Chương 18: LÀ AI ĐÃ CHO PHÉP

“Anh Bách, gần đến sinh thần thứ 18 của em rồi đấy.” – Tôn Triệu Mẫn ve vãn trong phòng làm việc của Tôn Bách.

“Triệu Mẫn tiểu thư, còn bốn tháng nữa mới đến sinh thần của cô. Hiện tại đừng nên nhắc sớm quá, tôi cũng không biết hôm đấy có thể đến nữa hay không.” – Anh đương nhiên có thể hiểu ý tứ của cô ta muốn đề cập tới là gì.

“Hôm đấy anh nhất định phải đến đấy nhé.” – Nghe ra được giọng điệu xa cách của anh, nhưng cô ta lại cứ mặc kệ mà nói.

“Không còn gì nữa, thì xin tiểu thư trở về. Tôn Bách tôi còn có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, mong cô thứ lỗi.” – Khuôn mặt tuy đẹp đẽ nhưng băng lãnh khiến người khác nhìn vào vừa si mê lại vừa sợ hãi.

“Anh... thôi được rồi.” – Cô ta tức giận muốn mắng người nhưng khi thấy anh đã cúi đầu xuống nghiêm túc xem xét vài văn kiện thì ánh mắt lại bị thu hút, si mê mà nhẹ âm giọng lại.

Cuối cùng vẫn là quay đi, ra đến cửa còn ngoái đầu lại nhìn, nửa muốn đi nửa không muốn đi. Người đàn ông này chính là khiến người ta cảm thấy thật yêu thích mà không nỡ mắng chửi, nhìn cái khí chất toát lên từ xương tủy ấy ngay cả kẻ thù cũng có thể bị đánh gục nữa là.

Thấy anh vẫn không có ý định giữ mình lại, cô ta đành ôm khuôn mặt ấm ức đi ra ngoài.

Tôn Triệu Mẫn vừa đi, thì cửa tiếp đó cũng có người gõ.

Cộc cộc.

“Ừm.” – Sau tiếng ừm nhẹ của anh, bên ngoài đã nghe thấy tiếng mở cửa.

“Ông chủ, Báo Đen xin anh thứ lỗi, tôi không thể cản cô ấy nỗi.” - Người đàn ông mang hơi thở tươi mới khác hẳn với Tôn Bách bước vào trong nửa quỳ trước bàn làm việc nói.

“Tôi biết rồi. Cô ta sẽ không nghe lời ai, cậu không cần phải giải thích. Đi ra ngoài nghỉ ngơi đi.” – Anh nhíu mày mệt mỏi.

“Vâng... Thưa, cô Bích Cầm đã đến biệt thự riêng ngồi chờ, nói là muốn gặp mặt anh.” – Báo Đen lại ấp úng.

“Lại là Bích Cầm sao?” - Nhắc đến đây lòng anh thoáng khó hiểu.

“Vâng, đã ngồi được hơn hai tiếng.” – Anh ta cúi đầu.



“Hừm, bảo cô ta về trước đi. Ngày mai tôi sẽ đến tìm gặp.” – Anh hừm nhẹ, buông ra một câu rồi tiếp tục làm việc.

“Vâng.” – Báo Đen khom người cúi chào rồi đi ra ngoài, trước khi anh ta đóng cửa lại Tôn Bách vẫn có thể nhìn thấy, trán của anh ta đã đổ một tầng mồ hôi mỏng, bị thương nặng như vậy.

Không gian phòng làm việc thoáng chốc yên tĩnh đến lạ, chỉ còn nghe thấy âm thanh loạt soạt của giấy tờ, tiếng bút loẹt xoẹt ký tên. Bỗng Tôn Bách dừng mọi động tác nhìn thật lâu vào một tập văn kiện nhíu mày...

***

[Alo, bố.] – Thượng Quan Vũ mắt vẫn dán lên màn hình máy tính, tay cầm điện thoại nhìn thấy dãy số của Thượng Quan Dực gọi đến thì bắt máy đưa lên tai.

[Con tại sao lại muốn ký hợp đồng làm ăn với Tôn thị.] – Bên kia không vòng vo tam quốc mà đi thẳng vào vấn đề.

[Tình báo của bố nhanh đấy. Cũng chỉ là muốn làm ăn bình thường thôi.] – Anh cười nói.

[Thượng Quan Vũ, cậu có biết Tôn thị là thế lực như thế nào không?] - Giọng nói kiềm chế sự tức giận như sắp bùng phát.

[Chỉ cần kiếm được tiền nuôi bảo bối nhà mình thì không việc gì phải lo cả.] – Anh vẫn ngả ngớn.

[Cậu đừng có lấy con bé ra làm bia chắn, rốt cuộc có phải...] – Không đợi cho ông nói hết anh đã ngắt ngang.

