“Woa, lãng mạn quá đi, không biết ai làm tặng bạn gái đây nữa!”
“Có người đàn ông như vậy chắc chắn là một điều rất hạnh phúc!”
“Đúng vậy, người con gái may mắn kia nhất định cảm động đến lâng lâng trên mây mất...”
Tiếng bàn tán của người đi đường không dứt bên tai.
Trong ánh mắt tuyệt đẹp của Lâm Việt Thịnh chứa đầy sự châm biếm, giễu cợt nhìn Quách Thanh Tú, lần nữa lặp lại lời nói của người đi đường kia
“Người con gái may mắn kia nhất định cảm động đến lâng lâng trên mây...”
Quách Thanh Tú ngẩn ngơ, cô không còn giãy giụa nữa.
Cặp mắt trong veo nhìn Lâm Việt Thịnh, tức giận trong mắt dần chuyển thành nghi ngờ.
“Vừa rồi anh chạy đi làm mấy quả bóng bay này à?”
Lâm Việt Thịnh thu tay về, lấy ra một cái máy điều khiển từ trong túi, ném cái cạch xuống đất.
Dùng chân giẫm nát.
“Lãng mạn cái chó gì, toàn gạt người. Quách Thanh Tú cô vốn không có mắt nhìn, đối xử tốt hơn với cô cũng chả có tác dụng gì.”
Lâm Việt Thịnh lạnh lùng nói xong thì quay người rời đi.
Vóc dáng cao lớn của hắn nhanh chóng biến mất trong đám đông.
Quách Thanh Tú ngơ ngác nhìn hắn, rất lâu sau cô ngồi xổm xuống đưa tay nhặt lại máy điều khiển đã bị hắn giẫm nát kia.
Bên tai vẫn văng vẳng lời hắn nói.
Quách Thanh Tú cô vốn không có mắt nhìn, đối xử tốt hơn với cô cũng chả có tác dụng gì!
“Cô Quách, phải đổi thuốc rồi ạ...” Dì Nguyễn từ trong bệnh viện đuổi đến, đẩy theo xe đẩy của Quách Thanh Tú. Quách Thanh Tú đờ đẫn ngồi lên.
Dì Nguyễn thấy kỳ lạ hỏi: “Ủa, cậu chủ đâu? Lúc nãy còn nói đi làm bóng bay gì mà, sao giờ đến người cũng không thấy đâu rồi.”
Quách Thanh Tú nắm chặt gấu áo: “Dì Nguyễn, đẩy cháu về đi, cháu mệt rồi!”
Vẫn luôn cảm thấy rất kỳ lạ, Dì Nguyễn nhìn một vòng cũng không thấy bóng dáng của Lâm Việt Thịnh đâu, bèn đẩy Quách Thanh Tú trở về phòng bệnh.
Vết thương ở chân của Quách Thanh Tú hồi phục lại rất nhanh, ở bệnh viện ba ngày thì xuất viện.
Chủ yếu là bệnh viện quá chán, Quách Thanh Tú ở lại không nổi nữa.
Cô rất ghét bầu không khí ở bệnh viện.
Từ sau ngày cãi nhau hôm đó, Lâm Việt Thịnh tức giận rời đi xong thì không hề đến nữa.
Chỉ là sau đó Dì Nguyễn lại lén kể: “Cô Quách, cô với cậu chủ cãi nhau sao? Tại sao cậu ấy luôn đến thăm cô vào lúc nửa đêm, đến nhìn một cái lại đi...”
Quách Thanh Tú bất đắc dĩ nhún vai, tên đàn ông nhỏ mọn này, thật sự hết cách với hắn.
Sau khi xuất viện, chạm mặt Trương Khanh Vũ ở sân khấu, mặt cậu ta còn chút vết bầm.
Quách Thanh Tú vô cùng áy náy nói xin lỗi cậu ta: “Xin lỗi, Trương Khanh Vũ, làm cậu bị thương, tớ thật sự thấy có lỗi...”
Trương Khanh Vũ nhìn cô nhưng lại không dám đến gần, nhìn bốn phía một lượt mới ôm mặt cười khổ.
