Chương 2

Tôi cười ngu ngơ mà bước về phía trước, gần đυ.ng trúng cột nhà cũng không biết, cũng may còn có Tân Nhan kéo tôi lại.

Cậu ấy vỗ nhẹ đầu tôi.

"Hinh Ngọc, cậu suy nghĩ cái gì vậy?"

Tôi giật mình thoát khỏi hồi ức của mình, xoay người đối diện với cậu ấy, cậu ấy vẫn như ngày nào, thật đẹp trai.

Đẹp đến khiến người khác không thể thoát ra, chỉ muốn hôn lên đôi mắt sáng rực ấy, đẹp đến dụ dỗ người khác muốn đến gần chạm vào cậu ấy.

"Không có gì, chỉ là hơi mệt thôi."

Nói rồi tôi vội xoay người bước đi. Tôi sợ mình kiềm chế không được mà.. hôn cậu ấy.

* * *

Tân Nhan dạo này rất kỳ lạ, cậu ấy thường hay ra ngoài đến gần giờ diễn mới trở về.

"Tân Nhan, cậu có bí mật gì sao?"

Tôi dò hỏi, hy vọng cậu ấy có thể nói ra.

"À, không có gì, chỉ là đi dạo thôi, mãi mới có thể đến một lần, không đi tham quan chẳng phải uổng lắm sao?"

Cậu ấy cười trả lời tôi, tuy rất muốn tin nhưng tôi vẫn không thể không nghi ngờ.

"Vậy sao? Tân Nhan cậu đi chơi mà lại không rủ tôi theo sao? Từ khi nào cậu lại chán ghét tôi rồi?"

Tôi giả vờ giận dỗi muốn rời đi.

"Làm gì có!" Cậu ấy khẩn trương kéo tay tôi lại.

"Vậy sao lại đi một mình? Trước giờ có lần nào cậu không rủ tôi đi cùng chứ?"

"Không phải.."

Cậu ấy do dự làm cho tôi có cảm giác không tốt rồi.

"Không muốn nói thì đừng nói, tôi là gì của cậu chứ? Chỉ là bạn diễn cùng thôi."

"Hinh Ngọc, cậu đừng giận để tôi nói, thật ra là tôi đi.. hẹn hò"

"Cậu cũng biết rồi đó, tôi đã hai mươi bảy tuổi rồi, mẹ tôi cũng rất muốn tôi yên bề gia thất!"

Tôi biết mà, ngày này cuối cùng cũng đến, cậu ấy sẽ không cần tôi nữa, cậu ấy sẽ không ở bên tôi nữa, cậu ấy sẽ không.. đứng cùng tôi trên sân khấu nữa!

"Vậy.. cậu sẽ không theo đoàn nữa sao?"

Đây là điều mà tôi lo lắng nhất.

"Ừ thì, có lẽ đến lúc tôi nên ở yên một chỗ rồi."

"Tân Nhan, không phải cậu muốn đứng mãi trên sân khấu hay sao?"

Tôi gần như hét lên, chỉ có trên sân khấu tôi mới có thể yêu đương cùng cậu ấy, chỉ có trên sân khấu tôi mới có thể chạm vào cậu ấy.

"Đúng là vậy, nhưng bây giờ tôi mới biết hạnh phúc thật sự của tôi không phải là được đứng trên sân khấu.. mà là một mái nhà."

Cậu ấy nắm lấy vai tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt cầu xin được cảm thông khiến tôi vừa yêu vừa hận.

"Hinh Ngọc, cậu có hiểu không?"

Tôi hất tay cậu ấy ra khỏi người mình, không biết sức mạnh từ đâu bộc phát mà tôi đẩy mạnh cậu ấy vào tường, hét lên.

"Hiểu? Làm sao để tôi hiểu?"

"Tôi không cho cậu được một mái nhà, tôi không cho cậu được những gì cậu muốn, tôi chỉ có thể cho cậu được một người bạn diễn ăn ý!"

Tôi rơi từng giọt nước mắt làm nhòe đi lớp trang điểm, buông lỏng tay ra nghẹn ngào nhìn cậu ấy.

"Tân Nhan, cậu có hiểu không?

Nhìn cậu ấy ngẩn người rồi lại ngờ vực nhìn tôi, tôi cười khổ nói tiếp trong cay đắng.

"Tân Nhan, cuộc sống của tôi là địa ngục chỉ khi có cậu mới là thiên đàng cậu biết không?"

"Mười hai năm, tôi đã cất giấu nó thật kỹ nhưng hôm nay tôi sẽ không giấu nữa."

"Tân Nhan, tôi không dám hy vọng xa vời với cậu, tôi chỉ dám đặt toàn bộ tình cảm của mình khi cả hai cùng đứng trên sân khấu, bây giờ cậu đang cố gϊếŧ tôi sao?"

Nói xong rồi trong lòng tôi như bỏ được gánh nặng, từ giờ không cần phải giấu giếm gì nữa. Nhưng như vậy cũng đồng nghĩa tôi đã mất cậu ấy rồi, nếu cho tôi lựa chọn tôi thà không nói thì hơn.

Cậu ấy chết lặng không nói gì, tôi che mặt trượt dài theo bức tường lạnh lẽo mà bật khóc.

Từ đó đến nay đã vài ngày rồi tôi không về đoàn hát, có rất nhiều người đi tìm tôi nhưng Tân Nhan thì không.

Đau lòng không? Tôi đau lắm chứ.

Con người thật mau thay đổi, niềm đam mê mãnh liệt của cậu ấy dễ dàng bị dập tắt chỉ bằng câu "Yên bề gia thất".

Tôi cứ nghĩ cậu ấy sẽ mãi mãi là ánh hào quang của tôi nhưng xem ra không phải rồi, mọi chuyện thật nhanh quá.

Những ngày qua tôi thường suy nghĩ về những việc mình đã làm vì tình yêu vô vọng này, thật ngu ngốc biết bao.

Một lần cuối cùng, tôi sẽ làm chuyện ngu ngốc này một lần cuối.