Chương 40: Tình nhân tiêu chuẩn (phần ba)

Đột nhiên Quách Thanh Tú cảm thấy lực siết chặt ở cổ mình biến mất, cô há miệng thở gấp, trong phổi có dưỡng khí nên ý thức dần được hồi phục.

Cô dựa vào tường, tầm nhìn từ từ trở nên rõ ràng.

Lâm Việt Thịnh đứng trước mặt cô, sắc mặt hắn lạnh băng.

Quách Hoàng Ngân thì nằm ngã dưới đất, hai y tá đang rút một cái ống tiêm từ cổ cô ra.

Quách Thanh Tú nhìn Lâm Việt Thịnh một cái, rồi vội vàng cúi người xuống giơ tay đỡ Quách Hoàng Ngân ngồi dậy.

“Các người tiêm cái gì cho chị ấy vậy?”

Quách Hoàng Ngân gầy như que củi, dường như không còn chút sinh lực nào, Quách Thanh Tú không tốn chút sức nào đỡ Quách Hoàng Ngân lên giường. Y tá liếc nhìn Lâm Việt Thịnh một cái, rồi mới nhìn Quách Thanh Tú đáp: “Là thuốc an thần.”

Quách Hoàng Ngân lại nằm lên giường, cô nhắm nghiền hai mắt lại, giống như đang chìm vào một giấc ngủ sâu.

Lâm Việt Thịnh giơ tay nhìn đồng hồ rồi lạnh lùng nói: “Hết giờ rồi…”

Quách Thanh Tú đắp lại chăn cẩn thận cho Quách Hoàng Ngân, rồi quyến luyến đi ra ngoài.

Ngồi trong xe, Quách Thanh Tú trầm mặc không nói gì cả.

Cảm xúc của cô đã suy sụp đến cực điểm.

Tại sao chị họ lại biến thành như vậy? Rõ ràng chị ấy rất khỏe mạnh cơ mà?

Chiếc xe chạy được nửa đường thì bỗng nhiên dừng lại, Lâm Việt Thịnh quay người lại dùng đôi mắt bén nhọn chăm chú nhìn Quách Thanh Tú, bàn tay lớn của hắn giữ lấy cằm cô, rồi xoay mặt cô về phía hắn.

“Có phải cô lại muốn mắng chửi tôi tiếp không?”

Quách Thanh Tú nâng đôi mắt ưu thương lên nhàn nhạt nhìn hắn, rồi lại cụp mi mắt xuống.

“Tại sao chị tôi lại thành ra như vậy?”

“Cô ta như vậy không phải là càng tốt à?” Giọng điệu của Lâm Việt Thịnh vô cùng lãnh đạm: “Cô không phải lo bị cô ta phát hiện, và cô ta cũng không cảm thấy đau khổ cho chính mình nữa.”

Đúng, loại trạng thái này có thể giải quyết tất thảy mọi vấn đề.

Quách Thanh Tú chớp chớp mắt, khiến nước mắt chầm chậm rơi xuống: “Là anh làm đúng không?”

Lâm Việt Thịnh buông cằm cô ra rồi quay người lại tiếp tục lái xe.

“Là anh làm thật sao?”

“Tôi nói là không phải tôi làm, thì cô có tin không?” Lâm Việt Thịnh lạnh nhạt mỉa mai.

Dẫu sao trong mắt Quách Thanh Tú, hắn cũng đã là một tên vô cùng khốn kiếp rồi, tiếp tục làm ra một chuyện xấu nữa thì cũng chẳng nhằm nhò gì.

Quách Thanh Tú bỗng nhiên phẫn hận lườm hắn: “Tôi hận anh, Lâm Việt Thịnh…”

Tâm trạng của Lâm Việt Thịnh trở nên rất tệ. Hắn vốn muốn thỏa mãn tâm nguyện của cô, nhưng không ngờ cô không những không cảm kích hắn, mà còn dùng giọng điệu này để nói chuyện với hắn.

Hắn nặng nề phanh kít xe lại, rồi đột nhiên đưa tay túm lấy cánh tay cô: “Quách Thanh Tú, cô bị đần phải không? Là tự cô muốn đến, thế mà giờ lại còn đổ vạ cho tôi! Não cô bị úng nước à?”

Quách Thanh Tú uất ức nhìn hắn, rồi lại khôi phục dáng vẻ đáng thương.

“Là do chị cô không chấp nhận được chuyện chia tay, nghĩ không thông mà thôi. Không lẽ tôi phải cưới cô ta vì một cái giao dịch à?”