“Nói thật, nếu không phải nể mặt cậu, tớ chắc chắn đã xử thằng đó rồi.”
“Ha ha!” Quách Thanh Tú cười gượng, nếu Lâm Việt Thịnh ở đây chắc lại đánh nhau nữa cho xem.
Trương Khanh Vũ nói xong vội vàng rời đi, “Tớ còn có việc, gặp lại sau nhé Quách Thanh Tú.”
Nhìn dáng vẻ vội vàng rời đi của cậu ta, Quách Thanh Tú cười khổ.
Lâm Việt Thịnh là đồ nhỏ mọn!
“Cô Quách, cậu chủ với đứa trẻ đó đánh nhau hả?” Dì Nguyễn tò mò hỏi.
Quách Thanh Tú cười bất lực, kể lại sơ lược tình hình hôm đó, “Cháu chỉ nhờ người ta giúp, Lâm Việt Thịnh lại không biết phải trái đi đánh người ta, dì nói xem...”
Trong mắt của Dì Nguyễn hiện lên tia đồng tình, sau đó lại cười, “Cô Quách, đây là vì cậu chủ rất quan tâm cô. Từ trước đến giờ cậu chủ chưa từng đánh nhau vì bất kỳ người con gái nào.”
Quan tâm? Cách quan tâm quá mức bạo lực ngang ngược này của hắn cô không tiếp nhận nổi.
Trong biệt thự.
Quách Thanh Tú về đến nhà, Lâm Việt Thịnh đang ngồi trên ghế sofa xem tin tức, thấy Quách Thanh Tú bước vào chỉ lạnh nhạt nhìn cô, sau đó thì trầm mặc.
Hắn ngồi ở đây đợi cô nói lời xin lỗi.
Quách Thanh Tú không muốn tiếp tục cương với hắn, đẩy xe đẩy đến trước mặt hắn, chống nhờ xe đẩy mà dời qua ghế sofa.
Cô cười khô khan, “Tổng giám đốc còn giận sao?”
Lâm Việt Thịnh vẫn không lên tiếng.
Quách Thanh Tú nghiêng đầu, suy nghĩ một chút, “Hay là như vầy, tôi đi làm bánh cho anh được không?”
Lúc này Lâm Việt Thịnh có chút phản ứng, quay đầu lại miễn cưỡng nhìn cô, tiếp tục châm chọc, “Bánh cô làm dở muốn chết...”
“Hừm, vậy anh có ăn hay không?”
Con sâu thèm ăn trong bụng Lâm Việt Thịnh lại chui ra, nói thật, hắn rất thích ăn bánh cô làm.
“Ầy, tất nhiên ăn rồi. Mặc dù không ngon nhưng nếu cô đã chịu nhận sai, vậy tôi đây cũng miễn cưỡng chấp nhận.”
Lâm Việt Thịnh nghiêm túc nói, trong mắt Quách Thanh Tú lộ ra ý cười.
“Vậy được! Tổng giám đốc anh là người lớn không chấp nhặt kẻ hèn mọn, ăn bánh của tôi xong thì hòa nhé...”
Nhìn thấy Quách Thanh Tú cười giảo hoạt, Lâm Việt Thịnh có cảm giác như bị gài bẫy.
Con nhóc này, lại dám làm một cái bẫy để hắn nhảy vào.
Hừ, ăn cái bánh bông lan thôi còn trả giá!
“Không được...”
“Vậy anh còn yêu cầu gì nữa?”
Lâm Việt Thịnh đột nhiên xoay người, áp Quách Thanh Tú lên ghế sofa, nụ hôn của hắn liên tiếp phủ xuống.
Ba ngày rồi, chỉ mới ba ngày không chạm vào cô, hắn đã không chịu nổi rồi.
Hắn ra sức hôn môi cô, chiếm đoạt mật ngọt trong miệng cô. Tiểu yêu tinh đáng chết này, vị ngọt trong miệng thật chết người.
Sau khi cùng cô xong, hắn không còn du͙© vọиɠ với bất kỳ cô gái nào cả.
