Chương 16

Đường ma ma tức giận đến cả đêm không ngủ. Bà ta suy nghĩ trước về việc tân hôn ngày thứ nhất Chiết Oản sẽ cầu xin mình như thế nào trong việc đón Xuyên ca nhi trở về dưỡng bệnh, hoặc là cách đối phó với quốc công phu nhân trong việc tặng quà.

Bà ta đều tưởng tượng ra cách để Chiết Oản nghe.

Đường ma ma trở mình, trằn trọc suy nghĩ. Chiết gia con nối dõi nhiều, Chiết Oản đứng hàng lão thất, là cô nương bên trong tuổi tác nhỏ nhất. Nàng là một kẻ cáo già, tâm cơ sâu sắc, tính toán kỹ lưỡng. Cho nên phu nhân đem nàng giao cho chính mình thời điểm, liền đồng ý rồi.

“Lão nô nhất định sẽ xem trọng nàng, không cho nàng khi dễ Xuyên ca nhi, cũng nhất định sẽ chiếu cố tốt Xuyên ca nhi, làm hắn cùng người thân thiết.”

Nhưng lời cam đoan, vỗ bộ ngực bảo đảm của bà, tựa hồ ở ngày thứ nhất liền mất đi khống chế.

Chiết Oản thay đổi. Trở nên đột nhiên không kịp trở tay.

Mặc dù muốn quay lại bộ mặt ngang ngược vốn có, nhưng cũng quá nhanh đi? Dù sao, cũng nên giả vờ thêm một hai tháng.

Chẳng lẽ Chiết Oản cho rằng chỉ cần gả vào là mọi chuyện sẽ suôn sẻ? Liền không cần dựa vào Chiết gia?

Đường ma ma cười nhạo, cảm thấy quả nhiên là thứ nữ, tầm nhìn hạn hẹp, không biết rằng việc sống trong gia tộc lớn rất khó khăn.

Sớm muộn gì nàng cũng phải quay về cầu xin phu nhân, đến lúc đó sẽ phải đến tìm bà.

Bà hít một hơi thật sâu, nhìn lên, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Bóng tối đã dần tan đi, ánh đèn trong nhà chính đã được bật sáng. Bà vội vàng rời khỏi giường, chỉnh trang lại trang phục rồi bước ra ngoài.

Tố Thiện đang bưng nước ấm đi đến, nhìn thấy bà liền hoảng sợ run rẩy, kêu lên: "Đường ma ma!"

Đường ma ma hài lòng với thái độ của Tố Thiện, đắc ý nhướng mày: "Thiếu phu nhân đã dậy chưa?"

Tố Thiện đánh bạo nói: "Dạ chưa. Đại thiếu gia dặn không cần gọi thiếu phu nhân dậy."

Hôm qua đại thiếu gia và thiếu phu nhân đã động phòng. Tuy đã muộn cả đêm, nhưng cũng đã chính thức trở thành vợ chồng. Tố Thiện tự tin khẳng định: "Là đại thiếu gia không cho thiếu phu nhân dậy."

Đường ma ma liếc nhìn Tố Thiện với ánh mắt lạnh lùng: "Đại thiếu gia mới tân hôn, có ba ngày nghỉ phép. Hôm nay không cần đi chầu triều, dậy sớm như vậy là muốn đi làm gì?"

Thiền Nguyệt vừa lúc bước ra, cười nói: "Ma ma thật là người tinh tế, cái gì cũng phải hỏi cho rõ ràng. Nhưng thực sự không biết ý của chủ tử, không biết đại thiếu gia muốn đi làm gì. Hay là đi hỏi Tùng Đình? Hắn hẳn là biết."

Đường ma ma bị chọc giận, nhưng cũng nhận ra rằng Chiết Oản và nha hoàn mới này không phải dễ khi dễ. Bà ta hừ một tiếng: "Chỉ hỏi một câu thôi, cũng là vì tốt cho thiếu phu nhân, mà ngươi lại vội vàng lên tiếng."

Bà ta nhìn về phía Thiền Nguyệt: "Ta cũng muốn hỏi một chút về thân phận của ngươi. Ngươi là người nhà ai, trong nhà còn có ai không? Sao miệng lưỡi lại lanh lợi như vậy?”

Thiền Nguyệt: "Ma Ma cứ hỏi đi. Tuy nô tỳ được mua từ bên ngoài, nhưng cũng được mua từ nhỏ, gia thế trong sạch."

Ba người ở cửa cũng không muốn nói nhiều, Tố Thiện kéo Thiền Nguyệt đi xa, nhỏ giọng hỏi: "Nàng có bị uy hϊếp gì không, nên mới hỏi về người nhà của nàng?"

Thiền Nguyệt cười khúc khích: "Tố Thiện tỷ tỷ, đừng lo lắng, nhà ta đã sớm qua đời hết."

Ta là cô nhi, không ai để sợ, trừ phi bà ta có thể uy hϊếp Diêm Vương không cho người nhà đầu thai chuyển kiếp.