Triệu Mẫn lướt qua Khổ Đầu Đà chạy tới, tinh tế đánh giá Trương Vô Kỵ một phen, quay đầu cười nói với Hoàn Nhan Đức Minh: "Hoàn Nhan chưởng giáo, vừa rồi ta đã thấy cả, thiếu hiệp đây còn nhường ngươi đấy!"
Ban nãy Trương Vô Kỵ chỉ gõ nhẹ đã khiến cánh tay phải của Hoàn Nhan Đức Minh bất lực, nếu muốn, một cước kia hoàn toàn có thể đá vào ngực Hoàn Nhan Đức Minh, đá bay ông ta ra ngoài, mà không phải chỉ đơn giản tước binh khí. Hoàn Nhan Đức Minh mặc dù biết, nhưng bị như vạch ra như thế vẫn thật mất mặt, nếu không phải ngại Triệu Mẫn thân phận cao quý, ông ta sớm đã lộ ra sắc mặt khó coi: "Phải, hậu sinh khả uý."
Triệu Mẫn lúc này chỉ lo ngắm Trương Vô Kỵ, thấy hắn cao lớn cường tráng, ngũ quan tuấn lãng, trong lòng càng thêm thích: "Ngươi võ công thật tốt, có muốn đến dưới trướng cha ta làm việc không? Đến lúc đó vinh hoa phú quý hưởng không hết."
Trương Vô Kỵ lắc đầu.
Triệu Mẫn cũng không nhụt chí, lại nói: "Ngươi không muốn, ta cũng không ép, nhưng mã tặc sắp tấn công núi, ngươi có bằng lòng đến bảo vệ ta và mẫu thân ta không?"
"Ta vốn là vì chuyện mã tặc mà tới." Trương Vô Kỵ nói, Triệu Mẫn nghe, lộ ra nét mừng, nhưng Trương Vô Kỵ rất nhanh lại nói tiếp: "Nhưng ta đã quyết định chỗ của mình, cô nương chỉ cần tránh sau núi, vị đại sư kia đã đủ bảo vệ an toàn của các người rồi." Chỉ đương nhiên là Khổ Đầu Đà.
Triệu Mẫn liên tiếp bị từ chối, trên mặt có chút không nhịn được, nhẫn nại tính tình tốt tiếng nói: "Chỗ nào? Ta bảo Hoàn Nhan chưởng giáo điều động một chút là được."
Trương Vô Kỵ vừa muốn nói, Tống Thanh Thư đã cướp lời trước: "Ta và Vô Kỵ không phải là người trong Toàn Chân Giáo, Hoàn Nhan chưởng giáo không quản được đến trên đầu chúng ta!"
Y đã nhìn ra Hoàn Nhan Đức Minh đang có ý đồ gì, cũng đã nhận ra Triệu Mẫn chính là cô gái ngày đó đâm mình, thấy nàng không chỉ lấy oán trả ơn, còn ương ngạnh như thế, trong lòng cực kì không thích, mới mở miệng chính là ngữ điệu cứng rắn cự tuyệt.
Triệu Mẫn có thể vẻ mặt ôn hoà với Trương Vô Kỵ, không có nghĩa Tống Thanh Thư cũng có thể được đãi ngộ này, lập tức mày liễu dựng lên: "Ta đang hỏi hắn, mắc mớ gì đến ngươi?" Nói xong lại quay sang Trương Vô Kỵ: "Ta không có ý tứ gì cả, chỉ là muốn thêm phần an toàn thôi, chờ việc này xong, ta tất có thâm tạ."
Dừng một chút, nàng lại cười nói: "Thì ra ngươi tên Vô Kỵ à? Tên thật thú vị! Ngươi họ gì? Ta có thể gọi ngươi Vô Kỵ ca ca không?"
Tống Thanh Thư rốt cuộc ép không nổi lửa giận nữa, giành trước Trương Vô Kỵ mở miệng lạnh giọng trào phúng: "Làm sao dám mong cô nương báo đáp? Đây cũng không phải là ai cũng có thể nhận được! Sơ ý một chút sợ là phải mất mạng!"