“Ha...” Quách Thanh Tú vất vả thở dốc nói, “Lâm Việt Thịnh, không phải anh nói muốn ăn bánh sao?”
Lâm Việt Thịnh nhướng mi, trên gương mặt anh tuấn hoàn mỹ tràn đầy màu tìиɧ ɖu͙©, tiếng nói khàn khàn trầm thấp gợi cảm, mang theo luồng điện thủ thỉ bên tai cô, “Ừ, bánh phải ăn chứ, em cũng phải ăn...”
Quách Thanh Tú tránh né, nụ hôn của Lâm Việt Thịnh như lửa đốt nhảy múa trên da thịt mềm mại mịn màng của cô.
Từng chút từng chút châm lên sự mẫn cảm trên toàn thân cô.
Một làn sóng trào kỳ lạ dâng lên, nụ hôn rực lửa của Lâm Việt Thịnh men theo từng đường cong trên cơ thể cô, cách lớp váy thật mỏng, thỏa sức trêu chọc hôn mυ"ŧ, lại mang đến cả cảm giác ngứa ngáy khó chịu. Quách Thanh Tú nhũn người trong vòng tay của hắn.
“Ưʍ... Lâm Việt Thịnh... ở đây.... có người....”
Lời nói ngắt quãng của Quách Thanh Tú rơi vào tai Lâm Việt Thịnh.
“Tách tách...” Hai tiếng, rèm cửa sổ điều chỉnh từ từ hạ xuống, che khuất hai người.
Chỉ còn tiếng thở dốc hừng hực vang lên.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Quách Thanh Tú mơ màng tỉnh lại, ánh ban mai xuyên qua lớp kính thủy tinh phản chiếu xuống đất, cả phòng tràn ngập sự ấm áp.
Đã không thấy bóng dáng của Lâm Việt Thịnh đâu, chăn bên cạnh còn in rõ hình dáng thật to, trên gối còn lưu lại hương vị của hắn.
Quách Thanh Tú chân trần đứng lên, dựa vào lực của chân phải nhảy từng bước đến gần ban công, đột nhiên nghe tiếng nói chuyện điện thoại rất nhỏ.
“... Đừng để cô ta xuất hiện trong tầm mắt tôi...”
“Vậy tôi trực tiếp làm!”
Tiếng nói của Lâm Việt Thịnh vô cùng lãnh khốc, không hề có chút độ ấm nào.
Trong lòng Quách Thanh Tú ngẩng ra, đây là muốn trừ khử ai sao?
Lâm Việt Thịnh đột nhiên ý thức được điều gì đó, quay người lại đối diện với ánh mắt đang hoảng sợ của Quách Thanh Tú. Trong mắt Lâm Việt Thịnh hiện lên một tia miễn cưỡng.
“Em nghe lén?”
“Xử lý ai?” Quách Thanh Tú yếu ớt hỏi, trong đầu cô vô cùng rối loạn, không biết vì sao lại hiện lên hình ảnh của chị.
Mặc dù luôn nghĩ rằng Lâm Việt Thịnh chẳng phải người lương thiện gì, thế nhưng, vẫn có chút không tin được....
Ánh mắt của Lâm Việt Thịnh nhìn thấy chân trái vẫn còn sưng của cô, đôi lông mày anh tuấn nhíu lại. Hắn đưa tay bế ngang cô lên, vội vàng đi vào phòng, đặt cô lên giường.
“Còn bất cẩn như vậy, em định làm bị thương luôn cả hai chân hay sao?”
Quách Thanh Tú đan hai tay vào nhau, cắn môi dưới, “Anh định xử ai?”
Lâm Việt Thịnh đang nhìn gương đeo cà vạt, nghe Quách Thanh Tú hỏi như vậy lại nới lỏng cà vạt đã thắt xong.
“Quách Thanh Tú, sao em rắc rối quá vậy? Tôi làm việc gì cần phải nói với em sao?”
Người con gái này, sao lại phiền phức đến vậy. Chuyện gì cũng muốn hỏi tới hỏi lui cho bằng được.
