỡ cả đầu cũng không minh bạch là việc thế nào, tất cả đều nhìn về Lâm Phong.
"Đừng nhìn ta, hắn ta là từ cục đá may đồ chui ra!" Lời Lâm Phong nói ra làm người giật mình.
Con mắt mọi người nhanh chóng trừng lên muốn lọt ra ngoài, mỗi con mắt của ngươi trừng con mắt của ta, thực sự đều biết tam công tử không muốn nói, khéo léo không tiếp tục truy vấn, trong con mắt Khải Lâm Na mang theo nghi vấn thăm thẳm, đưa mắt nhìn kĩ Lâm Phong mấy cái, tất cả đều không nhìn ra nguyên nhân tại sao.
Không lâu sau, một cấm chú cỡ lớn phủ trùm lấy phương viên vài dặm trong tầm mắt mọi người, tiếp theo một đạo thiểm điện cực lớn từ chân trời đánh chéo xuống, tiếng thét sợ hãi tuyệt vọng cùng tiếng kêu thảm thiết nháy mắt vang xuyên đại địa, cứ từng lúc tiếp theo tiếng kêu sắc nhọn đứt quãng, "Lĩnh vực cấm chú của đại sư thánh cấp, bọn chúng làm sao có thể có pháp sư thánh cấp, trời ạ! Quang minh thần phù hộ!"
Lâm Phong thì biết, Tạp Lạp Kì đồ già đó tinh thông lôi điện hệ, phong khí hệ, mộc hệ tam hệ ma pháp.
Trận chiến kết thúc rất nhanh, có thánh cấp cấm ma lĩnh vực của Tạp Lạp Kì, pháp sư của lũ giả cường đạo này thất khứ hỏa lực, vài ma pháp lôi điện cấp mười "Điện thiểm lôi minh" bổ xuống, lũ lính đánh thuê giả bạn bọn cường đạo đó làm gì còn đất để sống.
Từ sau lúc đó, trên đường lục tục xuất hiện vài thần bí nhân vật, kiếm thánh La Đế Phong, thánh kị sĩ Gia Đức Tây, tên tuổi những cường giả thánh cấp 1 vạn năm trước này sớm đã bị mai một theo Chúng thần đại chiến trong dòng chảy của lịch sử, Lâm Phong không nói, căn bản không có ai có thể biết lai lịch bọn họ.
Tọa kị của thánh kị sĩ Gia Đức Tây là một hoàng kim cự long cấp 5, ban đầu Lâm Phong cũng lo lắng cái hồ lô đó có thể tạo lại nhục thân cho cự long hay không, kết quả không chỉ đạt được hiệu quả dự kiến, hơn nữa còn khiến cự long đó trực tiếp thăng qua đến cấp 6, còn như có các hậu di chứng khác hay không, thì không biết được.
Một vạn năm trước cường giả như rừng, danh đầu của một cường giả thánh cấp căn bản không có vang lừng như cường giả thánh cấp hiện tại, 1 vạn năm đã qua, không có ai biết lai lịch của bọn họ cũng rất bình thường, không giống hiện tại, 3 thánh pháp sư, 1 kiếm thánh, lời nói một cường giả thánh cấp nói ra thậm chí so với kim khẩu ngự ngôn của một hoàng đế còn có phân lượng hơn, tuyệt đối khi vật nào hiếm thì sẽ quý.
Đi được thời gian 1 tháng, Lâm Phong cuối cùng cũng tới Khố Khắc Sâm Đạt.
Không nhìn không biết, nhìn thì nhảy sợ.
Thái dương chơi xỏ hắn (?), địa phương này có chút kì lạ cũng rất hoang vu, cả thành trì cũng không có, cường đạo tới thế nào cho đủ?
Cái này có thể là một tòa thành trấn nhỏ a! Làm sao cả tường thành cũng không có, Lâm Phong gần như quay đầu về.
"Bọn ngươi ai đã tới Khố Khắc Sâm Đạt?" Lâm Phong trừng con mắt hỏi bọn người Lâm Đại.
Lâm Đại lắc đầu.
Lâm Nhị đáp: "Thuộc hạ cũng chưa từng qua!"
Đọc TruyệnLâm Trùng đáp: "Thuộc hạ trước đây theo nguyên suất (thống chế)!"
Miệng Lâm Phong phun khí (?), con mẹ nó này đơn giản là cái thôn, ở đâu tính là thành trấn chứ, lão tặc già khốn kiếp đáng chết, không ngờ gửi mình tới biên giới phục vụ cái loại địa phương chó không thèm ỉa, chim không đẻ trứng này.
Một đại đội nhân mã thế này khẳng định có thể thu hút sự chú ý của người hữu tâm, Lâm Phong vừa tới cửa thôn, một đội binh sĩ không có nửa điểm kỉ luật có thể nói chạy ra, dẫn đầu là một tên bụng bự miệng trơn, nhìn qua đại bàn tử (tên mập) là biết tham ô không ít bổng lộc quan quân hung hăng quát: "Bọn ngươi là người gì, mau chóng báo danh ra, nếu không thành chủ tôn quý trách tội xuống đừng trách ta không thông tri bọn ngươi!"
Lâm Trùng nhảy xuống ngựa tới trước độc ác nắm lấy vành tai trên mặt tên béo đó chửi: "Thứ đồ khốn kiếp đáng chết, mau kêu thành chủ bọn ngươi lăn ra gặp thiếu chủ, nếu không ta sẽ chặt cái đầu heo hắn!"
"Thiếu chủ?" Tên quân quan béo lăn trên đất, sau khi phóng người dậy nhìn rõ mặt Thiết Huyết chiến kì uy chấn đại lục, tức thì sợ hồn phi thiên ngoại, chạy té lên té xuống vào trong thông tri thành chủ đại nhân.
