Chương 39

Chiết Oản cười híp mắt.

Năm đó, Tố Thiện cũng học cách tính sổ, Chiết Oản cũng từng nói với nàng như vậy: "Cô nương, đừng sợ, ta sẽ giúp ngươi. Những việc ngươi không muốn làm, ta đều sẽ giúp ngươi."

Cứ thế, năm này qua năm khác, hai người họ trong căn nhà này tính toán chi tiêu, quản lý tiền bạc, sắp xếp mọi việc, khiến cho Anh quốc công phủ được quản lý gọn gàng ngăn nắp.

Nhưng không ai khen ngợi.

Chiết Oản cầm hộ tịch công văn của Tố Thiện, trịnh trọng nói: "Tốt, từ nay chúng ta chỉ vì bản thân mà làm việc. Cửa hàng, tiền bạc, cuộc sống, đều phải là của chính mình."

Ly Hạc Xuân trở về nhà vào buổi tối. Đi ngang qua phòng Anh quốc công, nghe nói hôm nay Thái Tử đã nhắc đến việc cải cách thuế má, nên lại đi vào thư phòng để xử lý công việc. Ban đầu hắn muốn ngủ ở thư phòng, nhưng nhớ đến Chiết Oản mới cưới, không muốn để nàng lẻ loi một mình, nên lại di chuyển sang nhà chính.

Nhưng khi đến nơi, hắn phát hiện trong phòng đã tắt đèn.

Hắn hơi bực bội. Một ý tốt bị từ chối, quả thực không vui vẻ gì.

Hắn quay người trở về thư phòng.

Chiết Oản không biết Ly Hạc Xuân đã về, theo thói quen, nàng thường ngủ trước giờ Hợi một khắc. Ngủ sớm dậy sớm, nàng đi ra sân xem những bông hoa đã cắm ngày hôm qua, sau đó tập một bài bát đoạn cẩm, còn lôi kéo Tố Thiện cùng luyện, khiến Tố Thiện mặt đỏ tai hồng.

Tuy nhiên, bảo cô nương tập một mình thì không hay.

Chiết Oản buồn cười: “Cái này ở phương Nam rất nhiều người đều tập, nam nữ già trẻ, ai cũng biết.”

Tố Thiện nghi hoặc, “Phải không? Sao nô tỳ không biết nhỉ?”

Chiết Oản dừng một chút, lúc này mới nhớ tới nếu muốn nam nữ già trẻ đều biết thì sẽ là mấy năm về sau. Nàng lấp liếʍ nói: “Ta thấy ở sách.”

Tố Thiện hiểu ý, “Sách thường hay nói quá.”

Thiền Nguyệt nhìn thấy, cũng nóng lòng muốn thử, “Thiếu phu nhân, nô tỳ cũng có thể đi theo được không?”

Chiết Oản ôn hòa gật gật đầu, “Ngươi thích thì đi cùng đi.”

Thiền Nguyệt đương nhiên là nguyện ý. Thiếu phu nhân làm, nàng tự nhiên muốn đi theo. Sau khi tập xong, quả nhiên cảm thấy thần thanh khí sảng: "Cảm giác như cả người nhẹ nhõm hẳn."

Chiết Oản bảo nàng đi đổi xiêm y khác, “Đừng cảm lạnh.”

Nàng cũng thay một bộ, Tố Thiện chải đầu cho nàng trong phòng, nhỏ giọng nói: "Mấy nha hoàn trong phòng chúng ta đều rất thích cô nương ạ."

Chiết Oản: "Thật ư?"

Tố Thiện: "Đúng vậy, các nàng đều thấy cô nương hiền lành, nhu mì, là chủ tử tốt nhất."

Chiết Oản bật cười. Nàng ngẩng đầu lên, "Là do ngươi nghĩ vậy thôi."

Sau đó thấy Tố Thiện do dự nhìn trái ngó phải, Chiết Oản buồn cười hỏi: "Sao vậy?"

Tố Thiện thấy xung quanh không có ai mới nói: "Trước đây cô nương không phải bảo nô tỳ đi hỏi thăm thân thế của Thiền Nguyệt và mấy nha hoàn kia sao?"

Chiết Oản: "Thế nào rồi?"

Tố Thiện ngượng ngùng: "Nô tỳ nghĩ mãi mà không biết hỏi như thế nào."

Chiết Oản an ủi nàng: "Đây là do ngươi chưa trải qua việc này, là lần đầu tiên hỏi thăm người khác, nên không biết bắt đầu từ đâu. Đừng vội, hãy từ từ suy nghĩ. Nếu thực sự không nghĩ ra, hãy đến hỏi ta, chúng ta cùng nhau tìm cách."