Sắc mặt Triệu Mẫn rốt cuộc thay đổi: "Là ngươi!"
Tống Thanh Thư lành lạnh mở miệng: "Ta không chết, cô thất vọng lắm đúng không?"
"Được rồi." Trương Vô Kỵ rốt cuộc nghe không được nữa, Toàn Chân Giáo là phạm vi thế lực của Nguyên triều, Tống Thanh Thư ở đây xung đột với Triệu Mẫn rất không tốt: "Ý của Thanh Thư chính là ý của ta, Triệu cô nương mời trở về đi!"
Triệu Mẫn sững sờ, sau đó nở nụ cười xinh đẹp: "Làm sao ngươi biết tên Hán của ta họ Triệu? Ngươi trước đây từng biết ta à?"
Gọi rất thuận miệng.
Trương Vô Kỵ không biết đáp lại thế nào, đã thấy Triệu Mẫn không ngừng lấn tới: "Ngươi biết ta họ Triệu, ta lại không biết ngươi họ gì, ta không chịu, ngươi phải nói cho ta!"
Tống Thanh Thư há miệng thở dốc, như có điều suy nghĩ, ánh mắt xoay chuyển, như cái đinh đâm vào thân Trương Vô Kỵ.
Trương Vô Kỵ trước mặt là mỹ nhân trù diễm như hoa, miệng cười xinh xắn, sau lưng là ánh mắt lạnh lẽo như đao, khí lạnh dày đặc, thật sự là băng hỏa lưỡng trọng thiên, khổ không thể tả.
Triệu Mẫn tròng mắt xoay chuyển, ngọt ngào cười một tiếng: "Không tiện nói sao? Vậy thì thôi."
Trương Vô Kỵ cười khổ, lắc đầu nói: "Không có gì, tại hạ họ Trương, Trương Vô Kỵ." Hắn bây giờ căn bản không dám quay đầu lại, căng da đầu nói thêm: "Chỉ là, Triệu cô nương, làm nữ tử, hỏi danh tính một ngoại nam như thế, thật sự là không phù hợp..."
"Ngươi quan tâm ta à?" Triệu Mẫn tâm tình rất tốt.
Tống Thanh Thư từ kẽ răng rít ra một tiếng, quay người bỏ đi.
Trương Vô Kỵ toát hết mồ hôi lạnh, vội vàng cáo biệt, đuổi theo.
"Thật là kỳ quái."
Triệu Mẫn nhìn theo bóng lưng hai người, như có gì suy tư, nhưng rất nhanh lại cười: "Thú vị đây."
Trên đường nhỏ giữa núi, Tống Thanh Thư không nhanh không chậm đi phía trước, Trương Vô Kỵ nôn nóng đuổi theo, lôi kéo y gọi: "Thanh Thư!"
Tống Thanh Thư cũng không hất ra hắn, mà như có điều suy tư, hỏi: "Vô Kỵ, ngươi nói thật cho ta, kiếp trước ngươi và Triệu cô nương kia rốt cuộc là quan hệ gì?"
Trương Vô Kỵ vùng vẫy giãy chết: "Chúng ta từng có mấy lần giao thủ với nhau, cô ấy tán thưởng võ công của ta, mà ta cũng rất bội phục mưu trí của cô ấy, xem như..."
"Bằng hữu?" Tống Thanh Thư ngắt lời hắn, "Bằng hữu giống như ta?"
Sắc mặt Trương Vô Kỵ khó coi như nuốt phải mười cân thuốc đắng.
Tống Thanh Thư oán hận hất tay hắn ra: "Ngươi đến cùng còn có cái gì gạt ta nữa?" Kỳ thật Tống Thanh Thư không phải người ngang ngược vô lý, dù sao kiếp trước bọn họ không thân, Trương Vô Kỵ có người yêu khác cũng hợp tình hợp lý, y chẳng phải cũng thích Chu Chỉ Nhược đó thôi? Nhưng Trương Vô Kỵ giấu giếm như thế rất có vấn đề, đây không phải chột dạ thì là cái gì.
Trương Vô Kỵ chỉ có thể nói rõ ngọn ngành: "Là người yêu."
"Ngươi cưới cô ta?"