Không đợi lâu, một tên khốn còn mập hơn theo tên béo ban đầu vội vã chạy ra, tên mập đó còn rất xa mới thấy rõ kì hiệu của đội nhân mã, đây chính là Thiết Huyết thân vệ chiến thần uy vũ uy chấn đại lục, hắn tiểu biết tam (?) này chỉ qua là dựa vào một con thϊếp hỗn tạp Lâm gia làm một thổ hoàng đế nhỏ, đâu cỏn dám thở ơ.
"Đầy tớ hèn mọn ti tiện Áo Ni Nhĩ - Đạo Cách Lạp Tư bái kiến thiếu chủ tôn quý!" Tên béo bước tới mấy bước, quỳ xuống trước ngựa Lâm Phong, đầy tâng bốc kêu to: "Thiếu chủ anh minh thần võ, dưới uy danh của ngài đầy tớ sớm như sấm vang bên tai, có thể có ích vì thiếu chủ tôn quý là vinh hạnh của thuộc hạ!"
"…" Lâm Phong cùng bọn thuộc hạ của hắn nghe nhìn nhau, mắt ngươi trừng mắt ta nói không ra lời, trên địa bàn của Lâm gia cũng có thể xuất hiện loại cảnh tượng này sao? Lâm Phong có điểm nghĩ không thông, cái tên phì nhục này trên đường đi trên mặt run rẩy, nhìn qua là biết tên khốn kiếp này không phải là thứ đồ tốt lành gì là làm thế nào tại Lâm gia hỗn tạp làm được thành chủ cái vị trí này, hắn có chút nghĩ không minh bạch.
Theo tên béo thành chủ tiến vào trong trấn, Lâm Phong trên đường xem xét, khả năng là bởi vì tạm thời làm chút công tác chuẩn bị, không khiến hắn thấy được hủ bại gì hiện hình, trên đường rất nhiệt náo, thương phô (cửa tiệm buôn bán) như rừng, chủng tộc rất nhiều, có ải nhân, có tinh linh xinh đẹp, cũng có tộc nhân Dực Phong cánh dài.
Các chủng tộc này nghe nói sau Chúng thần đại chiến đã lặng tiếng ẩn giấu, không nghĩ được ở nơi đây còn có thể thấy được bóng dáng bọn họ, Lâm Phong nức nỏm kêu kì, nghe đồn Dực Phong tộc vốn là thiên sứ, chỉ là một người này xúc phạm Quang Minh thần, mới bị Quang Minh thần thu hồi lực lượng ban cho họ, sau khi bị thần tộc ruồng bỏ biến thành chủng tộc phổ thông.
Hơn nữa vừa mới đây mạo hiểm đoàn đi ra hành tẩu gianh hồ, phần lớn là những người trẻ tuổi ngực tràn đầy nhiệt huyết, sau khi thấy đội nhân mã hùng hổ đều tò mò liếc nhìn, sau khi nhìn rõ kì hiệu của đội nhân mã này, lập tức hết sức tôn trọng, cung kính đứng gần tầm nhìn của đội nhân mã này từ trước mặt đi qua. (?)
Lâm Phong trong lòng thầm vui, nhìn thấy uy vọng của Lâm gia xác thật bất tục, rõ ràng là Thiết Huyết chiến kì có mặt mũi lớn thế này, uy vũ đương thần(?) của lão phụ thân đích xác không phải tầm thường (bạch tử?), bất quá cũng không loại trừ đây là địa bàn Lâm gia một nhân tố này.
Trên đường, Lâm Phong chạy theo cái tên thành chủ mập đó khiến hắn nổi giận, mang theo vài tùy tùng hộ tống tính nghỉ lại ở một khách sạn tốt, tắm rửa nghỉ ngơi một lượt, Lâm Trùng tiến lại bẩm: "Thiếu chủ, Áo Ni Nhĩ dẫn theo một bọn quan viên ở ngoài cửa cầu kiến, xin hỏi thiếu chủ muốn tiếp kiến bọn chúng hay không?"
Lâm Phong nóng nảy khoa tay nói: "Để tất cả bọn chúng biến cha nó đi, ta hiện tại không có tâm tình tiếp kiến bọn chúng lũ rác rưởi này, còn nữa, ngươi sau này cũng gọi ta công tử, không được gọi thiếu chủ gì nữa!"
"Vâng, công tử!" Lâm Trùng đáp lại một tiếng đi ra.
Không lâu sau, Lâm Đại cùng Lâm Nhị cũng đi vào.
Ba cái kim bài đả thủ cũng vào.
Ba lão khốn kiếp 1 vạn năm trước này đều là kiến thức lạc hậu, nếm trải một trường ác mộng do sống được sau khi chết, tin tuyệt không thể có người chọn lựa li khai cái thế giới đầy màu sắc này, càng không có người nguyện ý biến thành vong linh tiếp tục chịu đựng 1 vạn năm cô độc, sau khi được sống lại, dưới sự dụ dỗ và uy hϊếp của Lâm Phong, đều thông minh chọn lựa thần phục.
Tạp Lạp Kì lão đầu gầy gò này rất cẩu thả, nghe nói lão khốn này một năm không tắm rửa đều rất bình thường.
Thánh kị sĩ Gia Đức Tây là một vô lại kị sĩ, (không?) có một bộ mặt trắng nhỏ, thực sự căn bản không có nửa điểm tinh thần kị sĩ.
Kiếm thánh La Đế Phong có chút đặc biệt, gã khốn này rất trầm mặc.