Thời gian trôi qua như nước chảy.
Tống Thanh Thư ôm một quyển sách đi trên đường đá, bỗng nhiên bị người túm chặt cổ tay ấn lên vách tường, tiếp theo liền hôn xuống.
Hai người thân mật một phen, Tống Thanh Thư mới cười vỗ mặt hắn: "Vô Kỵ! Mới một tháng không gặp, sao ngươi đã biến thành gấu hoang rồi?"
Trương Vô Kỵ râu tóc xồm xoàm, một tháng qua không rảnh tự xử lý mình, râu trên cằm lùn phùn như cỏ dại mọc sau mưa, chọc vào mặt Tống Thanh Thư hơi đau.
Trương Vô Kỵ cũng cười: "Ta mọc râu ngươi không nhận ra ta nữa à?"
Tống Thanh Thư lắc đầu, hỏi: "Chuyện Dương tỷ tỷ bảo, ngươi làm đến đâu rồi?"
Nếu không phải đã có tiến triển, Trương Vô Kỵ cũng sẽ không ra ngoài đi dạo, lập tức vui sướиɠ gật đầu: "Ừm, sửa được cơ bản rồi, chỉ là nếu đơn độc tập luyện, uy lực vẫn sẽ kém nguyên bản một bậc. Dù sao cũng là tiền bối dốc hết tâm huyết sáng tạo, sai một li đi một dặm, không phải nói đổi là có thể đổi."
"Vậy cũng rất lợi hại rồi." Tống Thanh Thư quả thực bội phục võ học tạo nghệ của Trương Vô Kỵ, mà mình cũng thu hoạch được rất nhiều, lập tức liền muốn chia sẻ với hắn: "Vô Kỵ, ta một tháng này học được không ít thứ!"
Thế là Trương Vô Kỵ nghe y niệm kinh suốt một khắc, nghe đến trán toát hết mồ hôi.
Tống Thanh Thư nhìn hắn vẻ mặt mờ mịt, cũng biết hắn ở phương diện này không có chút thiên phú nào, đành từ bỏ. Hai người cùng nhau đi tìm Dương Tình.
Dương Tình lúc này đang đánh đàn tìm niềm vui, nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu, thấy Tống Thanh Thư thì vui mừng, đến khi thấy hình tượng không nói nên lời của Trương Vô Kỵ, lập tức khống chế không nổi lộ ra một tia ghét bỏ.
Có điều nàng dù sao vẫn biết nặng nhẹ, đè xuống xúc động muốn dời tầm mắt đi, dò hỏi: "Ngươi ra, là nghiên cứu Ngọc Nữ Tâm Kinh có kết quả rồi sao?"
Trương Vô Kỵ thuật lại lời đã nói với Tống Thanh Thư một lần nữa.
Dương Tình nghe xong, cũng không ngoài ý muốn: " Như vậy là đủ rồi, ta đồng ý với ngươi. Vất vả nhiều ngày như vậy, ngươi đi xử lý mình một chút đi."
Nhìn như tảng đá thành tinh vậy, cộm mắt.
Trương Vô Kỵ đi rồi, Dương Tình ngoắc tay gọi Tống Thanh Thư: "Ngươi qua đây, ta hôm qua dạy ngươi từ khúc, ngươi biết luyện không?"
Tống Thanh Thư ngồi xuống, cũng không đánh đàn, mà là lấy ra một cây sáo trúc, thổi từ khúc một lần. Lúc trước y chưa từng học qua nhạc khí, chỉ có thể đảm bảo không sai sót, không có ý cảnh gì đáng nói, nhưng đối với người mới học đã coi như không tệ. Dương Tình nghe liên tục gật đầu: "Đây là Bích Hải Triều Sinh khúc của Hoàng Dược Sư, đem võ công hóa vào nhạc lý, nổi tiếng thiên hạ. Ngươi luyện cho thật tốt, về sau cũng có thể thử."
Tống Thanh Thư nghe qua Dương Tình đánh đàn, biết đây là một môn võ công lợi hại: "Đáng tiếc nội lực của ta không đủ mạnh, muốn dùng môn võ công này còn phải đợi thêm vài năm nữa."