"... Ừ."
Trương Vô Kỵ cẩn thận dò xét vẻ mặt của Tống Thanh Thư, nhất thời đoán không ra Tống Thanh Thư đang nghĩ gì, bổ sung: "Thế nhưng chúng ta đã chia tay! Đã kết thúc! Ta không còn chút tưởng niệm nào cả!"
"Ngươi không giống như không có tưởng niệm gì." Tống Thanh Thư càng nghĩ càng thấy không đúng, âm u nói: "Các ngươi kiếp trước đã kết làm phu thê, như vậy ngươi có phải đã sớm đoán được người lúc đó làm ta bị thương chính là cô ta không? Ta đã bảo lấy tính tình của ngươi sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, còn thấy kỳ quái... Vợ chồng một ngày nghĩa trăm năm hử?"
Trương Vô Kỵ á khẩu không trả lời được... "Thanh Thư, ta đối với ngươi là toàn tâm toàn ý."
"Ngươi tại sao lại cưới một nữ nhân âm hiểm độc ác, lấy oán trả ơn như thế?" Tống Thanh Thư càng nghĩ càng bực bội, nghiêm nghị nói: "Ngươi vẫn dư tình chưa hết với cô ta?"
"Không có! Tuyệt đối không có!"
"Ngươi thề?"
"Ta thề!"
"Các ngươi kiếp trước vì sao chia tay?"
"Ta là người Hán, nàng là người Mông Cổ, đại thế bắt buộc."
"Ngươi nói láo!"
Tống Thanh Thư không chút do dự khẳng định: "Ngươi muốn chúng ta bên nhau, vẫn luôn cố gắng dọn sạch chướng ngại, khó khăn cách mấy cũng chưa hề từ bỏ. Tính tình của ngươi sẽ không thay đổi, ngươi đã thích cô ta, tuyệt đối sẽ không vì là dị tộc mà từ bỏ! Lý do này quá có lệ, nói thật cho ta!"
Trương Vô Kỵ lập tức sợ: "Nàng nói ta chưa hề thực lòng yêu nàng, chúng ta liền chia tay."
Tống Thanh Thư nheo mắt lại, hồ nghi nói: "Chỉ vậy thôi?"
Lần này hắn quả thực không nói dối, Trương Vô Kỵ lập tức gật đầu như giã tỏi.
"Nói rõ ràng cho ta." Tống Thanh Thư nhớ lại Trương Vô Kỵ lúc trước: "Ngươi nói ngươi cuối cùng từ bỏ vị trí giáo chủ Minh Giáo theo cô ta ẩn cư. Ngươi đến cả chức vị giáo chủ cũng không cần, cô ta không nên hoài nghi tâm ý của ngươi, có phải ngươi còn làm chuyện tốt gì khác không?"
Trương Vô Kỵ lộ ra vẻ mặt đau răng. Hắn thật sự bịa không được, nhưng đánh chết hắn cũng không dám nói với Tống Thanh Thư mộng đẹp tứ nữ cùng thuyền, châm chước một phen, vừa chuẩn bị mở miệng.
"Ngươi dám gạt ta, ta một ngày nào đó sẽ phát hiện." Tống Thanh Thư hừ lạnh, "Đến lúc đó ta sẽ không dễ nói chuyện như hôm nay đâu!"
"Là bởi vì Chu Chỉ Nhược." Trương Vô Kỵ dứt khoát khai, nhưng hắn cũng không ngốc, kiên quyết giấu nhẹm Ân Ly và Tiểu Chiêu. Tống Thanh Thư biết Ân Ly, từ qua hệ giữa họ lúc này, Tống Thanh Thư nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra kiếp trước Ân Ly thích hắn. Về phần Tiểu Chiêu, Tống Thanh Thư bây giờ căn bản chưa từng gặp Tiểu Chiêu, hắn việc gì phải thêm phiền phức cho mình.
