Chương 11

Trong kinh thành, không mấy người có tướng mạo đẹp hơn nàng. Chỉ là nàng thích cúi đầu, tính tình nhu nhược, khiến mười phần tướng mạo đẹp mất đi năm phần, khuôn mặt trở nên vô vị.

Ly Hạc Xuân cũng mất đi hứng thú nói chuyện với nàng, đứng dậy: "Ta còn việc, tối đến lại qua."

Chiết Oản lên tiếng tiễn hắn ta đi.

Hắn vừa đi, Tố Thiện vội vàng đóng cửa, đuổi Thiền Nguyệt ra ngoài, đóng cửa lại khóc: "Cô nương, phải làm sao bây giờ, đại thiếu gia nhìn có vẻ tức giận."

Chiết Oản cười trấn an: "Không sao, mặt Hạc Xuân lúc nào cũng khó coi."

Tố Thiện: "Cô nương vừa mới nên nhiệt tình hơn một chút, nên nói nhiều vài câu."

Chiết Oản lại nghĩ: Ly Hạc Xuân là người như vậy, lạnh lùng vô cảm, không hề quan tâm. Theo như những gì xảy ra ở kiếp trước, hiện tại hắn đang khinh thường mình. Nếu hắn khinh thường nàng, tại sao nàng phải vội vàng sán lại gần người ta?

Trước đây hắn ít nói, không thích nói chuyện, nàng đã hao tâm tổn trí muốn nói nhiều hơn để hâm nóng bầu không khí, nhưng cuối cùng nhận lại được gì?

Hiện tại nàng đã trưởng thành, chỉ muốn sống thật thoải mái và vui vẻ, không muốn quan tâm đến tâm trạng của hắn.

Chiết Oản liền nhỏ giọng dùng tài trí mà mình ngộ ra sau nhiều năm để khuyên giải và an ủi Tố Thiện: "Đừng lo lắng, dù thế nào, hắn cũng không thể bỏ ta được."

Tố Thiện bàng hoàng, trong phút chốc bị chữ "bỏ" làm cho choáng váng, không biết nói gì.

Chiết Oản sờ đầu Tố Thiện, an ủi như dỗ dành trẻ con: "Hắn hiện giờ đã bị người ta đồn là khắc thê."

Tố Thiện bưng kín miệng, cố nén tiếng hét, một lúc sau mới khóc lóc hỏi: "Khắc thê? Cô nương, chúng ta đi thôi, thà chết đói còn hơn bị khắc chết."

Trước đây ở nhà họ Chiết tuy cuộc sống không tốt đẹp, nhưng vẫn có cơm ăn áo mặc, ít nhất không phải chết.

Chiết Oản cảm kích ý niệm đầu tiên của Tố Thiện là kêu nàng chạy trốn, lòng càng thêm ấm áp, nói: "Ta không tin chuyện thần phật..."

Nhưng lời vừa nói ra, nàng lại im bặt.

Nàng thật sự không tin thần phật. Nhưng hiện tại nàng sống lại một đời, trên đời liệu có thật sự không có thần phật?

Nàng cũng không dám nói bậy, đổi lời nói: "Ta không tin lời đồn khắc thê..."

Kết quả vừa nhen nhóm trong đầu, lại cảm thấy tại sao không tin? Nàng kiếp trước 30 tuổi đã chết, nàng đã chết, Ly Hạc Xuân còn sống đâu.

Hắn có phải thật sự khắc thê hay không?

Hiện giờ đã gả lại đây, nếu hắn thật sự khắc thê thì cũng đã muộn. Nàng thở dài một tiếng, nói: "Chúng ta cứ sống tốt đi, sống thật lâu dài, chúng ta đều không cần chết sớm, chết sớm có gì tốt? Vất vả khổ sở mưu cầu mọi thứ, lại là công dã tràng, chẳng hưởng thụ được gì."

Nàng ngẩn ngơ nói: "Tố Thiện, ngươi không biết, hôm qua ta mơ một giấc mơ đẹp vô cùng, mơ thấy ngươi 27 tuổi đã chết, ta 30 tuổi cũng đã chết."

"Chúng ta ở cái đại trạch viện này nơm nớp lo sợ sống đến hết thảy cũng chưa."

Tố Thiện sợ hãi đến ngây ngốc, gắt gao dựa vào nàng, run rẩy hỏi: "Cô nương, vậy chúng ta phải làm thế nào để sống lâu dài?"

Chiết Oản: “Dưỡng sinh là để khỏe mạnh, không thể làm việc quá sức, ảnh hưởng đến sức khỏe."

Tố Thiện: "Cô nương muốn ăn thuốc bổ không? Giờ chúng ta lấy tiền đâu ra mua thuốc bổ?"

Chiết Oản: "Đương nhiên là lấy từ quỹ chung. Nhưng cũng có thể lấy từ đại phòng."

Nàng nhỏ giọng nói: Ly Xuân tuy là người lạnh lùng, nhưng chắc hẳn rất hào phóng. Chúng ta thiếu gì thì cứ lấy từ chỗ hắn."

Tố Thiện há hốc mồm: "Vậy có được không? Có bị đại thiếu gia khinh thường không?"