Lâm Việt Thịnh nổi giận đùng đùng, mặt hắn đen lại, đấm mạnh lên xe.

Quách Thanh Tú sợ hãi nhìn hắn.

Nhẫn nhịn, mình phải nhịn, mình là Ninja Rùa vạn năm.

Tên khốn Lâm Việt Thịnh, nhất định có một ngày tôi sẽ đòi lại anh toàn bộ những gì mà anh thiếu nợ tôi.

Chiếc xe chầm chậm tiến vào căn biệt thự, sắc mặt Lâm Việt Thịnh băng lạnh, tinh thần của Quách Thanh Tú lại càng sa sút.

Trong lòng cô vô cùng rối loạn.

Từ lúc hắn cường bạo cô thì cô đã từng bước tiến vào cái bẫy mà hắn bố trí. Bây giờ người thân của cô, người thì không rõ tung tích, người thì vào viện tâm thần.

Cô không thể tha cho hắn, tuyệt đối không thể…

Quách Thanh Tú ngây ngốc đứng trước tấm gương trong nhà tắm, cô nhìn chính mình trong gương đến mức sớm đã quên đi chuyện khóc lóc.

Ý nghĩ trả thù như cỏ dại sinh trưởng, lan ra mọi chỗ…

“Quách Thanh Tú…”

Ở bên ngoài, Lâm Việt Thịnh đang gõ cửa.

Quách Thanh Tú không hề động đậy, cô đang đắm chìm trong suy tưởng của chính mình, cô nhất định phải sắp xếp lại các manh mối cho rõ ràng.

“Ầm…”

Lâm Việt Thịnh một cước đá cánh cửa nhà tắm mở ra, hắn trông thấy trong tay Quách Thanh Tú đang cầm bàn chải đánh răng, rồi ngạc nhiên nhìn hắn.

Ánh mắt đó khiến hắn cảm thấy lạ lẫm.

Lâm Việt Thịnh không vui cau mày nói: “Quách Thanh Tú, cô đánh răng đến một tiếng đồng hồ à?”

Quách Thanh Tú lúc này mới điều chỉnh lại tâm tình hỗn loạn của mình, cô cố nặn ra một nụ cười gượng đáp: “Được rồi, tôi xong ngay đây!”

Lâm Việt Thịnh không phát sinh điều gì lạ thường cả, nét mặt hắn quái dị đi ra ngoài.

Không hiểu tại sao, hắn luôn thấy Quách Thanh Tú có gì đó là lạ. Nhưng lại không nói ra được là lạ ở chỗ nào.

Quách Thanh Tú đánh răng xong thì đi ra ngoài, cô mỉm cười nhìn Lâm Việt Thịnh.

“Anh đói rồi sao? Tôi đi làm sủi cảo cho anh nhé…”

Sắc mặt của Lâm Việt Thịnh lúc này mới hơi thả lỏng, hắn giơ tay ôm lấy vòng eo thon nhỏ của cô: “Hôm nay tôi đã thỏa mãn tâm nguyện của cô, có phải là cô cũng nên biểu hiện chút gì đó không?”

“Được!” Quách Thanh Tú cười gượng gạo: “Anh thích ăn gì?”

Bây giờ Quách Thanh Tú đang mặc một chiếc áo ngủ hoa, mái tóc dài nhẹ nhàng buông xõa bên vai, đôi mắt cong cong, cánh môi hồng nhuận.

Hơi thở thiếu nữ thanh thuần mà sạch sẽ đã gợi lên du͙© vọиɠ trong lòng của Lâm Việt Thịnh.

Ánh mắt hắn tối lại, hắn cúi đầu hôn lên môi Quách Thanh Tú.

Quách Thanh Tú không có chút thành thạo nào mà hơi trúc trắc hôn đáp lại hắn.

Trong lòng Lâm Việt Thịnh không kiềm được có hơi đắc ý. Tên khốn ‘anh Hải’ gì đó, xem ra hắn không những chưa có được thân thể của Quách Thanh Tú, mà còn chưa từng hôn cô nữa. Nếu không thì đến bây giờ cô không thể vẫn còn ngây ngô như vậy được.

Sau một đợt môi lưỡi dây dưa, khuôn mặt nhỏ nhắn của Quách Thanh Tú hơi ửng đỏ.

