Chương 23

Ly Hạc Xuân nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của nàng, lại mềm lòng, giọng điệu cũng không khỏi dịu dàng hơn: "Nàng học hỏi lâu đến vậy sao? Có mẫu thân giúp đỡ, cũng không thể xảy ra sai lầm gì lớn được. Nếu không luyện tập, thì mãi mãi cũng không thể học được.""Hôm nay nếu nàng biểu lộ ra ý muốn tiếp quản nội trợ, ta sẽ đi nói lại với mẫu thân."

Chiết Oản không nhịn được nói: "Nhưng thϊếp cái gì cũng chưa học qua, mạo muội tiếp nhận, làm sai sẽ bị rất nhiều người cười nhạo."

Ly Hạc Xuân khịt mũi coi thường: "Người làm đại sự, hà tất để ý những lời ong tiếng ve trước mắt. Người khác mắng thì mắng, cười thì cười, chính mình biết mình đang làm gì là được. Chỉ cần cuối cùng nàng làm tốt việc, người khác tự nhiên sẽ nhìn trọng nàng."

Chiết Oản không biết nên nói gì.

Lúc này, nàng không biết là Ly Hạc Xuân sai rồi, hay là chính mình quá ngu xuẩn. Thậm chí suy nghĩ: Kiếp trước, nàng cố gắng tranh giành nội trợ, đi làm việc, có phải hay không cũng phải hắn thưởng thức?

Nhưng, nàng rất nhanh lấy lại tinh thần.

Vì Ly Hạc Xuân kiếp trước không cho Triệu thị giao việc nội trợ cho nàng. Triệu thị trách móc, chị em dâu làm khó dễ, hắn đều không quan tâm.

Chẳng lẽ hắn cho rằng đây là làm người làm đại sự, hà tất để ý những lời ong tiếng ve trước mắt?

Vậy kiếp trước, chính mình có thành đại sự hay không?

Nàng không biết. Nàng chỉ biết chính mình rất để ý những lời ong tiếng ve đó.

Chiết Oản ngẩn ngơ đi theo Ly Hạc Xuân trở về Thương Vân Các, ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện đã gần hoàng hôn.

Nàng lấy lại tinh thần, liền kêu Tố Thiện đi gọi món ăn: "Một hầm thịt bò nạm, một xào thịt bò viên, một bò kho thái mỏng rim với tỏi và gừng, một canh nấm, một đĩa đậu phộng, nửa lít rượu ngọt, đập hai quả trứng gà vào, nấu nóng trên bếp lò nhỏ mang đến đây."

Thiền Nguyệt vẫn luôn chờ ở bên ngoài, sốt ruột đến mức muốn chết: "Thiếu phu nhân thế nào? Đã một buổi trưa không nói gì!"

Tố Thiện cười nói: "Không có việc gì, gọi nhiều đồ ăn như vậy, chắc chắn không phải thương tâm."

"Cô nương nhà ta lúc thương tâm, cũng không ăn nhiều như vậy."

Chiết Oản quả thật sẽ không vì những chuyện nhỏ này mà thương tâm. Ly Hạc Xuân nói một câu rất đúng, mặc kệ người khác, mặc kệ chuyện khác, chỉ cần bản thân biết mình đang làm gì là được.

Hiện tại, nàng thực sự biết mình muốn làm gì.

Nàng muốn đối xử tốt với bản thân và Tố Thiện. Nàng muốn cùng Tố Thiện sống lâu trăm tuổi, muốn hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp, chứ không phải đi đối mặt với những lời ong tiếng ve.

Đầu tiên là chuyện ăn uống. Nàng và Tố Thiện chưa ăn được mấy bữa món ăn mình thích. Đều là nghe theo sở thích của trưởng tỷ từ Đường ma ma mà ăn, Ly Hạc Xuân cũng thích ăn thanh đạm như vậy, đã ăn thành thói quen, không cần sửa đổi.

Chiết Oản liền luôn theo sở thích của Ly Hạc Xuân mà ăn. Sau lại nuôi dưỡng Xuyên ca nhi, trẻ nhỏ không thể ăn cay, nàng lại tiếp tục ăn thanh đạm.

Thực ra nàng thích ăn mặn cay, nhưng ít khi được ăn, chỉ có khi đi ra ngoài ăn tiệc mới chọn một chút, nhưng hàng năm ăn thanh đạm, lại ăn cay, nhiều gia vị, dạ dày liền không tốt.