Đệ tử này cái gì cũng tốt, chỉ là căn cốt luyện võ hơi kém một chút, nhưng cũng coi là thượng thừa. Dù sao trong mắt Dương Tình, giữa Tống Thanh Thư thông minh linh tú và Trương Vô Kỵ luyện võ kỳ tài, nàng không chút do dự lựa chọn người trước.
Trên đời này, người thập toàn thập mỹ như mình không có nhiều.
Dương Tình nghĩ vậy, cũng thoáng đãng hơn: "Ngọc Nữ Tâm Kinh cũng là công pháp rất lợi hại, Trương Vô Kỵ hiện tại tất nhiên đã hiểu rõ, sau này các ngươi có thể cùng nhau luyện."
Tống Thanh Thư đương nhiên biết phương pháp tu luyện Ngọc Nữ Tâm Kinh, mặc dù là chuyện đứng đắn, nhưng vừa nghĩ tới mình và Trương Vô Kỵ lõa thể đối mặt nhau, vẫn nhịn không được mặt đỏ tim run.
Dương Tình thấy y như vậy, có chút không hiểu: "Ngươi xấu hổ cái gì? Các ngươi chẳng phải... "
Còn lại, nàng thấy sắc mặt Tống Thanh Thư lúc đỏ lúc trắng, bèn nuốt vào bụng.
Tống Thanh Thư qua thật lâu mới nhỏ giọng nói: "Dương tỷ tỷ... tỷ... biết rồi?"
Dương Tình cạn lời: "Ngươi cảm thấy các ngươi biểu hiện chưa đủ rõ ràng à?" Ở trong Hoạt tử nhân mộ của nàng hết ôm hôn lại cùng đến cùng đi, quả thực coi người cả cổ mộ này không tồn tại.
Tống Thanh Thư dò xét nàng một hồi, nhẹ nhàng thở ra: "Vẫn có chút xấu hổ." Kỳ thật một năm này, Trương Vô Kỵ kiêng kỵ Tống Thanh Thư tuổi còn nhỏ, thân thể cốt cách chưa nẩy nở, hành vi tùy tiện dễ bị tổn thương. Vì phòng ngừa t*ng trùng thượng não, hai người thân mật chỉ giới hạn ở ôm hôn rồi nắm tay, phát sinh từ tình cảm, ngừng lại trước lễ pháp, vô cùng quy củ.
Nhưng y và Trương Vô Kỵ dù sao cũng là đoạn tụ, khó được chấp nhận, bởi vậy cho tới bây giờ, cả hai vẫn cực kỳ ăn ý gạt mọi người quan hệ thực sự của họ.
Tống Thanh Thư lúc này vẻ mặt tự nhiên nhìn Dương Tình, kỳ thực trong lòng đang cực kỳ hưởng thụ.
Cha mẹ của Dương Tình là sư đồ luyến, muốn nói kinh thế hãi tục, cũng không kém phân đào đoạn tụ chút nào, thậm chí còn hơn, sao có thể để việc này trong lòng? Nàng chỉ cần liếc qua là biết Tống Thanh Thư đang nghĩ gì, cười một tiếng: "Kỳ thật ngươi không cần phải lo lắng. Cha mẹ ta lúc đầu cũng bị ngàn người chỉ trỏ, tất cả mọi người nói họ không biết liêm sỉ. Nhưng đến khi ta cha thành Thần Điêu Đại Hiệp, trong giang hồ ai nhắc đến họ không tán một tiếng trời đất tạo nên, thần tiên quyến lữ?"
Đầu ngón tay Dương Tình lướt qua dây đàn, nhìn Tống Thanh Thư, cười nói: "Tuy Trương Vô Kỵ kia của ngươi dữ một chút, nhưng cũng coi là một nhân vật."
Tống Thanh Thư ánh mắt hơi lóe.
"Ừm." Dương Tình lại bổ sung, "Có điều, nếu hắn mạnh hơn ngươi quá nhiều, lại phải thay đổi đánh giá... Cho nên, ngươi phải cố gắng mà học ta."
