Chương 1: VA PHẢI

Sân bay thành phố A.

Một cô gái xinh đẹp dáng người thon thả, cao chừng mét bảy lăm, trên người vận một cái áo thun kết hợp quần jean tôn lên đôi chân dài. Nước da hơi ngăm nhưng lại không làm mất đi mĩ cảnh, mà càng hòa hợp với khuôn mặt của cô hơn. Khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt toát lên một chút cương nghị, mạnh mẽ cùng đôi chân màu lá liễu, chiếc mũi cao ngất, đôi mắt sâu hút màu hổ phách hiếm có, cùng đôi môi căng mộng nhuận hồng.

Vẻ đẹp mạnh mẽ đan xen quyến rũ này lại khiến cho nhiều gã đàn ông phải đổ đứ đừ. Mái tóc đen dài được buộc lên gọn gàng.

Khoát balo trên vai, cô vừa đi vừa nhìn màn hình điện thoại loại cũ đã ngừng phát hành từ ba năm trước, đôi mày lá liễu xinh đẹp khẽ nhíu khó chịu.

"Bốn năm trôi qua, đường truyền mạng cũng đổi rồi sao?" - Giọng nói ấm áp, nhưng lại có phần lạnh nhạt.

Cô là Thượng Quan Dao, là một bác sĩ quân y đi tình nguyện ở nơi núi cao hẻo lánh đã bốn năm trời. Con gái út gia tộc hiển hách Thượng Quan, mẹ mất từ lúc còn rất nhỏ, bố là Tổng tham mưu trưởng thượng tướng Thượng Quan Dực. Cô còn một người anh trai nữa tên là Thượng Quan Vũ. Gia đình cô không có truyền thống đời tiếp theo phải trở thành quân nhân, bố cô rất thoáng cũng không bắt ép hai anh em. Nên cũng chỉ có cô vừa thực hiện ước mơ trở thành bác sĩ của mình xen lẫn ước mơ muốn trở thành quân nhân, hết mình cống hiến cho Tổ quốc của mẹ. Còn anh cô thì lại tự gầy dựng một tập đoàn riêng, giờ cũng là tập đoàn đứng nhất nhì thành phố A.

Đắn đo suy nghĩ ngồi tại ghế chờ gần hơn một tiếng cô mới quyết định tự đi tìm "phiền phức".

Mượn tạm một người bên cạnh chiếc điện thoại, lục lọi trong trí nhớ số điện thoại của anh trai, cô không biết anh có còn sử dụng nó hay không nhưng cứ gọi thử xem. Không ngờ chỉ sau ba hồi chuông bên kia liền phát ra giọng nói trầm ấm.

[Alo.]

[Đến sân bay đón em.]

Cô chỉ nhanh chóng nói một câu rồi ngắt kết nối. Nếu còn đợi chờ cho anh ấy nói thêm vài câu nữa thì thật sự rất phiền phức, nhờ anh ấy đến đón đã là cực hạn rồi có được không. Vì cô đã xa nơi này bốn năm, ít nhiều gì đường xá cũng thay đổi rất lớn, mà cô lại là một kẻ có bệnh "mù đường", nếu không biết mà đi như vậy sẽ xảy ra chuyện đấy.



Trả lại điện thoại nói lời cảm ơn, cô đứng dậy đi ra ngoài chờ. Ở đây người đến càng lúc càng đông, cô bị đám đông đẩy xa ra một đoạn, bỗng bị một lực mạnh phía trước đập phải, mất thăng bằng ngả ra phía sau, khi cô đang chuẩn bị xoay lưng, lấy tay để chống thăng bằng thì mông đã ngã ngồi lên thứ gì đó rất ấm áp, êm ái.

"Ngồi đủ chưa?" - Giọng nói trầm khàn phát ra bên tai khiến cô thoáng nhăn mày khó chịu, cô vậy mà lại bị người khác chạm vào người sao.