Lâm Việt Thịnh bế ngang Quách Thanh Tú lên rồi đi vào phòng thay đồ. Hắn kéo tủ quần áo ra, bên trong chất đầy đủ loại trang phục gợϊ ȶìиᏂ mà hắn đã mua sáng nay ở trung tâm thương mại.

Có trang phục màu trắng của y tá, trang phục thủy thủ màu xanh, còn có bộ đồ thỏ trắng, bộ jumpsuit màu đen, bộ cô hầu gái,…

Các loại mẫu mã rực rỡ đủ màu sắc chất đầy trong tủ để đồ.

Quách Thanh Tú xấu hổ muốn chết, những bộ trang phục này đều vô cùng thiếu vải, rồi còn lộ luôn vị trí đó ra nữa. Cô mới không thèm mặc mấy loại trang phục không biết xấu hổ này.

Trong mắt Lâm Việt Thịnh tràn ngập màu sắc dục, hắn khẽ thủ thỉ nói bên tai cô: “Ngoan, mặc lên cho tôi xem, nhất định sẽ rất hấp dẫn…”

Quách Thanh Tú khó khăn lắc đầu nói: “Không, không được, như vậy khó coi lắm!”

Hắn đưa tay cởi cúc áo ngủ của cô, rồi dùng giọng điệu mờ ám gợϊ ȶìиᏂ nói: “Vậy để tôi thay giúp cô nhé…”

“A, không cần không cần, để tôi tự thay được rồi!”

Quách Thanh Tú dùng một tay đẩy Lâm Việt Thịnh ra ngoài cửa.

Sau đó cô đóng cửa phòng thay đồ lại, bắt đầu chọn đồ. Nhiều như này, biết chọn bộ nào cho được đây!!!

Cái nào cũng ngắn cũn cỡn, có cái còn không che được hết mông. Đặc biệt là bộ lụa màu đen, mặc lên người hoàn toàn trông giống như không mặc gì.

“Xong chưa, tôi muốn vào…”

Giọng nói của Lâm Việt Thịnh ở bên ngoài mất kiên nhẫn thúc giục.

“Sắp xong rồi, tôi ra ngay đây…”

Quách Thanh Tú chọn bộ trang phục thỏ trắng, nhưng nó cũng rất ngắn, che được đằng trước thì lại hở đằng sau. Vì vậy cô lấy luôn một chiếc sơ mi màu trắng trong tủ đồ của Lâm Việt Thịnh khoác bên ngoài.

Trong phòng ngủ chính, ánh đèn có màu đỏ nhạt mờ mờ, thân hình vô cùng tuấn mỹ của Lâm Việt Thịnh ngồi trên sofa, hắn dùng ánh mắt thưởng thức nhìn Quách Thanh Tú bước ra từ phòng thay đồ.

Chiếc áo sơ mi màu trắng dài ngang đùi, làm tôn lên đôi chân dài thon nhỏ trắng ngà của cô. Phía dưới không có thứ gì cả, khiến cho người ta dễ suy nghĩ xa xôi.

Lâm Việt Thịnh hếch cằm lên, lửa nóng trong đáy mắt càng thêm bùng cháy: “Cởϊ áσ sơ mi ra…”

Gương mặt của Quách Thanh Tú liền đỏ xuống tận cổ, đôi tay nhỏ nhắn chậm chạp cởi cúc áo ra.

Lâm Việt Thịnh trêu chọc nói: “Cô ngại cái gì, có chỗ nào trên người cô mà tôi chưa nhìn thấy đâu?”

Hừ! Khốn kiếp, anh tưởng da mặt tôi dày giống anh hay sao!

Được rồi, tới thì tới luôn lần này thôi!

Quách Thanh Tú lấy hết dũng khí cởi chiếc áo sơ mi xuống.

Bộ lông thỏ trắng muốt vừa hay che trước bộ ngực đẫy đà của cô, chiếc qυầи иᏂỏ đến rốn vừa vặn ôm lấy cặp mông tròn trịa.

Đáng chú ý nhất là phía sau còn có một cái đuôi ngăn ngắn, trên đầu Quách Thanh Tú còn đeo một chiếc băng đô tai thỏ.

Làn da trắng như tuyết không biết vì ngại ngùng hay do ánh đèn chiếu vào mà phủ lên một tầng sáng đỏ.

Nhìn qua vừa đáng yêu vừa gợi cảm.

Lâm Việt Thịnh hít sâu một hơi, rồi trực tiếp áp Quách Thanh Tú lên tường.