Chuyện cần làm xem như đã làm xong, Trương Vô Kỵ cùng Tống Thanh Thư ở lại thêm nửa tháng liền cáo từ. Dương Tình tuyệt không giữ lại, chỉ dặn dò Tống Thanh Thư phương thức liên lạc với nàng sau này, mặc kệ họ rời đi.
Lên đường từ tháng giêng, ở lại gần hai tháng, lúc này đã là ba tháng mùa xuân, cỏ mọc én bay rợp trời.
Lúc hai người xuống núi, có đi ngang qua Toàn Chân Giáo. Mặc dù lúc này tế điển đã kết thúc, nhưng Toàn Chân Giáo vẫn hương khói lượn lờ, có nô bộc ra vào. Bây giờ thiên tai nhân họa khắp nơi, loạn tượng đã hiển, quý tộc Nguyên đình dẫn quân đánh dẹp bốn phía, nữ quyến lo lắng nam nhân bên ngoài vào sinh ra tử, có không ít người ở lại Toàn Chân Giáo tụng kinh cầu phúc.
Nhữ Dương Vương Phi chính là một trong số đó.
Nhữ Dương Vương mặc dù địa vị hiển hách, quân công rất cao, nhưng cũng không phải ba đầu sáu tay, lại có Hoàng đế tận tâm tận lực chèn ép, bởi vậy Nhữ Dương Vương Phi một mực lo lắng không thôi.
Một lão ma ma đẩy cửa vào: "Vương phi, Vương gia đã tiêu diệt sơn phỉ Vân Quý, khải hoàn về triều."
Nhữ Dương Vương Phi bỏ kinh thư đang chép xuống, nắn vuốt lớp kén thật mỏng trên tay: "Đã như vậy, chúng ta cũng trở về đi, không thể để Vương gia trở về không thấy chúng ta được. Trong Vương phủ bây giờ thế nào rồi?"
"Vương phi mấy tháng liền không ở, mấy thị thϊếp tâm lớn đã làm loạn lên, hiện tại chướng khí mù mịt, Vương phi hồi phủ sợ là phải mệt nhọc." Lão ma ma cung kính nói. Nhữ Dương Vương Phi đã từng là đệ nhất mỹ nhân Mông Cổ, Nhữ Dương Vương tốn không ít khí lực mới chiếm được giai nhân phương tâm, chỉ tiếc hồng nhan vị lão ân tiên đoạn(*), ánh mắt Nhữ Dương Vương sớm đã đuổi theo những cô gái xinh đẹp trẻ trung hơn đi xa. Chẳng qua Nhữ Dương Vương Phi đã sinh hạ một trai một gái, địa vị vững chắc, chỉ cần bảo đảm Vương phủ không còn đứa trẻ nào khác sinh ra là được.
"Mẫn Mẫn đâu?"
"Quận chúa lên núi đi săn."
"Gọi nó về." Mặc dù mình sớm đã thất sủng, nhưng Nhữ Dương Vương vẫn hết lòng thương yêu hai đứa con, nhất là đứa con gái được yêu chiều đến không biết trời cao đất rộng. "Sau khi trở về, không thể để cho nó nghịch ngợm như vậy nữa."
"Con không có chơi đùa lung tung đâu!" Người chưa tới, tiếng đã truyền đến, Triệu Mẫn đi vào, cười nói: "Mẫu thân, hôm nay con săn được một con hồ ly, vừa lúc làm cho người một cái khăn quàng cổ."
Nhữ Dương Vương phi thấy nàng một thân nam trang, nhíu mày: "Con ăn mặc kiểu gì vậy? Một cô nương, sao suốt ngày chạy loạn khắp nơi như thế?"
"Con không phải chạy loạn đâu!" Triệu Mẫn phụng phịu nói: "Mẫu thân, phụ vương và ca ca quá cực khổ, con sau này phải giúp sức cho họ. Con là người Mông Cổ, người đừng lấy phép tắc của người Hán ra quản con!"