Sau khi phát hiện mình đã không may ngã ngồi lên đùi của một người đàn ông ngồi trên xe lăng liền nhảy xuống, lui ra xa. Mà từ khi anh ta đến người cũng đã bị đuổi dạt sang hai bên nên có thể thấy rõ nhau.

Nhìn khuôn mặt trắng nõn, đẹp trai đôi mắt chim ưng, sống mũi cao cùng môi bạc mỏng, ngũ quan sắc sảo khiến người như Thượng Quan Dao thoáng ngây ra một lát.

Nhưng người đàn ông ma mị này lại ngồi trên một chiếc xe lăng được người khác đẩy đi, cô lấy lại bình tĩnh tay đã moi từ trong túi ra chiếc khăn tay cùng nước sát khuẩn sịt khắp người.

Cô bị mắc chứng cưỡng chế, có thể đứng gần người khác nhưng họ lại không được chạm tay vào cô. Những tháng ngày đi tình nguyện trên núi hẻo lánh chính là cơn ác mộng với người mắc bệnh sạch sẽ như cô, mà cô lại có thể sống ở đấy tận 4 năm, thật đáng tự hào.

Người đàn ông đeo kính râm đẩy xe lăng cho người đàn ông định xông lên cho cô một trận nhưng lại bị người kia gọi giật lại:

"Báo Đen, mặc kệ đi. Chúng ta đi thôi, Triệu Mẫn tiểu thư sắp trở ra rồi đấy."

"Vâng, đại thiếu." - Người đàn ông được gọi là Báo Đen gật đầu quay lại rồi đẩy anh ta đi.

"Hẹn gặp lại nhé, cô gái." - Nhưng trước khi lướt qua cô, anh ta còn để lại một câu nói.



Thượng Quan Dao cũng không đặt trọng lượng lời nói đó vào trong lòng mà vứt cái khăn tay vào sọt rác rồi rời khỏi đó.

...

"Anh Bách..." - Một cô gái nhỏ xinh đẹp, dịu dàng chạy về phía người đàn ông họ Tôn ngồi trên xe lăng va phải Thượng Quan Dao lúc nãy.

Nhưng lại bị đưa tay chặn lại không cho chạm vào mình, nhíu mày nhìn Báo Đen. Cậu ta liền hiểu ý mà kéo nhị tiểu thư qua bên cạnh. Dù nhị tiểu thư có được gia chủ thương yêu, nuông chiều đến mức nào thì cậu ta vẫn là người của ông chủ Tôn Bách.

Đúng vậy, người đàn ông này chính là đứa con nuôi mà Tôn Thành Thắng trùm hắc đạo nhận nuôi vào hai năm trước. Nhưng chỉ mới hai năm vỏn vẹn anh lại có thể nắm trong tay được một phần lớn sản nghiệp, là huyền thoại trong giới. Cũng là một tay "sát gái ngầm" đấy, đừng nhìn anh ngồi xe lăn mà lầm tưởng, anh chỉ có một chân là không đi được, đi lại có chút bất tiện mà thôi.

"Triệu Mẫn tiểu thư, tôi nhớ đã từng nói với cô rằng không được chạm vào tôi kia mà." - Tôn Bách lạnh giọng, dù cho Tôn Triệu Mẫn có thích anh ta, biểu hiện đã rõ đến như vậy nhưng anh ta vẫn cứ mặc kệ, phớt lờ.

Báo đen nhìn anh ta, thật sự không hiểu sao loại gái gọi nào cũng có thể lên giường với anh nhưng với nhị tiểu thư tuyệt nhiên lại không có hứng thú.

"Được được được, em đi nước ngoài lâu như vậy anh có nhớ em không? Anh có biết em mua quà gì cho anh không?..."

Triệu Mẫn thì cứ liến thoắng, còn anh vẫn cứ dửng dưng mặc kệ.

Báo Đen bên cạnh nghe thấy câu hỏi của cô ta thì trong lòng thầm cười nhạo.

"Đúng là con nít, đi nước ngoài mới có hai, ba tháng thế mà làm như đã đi lâu lắm rồi vậy."