"Là như vậy, trừ Triệu Mẫn, Chu Chỉ Nhược cũng thích ta. Các nàng đều rất ưu tú, ta nhất thời không lựa chọn được, do dự không quyết đoán, thế nên Triệu Mẫn một mực nhớ kỹ chuyện này." Trương Vô Kỵ rất có kỹ xảo thếp vàng lên mặt mình. "Có điều sau khi ta và nàng ẩn cư, gần như không còn liên lạc với Chu Chỉ Nhược, ta cũng không biết nàng thì ra vẫn chưa từng buông xuống."
Chu Chỉ Nhược có thiện cảm với Trương Vô Kỵ, Tống Thanh Thư biết, bởi vậy tin một chút, nhưng trực giác của y lại thấy có gì không đúng: "Ngươi không thích Chu Chỉ Nhược sao? Ta nói là ngươi kiếp trước."
"Chu Chỉ Nhược xinh đẹp lại dịu dàng, thiện cảm ta khẳng định là có, nhưng sau này cũng buông xuống." Trương Vô Kỵ nắm chặt cơ hội bày tỏ lòng thành, "Mà Triệu Mẫn, ta không phủ nhận ta rất thích nàng, nhưng sau này ta cũng biết ta và nàng quá không hợp nhau, cho nên ta sẽ không nghĩ đến nàng nữa!"
Tống Thanh Thư nghe xong, lại không hề đặc biệt vui vẻ: "Tức là, ngươi bắt cá hai tay, chân đạp hai thuyền?"
Trương Vô Kỵ biết mình đuối lý, không phản bác.
Tống Thanh Thư mắng hắn một câu, vẫy vẫy tay áo lại muốn đi.
"Ngươi đừng giận ta nữa." Trương Vô Kỵ vẻ mặt đau khổ nói: "Ta không dám nói cho ngươi, bởi vì cũng biết ta đuối lý, ta sợ ngươi biết sẽ giận ta."
Tống Thanh Thư không hề bị lay động: "Ngươi giấu giếm như vậy bị ta phát hiện, ta mới thật sự tức giận."
"Ta sai rồi, ta nhận đánh nhận phạt."
"Ta thấy Triệu cô nương kia còn thích ngươi đấy." Tống Thanh Thư giương cằm, giữa mày xẹt qua một tia ngạo nghễ: "Ta đây sao, xem biểu hiện của ngươi. Nếu ngươi dám ăn trong chén nhìn trong nồi, ta đập hết nối chén gáo bồn của ngươi!"
Trương Vô Kỵ thật sự không có ý định trêu chọc Triệu Mẫn, nhưng giữa hắn và Triệu Mẫn dù sao cũng có một đoạn nhân duyên, muốn Trương Vô Kỵ hoàn toàn coi Triệu Mẫn không tồn tại quả thực vô cùng khó khăn. Nhưng Tống Thanh Thư đã nói như vậy, hắn cũng phân rõ nặng nhẹ, lập tức gật đầu đồng ý.
"Cô ta bây giờ không có ký ức kiếp trước như ngươi, ngươi đừng có dán lên xum xoe cho ta, cẩn thận cô ta hiểu lầm." Tống Thanh Thư nghĩ nếu chuyện này xử lý không tốt, về sau mình lại phải tranh đoạt nam nhân với một nữ nhân, tràng diện kia thật sự là... Nghĩ thôi đã thấy buồn nôn rồi! Cái gì vậy chứ?! Bởi vậy ngữ khí vô cùng vì không tốt: "Có người thích ngươi ta không quản được, nhưng cấm ngươi nhúc nhích tâm tư, ngươi chỉ được phép thích một mình ta!"
Tống Thanh Thư nói xong lại có chút ấm ức: "Ngươi nếu coi trọng người khác thì cứ nói với ta, ta không thèm ý kiến chuyện của các ngươi."
Trương Vô Kỵ nghe y nói như vậy, trong lòng vừa đau đớn lại vừa ngọt ngào, cảm thấy mình nhất định là thắp cao hương tám đời mới có thể nhặt được một bảo bối này, vươn tay ra định kéo y vào lòng.
Tống Thanh Thư vung tay lên tránh đi hắn, trừng mắt lạnh lùng nhìn: "Đừng có thân thiết như vậy, chúng ta chỉ là bằng hữu!"
Trương Vô Kỵ cười toe toét liên tục gật đầu.