Chương 7

Chiết Oản từ từ thở ra một hơi, nâng chén trà lên nhấp một ngụm. Triệu thị ôm Xuyên ca nhi vui vẻ, liền gọi mọi người giải tán.

Chiết Oản không nói chuyện với những người khác, chỉ mang theo Tố Thiện và đám người trở về.

Nàng hiện giờ ở sân có tên là Thương Vân Các, do Ly Hạc Xuân đặt tên, nhưng trong viện lại trồng rất nhiều hoa tường vi mà đích tỷ thích.

Đồ trang trí trong phòng cũng là những thứ mà đích tỷ thích, mặc dù chủ nhà đã đổi mới, nhưng đồ vật của nàng vẫn được giữ nguyên vẹn.

Chiết Oản không hề oán hận gì đối với đích tỷ và đồ vật của nàng. Ngược lại, nàng vẫn thực sự thích đích tỷ.

Đích tỷ lớn lên rất xinh đẹp, cũng rất thiện tâm. Khi còn nhỏ, nàng cũng gặp đích tỷ vài lần, nhiều lần đều được đích tỷ cho thức ăn, thậm chí còn được đích tỷ dạy dỗ.

Chiết Oản đều có thể nhớ rất lâu những người đối xử tốt với mình, hận không thể lập tức báo đáp. Nàng nguyện ý báo đáp đích tỷ. Con trai của đích tỷ, đồ vật của đích tỷ, nàng đều tận tâm tận trách bảo vệ.

Cho nên những thứ này trong phòng, kiếp này nàng cũng không định thay đổi.

Nhưng nàng muốn thêm vào một số đồ trang trí mà mình thích.

Nàng gọi Tố Thiện đến: "Chúng ta ở Chiết gia thích bộ chén trà Nhữ Diêu mang đến đây chưa? Ta nhớ rõ là mang đến mà."

Tố Thiện gật đầu: "Dạ, ở trong của hồi môn ạ."

Chiết Oản liền kêu nàng lấy ra. Tố Thiện cúi đầu nhỏ giọng nói: "Cô nương... không, đại thiếu phu nhân, chìa khóa của hồi môn ở chỗ Đường ma ma ạ."

Chiết Oản: "Vậy ngươi kêu Đường ma ma tới đây."

Kết quả Tố Thiện còn chưa đi ra ngoài, Đường ma ma đã tự mình tới. Nàng nhíu mày nói: "Thiếu phu nhân, lão nô nói câu này có thể không xuôi tai, nhưng hôm nay người làm sai, người hẳn là tranh thủ đem Xuyên ca nhi mang về dưỡng nhỉ?."

Chiết Oản nhìn bộ dáng kiêu ngạo của bà ta buồn cười, lại tự giễu cười cười, không cùng bà ta nhiều lời: "Xác thật không xuôi tai, vậy đừng nói nữa."

Nàng vươn tay: "Chìa khóa của hồi môn của ta đâu?"

Đường ma ma sau một lúc lâu mới hoàn hồn lại.

Nàng kinh ngạc nhìn Chiết Oản, tỉ mỉ nhìn một lần, nhíu mày nói: "Thiếu phu nhân thay đổi rồi."

Chiết Oản cảm thấy bản thân không hề thay đổi. Nàng vẫn lo trước lo sau trong công việc, vẫn thiếu đi sự sáng suốt. Nhưng nàng thực sự biết ơn mười lăm năm qua, nàng không ngừng cố gắng thay đổi, không ngừng nỗ lực vùng vẫy, dù nhát gan yếu đuối nhưng vẫn cần cù chăm chỉ học cách làm việc của mình.

Điều này khiến nàng ít nhất trước mặt nô bộc cũng không hề sợ hãi.

Nàng thậm chí còn biết cách sắp xếp để Đường ma ma trong vòng nửa năm phải về quê.

Phát hiện này khiến nàng cảm thấy hoa tường vi ngoài cửa sổ lại đẹp thêm vài phần. Nàng gằn từng chữ một nói: “Ta muốn mở hòm đựng của hồi môn lấy đồ, ngươi muốn cản sao?”

Đường mụ mụ hơi giật mình, ngại vì thân phận chủ tớ, đành đưa chìa khóa ra.

Chiết Oản: “Ngươi đi nhanh đi, ta mang theo Tố Thiện đi lấy là được.”

Nàng bước nhanh ra cửa.

Tố Thiện đi theo sau, chỉ cảm thấy tim như muốn nhảy ra ngoài. Nàng không dám tin vào mắt mình, “Cô nương, Đường ma ma vừa mới bị người khi dễ sao?”