"Nếu con không gây chuyện, ta cần gì phải quản con? Đám ong mật kia chưa làm con chừa đúng không?" Nhữ Dương Vương Phi chán nản: "Con tìm lâu vậy rồi vẫn không tìm được người kia, chắc người ta đã sớm xuống núi rồi!"
Triệu Mẫn bĩu môi: "Con không thích nợ ân tình."
"Người ta cũng chưa chắc muốn bán ân tình này cho con!" Nhữ Dương Vương Phi cười lạnh: "Ta cảnh cáo con, đừng gây chuyện nữa cho ta! Ngoan ngoãn học hành thêm hai năm nữa đi! Nếu con còn thế này, ta không bằng sớm gả con đi, xong chuyện!"
Triệu Mẫn muốn kiến công lập nghiệp, Nhữ Dương Vương Phi không phản đối, con cái càng đắc lực bà càng vui mừng. Nhưng Triệu Mẫn tuổi còn nhỏ, tâm tính không chừng, hơn nữa đầy đầu óc giang hồ khí phách, bà chỉ sợ con gái ngược lại sẽ thành trở ngại.
Triệu Mẫn vui cười: "Làm sao lại thế? Người đừng giận con! Tuyệt đối đừng đem con đi gả chồng... Mẫu thân, Mẫn Mẫn Đặc Mục Nhĩ con có gả, cũng phải gả cho thiên hạ đệ nhất dũng sĩ, những người khác con đều chướng mắt!" Người Mông Cổ thượng võ, Triệu Mẫn cũng không ngoại lệ.
Nhữ Dương Vương Phi không tỏ ý kiến: "Ngày mốt khởi hành."
Triệu Mẫn vẫn nhớ nhung cổ mộ kỳ quái kia, không muốn cứ như vậy rời đi, nhưng mẫu thân tích uy nặng nề, nàng dù không cam lòng, cũng chỉ có thể từ bỏ.
Vài ngày sau, Nhữ Dương Vương Phi vừa chuẩn bị lên đường, liền bị đạo sĩ Toàn Chân Giáo gọi lại; không chỉ họ, tất cả người ở Toàn Chân Giáo đều bị triệu tập lại.
Chưởng giáo Toàn Chân Giáo, Hoàn Nhan Đức Minh, đang chờ họ, nói: "Có một đám mã tặc bị vây quét đang chạy trốn đến đây, nghe nói ở đây có nữ quyến quý tộc, chuẩn bị tập kích nơi này. Vì an toàn của các vị, xin ở lại bên trong, không nên đi ra ngoài."
Mã tặc, tức kẻ cắp. Gần giống như kỵ binh, đều do tráng hán trang bị vũ khí tạo thành, đồng hành với ngựa, không mang lương thảo, cũng không có nhiều hành trang, dựa vào cướp bóc đốt gϊếŧ khắp nơi mà sống, hung hãn thích gϊếŧ chóc, hoàn toàn vô nhân tính. Bởi vậy Toàn Chân Giáo không chỉ ước thúc đạo sĩ và nữ quyến trên núi, còn cho người đón bình dân bá tánh dưới núi lên tị nạn.
Đạo sĩ Toàn Chân Giáo đều là người tập võ, lại có hộ vệ của Vương phủ cẩn thận đề phòng dưới, cũng là một khối xương cứng khó gặm.
Mà Trương Vô Kỵ và Tống Thanh Thư lại biết được nhiều tin tức hơn. Bọn họ rời khỏi núi Chung Nam một đoạn, đúng lúc gặp phải đám mã tặc này làm ác.
Mã tặc bị Trương Vô Kỵ đánh lui, nhưng đám ác đồ này bất luận đi đâu cũng đều là tai hoạ, hai người xác định hướng mã tặc rút đi là núi Chung Nam, quyết định mượn cơ hội này tiêu diệt triệt để bọn chúng.
Vì thế, Trương Vô Kỵ và Tống Thanh Thư quay trở lại.
****************
(*)Hồng nhan vị lão ân tiên đoạn: Người đẹp chưa già mà ân sủng đã hết, trích trong bài "Hậu cung từ" của Bạch Cư Dị