Hắn ôm lấy cô, bàn tay đẩy mảnh vải ngắn che trước ngực cô ra, hắn hôn lấy nơi đầy đặn gợi cảm đó của cô, rồi ngậm trong miệng điên cuồng cắи ʍút̼…

“A, đừng…”

Quách Thanh Tú không ngờ là phản ứng của hắn lại dữ dội như vậy.

Kí©ɧ ŧìиɧ đến rất nhanh, cô còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị Lâm Việt Thịnh đưa vọt lêи đỉиɦ.

Cô ngồi trên đùi hắn giống như đang cưỡi ngựa.

Bàn tay to lớn của hắn nắm chặt lấy mông cô, khiến cho khuôn ngực thẳng đứng của cô càng gần sát đến mặt hắn hơn…

Cô nhóc này, quả là ngọt ngào.

Mỗi một chỗ trên cơ thể đều tràn đầy mùi vị ngọt ngào kỳ diệu, hương thơm thanh thuần của thiếu nữ khiến hắn hoàn toàn mất khống chế.



Kí©ɧ ŧìиɧ qua đi, sự mờ ám khắp căn phòng đầy rẫy những vết tích của nam nữ sau khi hoan ái.

Y phục bị xé nát thành nhiều mảnh, rơi vãi khắp trên mặt đất…

Toàn thân Quách Thanh Tú mềm nhũn, nghỉ ngơi một tiếng đồng hồ rồi mà cô vẫn chưa hồi lại chút ít sức lực nào. Nhưng trên người cô đã sạch sẽ, còn đang mặc váy ngủ nữa, lẽ nào là hắn tắm rửa giúp cô hay sao?

Tên đàn ông đáng chết này, thể lực của hắn quá tốt, từ tám giờ đến mười hai giờ đều không hề ngưng nghỉ, có một lần cô còn ngất đi…

Lúc mơ mơ màng màng tỉnh dậy, hắn vẫn còn đang rong ruổi trên cơ thể cô.

Chẳng trách hắn nói là không bao giờ chơi đùa với một người phụ nữ quá một tháng. Loại chơi đùa này có người phụ nữ nào chịu nổi cơ chứ.

Thật kỳ lạ, sao hắn không chết vì kiệt sức đi nhỉ?

Đêm khuya tĩnh mịch, đồng hồ tích tắc quay.

Lâm Việt Thịnh đã ngủ say.

Đột nhiên cô nảy ra một ý nghĩ to gan, là gϊếŧ chết hắn…

Đúng, gϊếŧ hắn để báo thù cho chị họ.

Ánh mắt cô nhìn về phía chiếc bàn, trên đó có một con dao gọt hoa quả nhỏ. Cô nhẹ nhàng đi qua, vươn tay cầm lấy con dao.

Trong đêm tối, con dao sắc bén ánh lên tia sáng lạnh lẽo, bàn tay cô có hơi run rẩy.

Thật ra cô là một người rất nhát gan, từ nhỏ đã sợ máu chứ đừng nói đến gϊếŧ người. Thậm chí đến gϊếŧ một con kiến cô cũng không dám.

Nhưng tầng hận ý này sâu đậm như vậy.

Trong lòng cô không ngừng run rẩy, cô không cách nào quyết định được, nhưng cũng không muốn từ bỏ.

Cô cứ ngây ngốc đứng ở đó rất lâu.

Phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói của Lâm Việt Thịnh: “Cô cầm dao làm gì?”

Quách Thanh Tú sợ tới mức hét lên một tiếng, trái tim đập điên cuồng. Cô quay đầu lại nhìn Lâm Việt Thịnh không biết đã đứng đằng sau lưng cô từ lúc nào. Trong mắt tràn đầy nghi hoặc, hắn tỉnh lại rồi?

Lâm Việt Thịnh giơ tay bắt lấy cổ tay cô.

“Muốn gϊếŧ tôi sao?”

Quách Thanh Tú rất nhanh tỉnh táo lại, cô đấu không lại hắn. Lúc hắn ngủ, cô đã không thể đấu lại được hắn, chứ đừng nói đến lúc hắn tỉnh…

“Không, không phải. Tôi chỉ là, chỉ là muốn ăn hoa quả thôi…”

Quách Thanh Tú thuận tay cầm một quả táo từ khay đựng hoa quả.

Lâm Việt Thịnh nửa tin nửa ngờ thả lỏng tay. Khóe miệng Quách Thanh Tú giật giật, cô cầm quả táo gọt vỏ.

Trong lúc hốt hoảng, con dao đã cắt vào tay cô.