[Không làm trái với lương tâm là được, bố cứ yên tâm.] - Vừa nói hết câu là dập máy, khiến cho ông bố đầu dây bên kia tức muốn nội thương.

Thượng Quan Vũ trề môi, rồi tiếp tục nhìn lên màn hình máy tính. Một lúc sau, lại lơ đãng lướt ngang bức ảnh chụp một thiếu niên với nét cười ngây ngô bế trên tay một đứa bé bụ bẫm, khuôn mặt đã nhăn nhó, khó chịu từ bé.

“Chậc, đúng là, bao nhiêu năm vẫn đáng yêu như vậy.” – Tên “muội khống” nào đấy vứt công việc sang một bên cầm tấm ảnh lên mà nhìn trái nhìn phải vuốt ve, trên môi còn nở nụ cười đầy cưng chiều.

“Mà cũng đã hơn nửa tháng rồi mình chưa gặp con bé nhỉ?” – Nhìn sấp tài liệu, văn kiện chất chồng bên cạnh cần mình xem xét, bên ngoài còn có vài nhân viên chuẩn bị vào báo cáo nữa mà ông anh trai nào đấy có khổ mà không biết nói.

“Thôi thì đợi thêm vài ngày nữa anh trai lại đến thăm em nhé.”



***

Phạch phạch phạch.

Tiếng cánh quạt xé gió vào buổi sớm mai của chiếc trực thăng quân dụng mà quân khu 3 đưa đến để rước binh lính trở về, hạ cánh xuống bãi đất trống gần vị trí giao hẹn.

Người bước xuống trực thăng đầu tiên chính là Thanh Đông, anh ta được Tiền Phong phái đến đón những người này. Đặc biệt là chú ý Thượng Quan Dao, nói là không để ý nhiều nữa nhưng vẫn phải quan sát một chút. Con nhóc này phải biết được rằng nó rất nham hiểm luôn đấy có được không.

“Sao lại chỉ có mấy người các người sĩ quan huấn luyện, các giáo quan và những người còn lại đâu cả rồi.” – Thanh Đông nhìn thấy một đám lính vừa bị tiếng động hạ cánh của trực thăng làm cho tỉnh giấc, vẫn còn lờ mờ nằm trên bãi đá mà đi lại hỏi.

“Hôm qua nhóm của chúng tôi do giáo quan Tiêu Lãng chỉ huy vừa đến điểm hẹn, chỉ thấy có một mình sĩ quan huấn luyện Thượng Quan đã đến đây từ hai ngày trước đợi chờ mọi người. Mà không hề thấy bóng dáng của nhóm người do giáo quan Dạ Kiêu dẫn dắt đâu. Nên sĩ quan huấn luyện mới đưa một số người trở vào tìm bọn họ rồi.” – Binh lính vừa đi rửa mặt về thấy Thanh Đông đứng đấy hỏi mà không có người trả lời, nên mới tiến lên trả lời thay.

“Gặp nạn rồi sao?” – Anh ta lại hỏi.

“Tôi không biết.” - Người kia lắc đầu.

...

“Báo cáo giáo quan, hầu hết những binh mới đều đã ngất xỉu không thể gắng gượng được nữa ạ.” – Binh lính mặt mày lem luốc la lớn ở phía sau Dạ Kiêu.

“Các người còn không mau chóng đứng lên đi ra khỏi đây thì tối đến lại phải ngâm mình trong sương mù nữa đấy.” – Anh ta cũng có chút mệt mỏi nhưng chung quy vẫn là phải làm gương cố gắng cắn chặt răng đứng vững.

“Anh có đúng là giáo quan... không hả... hiện tại để anh dẫn dắt có đi nữa thì cũng chỉ có quanh quẩn về vị trí ban đầu nữa mà thôi... Ba ngày nay không phải... cũng chỉ có một nơi vòng đi... vòng lại mãi sao?” – Có người không chịu được nữa mà buông lời thều thào trách móc.

“Nếu các cậu thường ngày chịu khó huấn luyện, học tập thì có thể như bây giờ sao?” - Dạ Kiêu đứng lên mắng lớn.

“Chẳng phải anh cũng như vậy sao, khác gì bọn tôi. Anh thì giỏi...” – Có một tên lính không biết sống chết đứng thẳng lưng lên mà cản cổ mắng, nhưng lời còn chưa nói hết đã bị một tiếng quát đầy hữu lực, uy quyền, là cơn ác mộng đối với bọn họ vang lên.

“Cậu có quyền mắng chửi giáo quan sao, ai cho phép cậu làm điều đó thế hả?” - Dứt câu là tiếng bước chân mạnh mẽ của cô cùng mười hai người phía sau bước đến.