Quách Thanh Tú trầm mặc một hồi, nếu không phải cảm thấy chuyện này có liên quan đến cô, cô sẽ hỏi hắn sao?
Lâm Việt Thịnh thấy cô im lặng, đáy mắt có chút không vui.
Quay đầu đi đến sau lưng cô, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán.
“Làʍ t̠ìиɦ nhân người ta thì phải biết bổn phận của mình, đừng vượt quá...”
“Ừm...” Quách Thanh Tú nhàn nhạt đáp một tiếng, không nói thêm nữa, hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà, đờ ra.
Người nhà họ Quách đều đáng chết!!
Không biết tại sao trong đầu Quách Thanh Tú lại hiện lên câu nói này, nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Việt Thịnh, trong lòng cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Cô Quách, ăn sáng thôi...”
Dì Nguyễn đẩy xe lăn đến, Quách Thanh Tú nở nụ cười, “Dì Nguyễn, sau này không cần dùng xe lăn nữa đâu, cháu muốn tự đi.”
Trên mặt Dì Nguyễn có chút khó xử, “Vừa rồi lúc cậu chủ đi đã dặn dò bảo cô Quách nhất định phải ngồi xe lăn, sợ sau này sẽ để lại di chứng.”
“Dạ, được rồi!”
Quách Thanh Tú thay quần áo, ngồi lên xe lăn, đột nhiên điện thoại trong tay phát ra âm thanh tin nhắn đến.
Cầm điện thoại mở hòm thư ra chỉ thấy có một dòng tin nhắn, xưởng xe đạp Tây Tân Hồ!
Người gửi tin nhắn tất nhiên đã ẩn đi số điện thoại, không biết là ai gửi đến.
Là có ý gì đây?
Tây Tân Hồ là khu nội thành cũ, nơi đó đã bị chính phủ thu lại rồi, xưởng xe đạp cũng ở bên đó nhưng quan trọng hơn người đó rốt cuộc là ai?
Có lẽ là gửi nhầm người! Quách Thanh Tú tin tưởng bỏ qua tin nhắn đó.
Bữa sáng vô cùng phong phú, với sự kết hợp của hương vị Á Âu. Tuy nhiên, chẳng thấy bóng dáng của Lâm Việt Thịnh đâu.
“Cậu chủ nói sau này phải làm đa dạng khẩu vị hơn, để cô Quách ăn nhiều hơn một chút, thân thể đầy đặn lên!”
Quách Thanh Tú ngồi xuống ăn sáng.
Đang ăn thì điện thoại của Lâm Việt Thịnh gọi đến.
“Dậy rồi hả?”
“Ừm, đang ăn sáng...”
“Phải ăn nhiều vào đó, bằng không về nhà phạt em...” Giọng điệu của Lâm Việt Thịnh luôn kiêu ngạo như vậy.
“Ừm, ăn xong tôi muốn đến trường!” Quách Thanh Tú không thích sống ở đây, chẳng khác nào một nơi giam lỏng.
“Không cho đi, trước khi vết thương ở chân em hoàn toàn hồi phục thì ngoan ngoãn ở trong nhà đi...”
“Nhưng mà rất bí bách!”
“Bảo em ở lại thì ở lại đi, sao nói nhiều lời vô ích quá vậy...”
Lâm Việt Thịnh rống lên xong tắt luôn điện thoại.
Được rồi, dù sao cũng rảnh rỗi, Quách Thanh Tú chậm rãi ăn sáng, một bữa vẫn chưa ăn xong. Bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân.
Quách Thanh Tú ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bóng dáng Lê Hùng Việt từ bên ngoài bước vào, trong tay ôm thứ gì đó.
Quách Thanh Tú mở to mắt nhìn.
Lê Hùng Việt mở hộp giấy từ từ lấy đồ bên trong ra.
Một cái máy tính xách tay màu bạc.
Đây là!!
Đúng, đây là món quà của chị họ tặng cô trước đây. Từ khi Quách Thanh Tú đi Maldives, cái máy tính này cũng không biết tung tích.
Bây giờ tại sao lại quay về rồi?