Chương 27: Hắc Y Đạo Tặc

Qua cửa sổ phòng nhìn thấy Lăng Tiêu đang luyện công, Hồng Kỳ không khỏi cười nhẹ nhõm.

Năm đó, nhận nuôi Lăng Tiêu có lẽ là điều đúng đắn nhất hắn làm.

hắn nhẹ nhàng bước ra sân, nhìn sao trên trời, đã rưng rưng nước mắt.

- Cháu trai nay đã lớn và trở thành một nhân tài, cuối cùng, lão ăn mày này đã không phụ sự tin tưởng của hai người.

Lăng Tiêu không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, càng không biết bố mẹ hắn còn sống hay không.

Hiện tại hắn chỉ muốn đột phá võ mạch tam trọng, lợi dụng lực lượng của Đột Phá Đan, không ngừng công kích đệ tam võ mạch.

Sau một đêm.

Lăng Tiêu đột nhiên mở mắt, sau đó đánh ra một quyền.

- Keng!

Một tiếng thật to vang lên, bức tường gạch trước mặt bị đánh nát, xuất hiện một cái lỗ lớn.

Hắn có thể cảm giác được chân khí toàn thân tăng lên kinh người, kể cả cơ bắp, xương cốt, gân cốt, khí huyết, đều đã cường đại hơn rất nhiều.

Cú đấm này, ít nhất cũng là ngàn cân!

Đây là lực lượng mạnh nhất mà võ giả dưới cấp ba không thể phát huy.

- Không nghĩ tới đột phá lại dễ dàng như vậy, xem ra Sơn Hà Võ Hồn thật sự phi phàm a!

Lăng Tiêu biết rất rõ, tuy rằng Đột Phá Đan có tác dụng, nhưng tuyệt đối không tốt như vậy.

Xét cho cùng, thành công của hắn không không thiếu phần của Sơn Hà Võ Hồn.

Tối hôm qua trong khi hắn đột phá, mỗi lần cảm thấy sắp hụt hẫng, luôn có một lực lượng kỳ bí từ Sơn Hà Võ Hồn giúp hắn đánh tan trở ngại.

Hơn nữa hắn áp chế đột phá nhiều ngày như vậy, có thể nói lực lượng của hắn sắp phun ra ngoài.

Tuy nhiên, võ mạch cấp ba chỉ là bắt đầu!

Mặc dù trong lòng Lăng Tiêu kích động, nhưng cũng hiểu rõ, hiện tại hắn nhiều nhất cũng chỉ đủ so sánh với Lăng Phi, Lăng Phong, Lăng Thiết Thủ.

So với Lăng Nhuệ Tuyết và Lý Hành Vân, vẫn còn một khoảng cách.

Và họ có thể đột phá tầng thứ tư võ thuật bất cứ lúc nào.

Ba đến bốn dường như chỉ là một cảnh giới, nhưng lại có một thế giới khác biệt.

Rốt cuộc, không thể đem ra so sánh.

Nhưng trừ phi người có huyết mạch võ đạo cấp ba có thể vận dụng tinh khí, nếu không, tuyệt đối không thể đi tắt đón đầu khiêu chiến với võ giả cấp bốn.

Cuộc quyết đấu giữa Lý Hành Vân và Hú Nguyệt Lang đã nói rõ điều đó.



- Chuyện gì xảy ra?

Hồng Kỳ nghe thấy tiếng động lớn liền chạy tới xem, sửng sốt:

- Ngươi tu luyện có vấn đề gì sao? Tại sao lại phá nhà.

- Bây giờ chúng ta có tiền, hãy xây một ngôi nhà mới.

Lý do khiến Lăng Tiêu muốn trở nên mạnh mẽ hơn không chỉ là không muốn bị bắt nạt, mà tất nhiên, mục đích khác cũng là muốn cuộc sống sẽ tốt hơn .

Hắn thực sự chán sống trong ngôi nhà bị dột mỗi khi trời mưa này rồi.

- Thằng nhóc này, dù muốn xây nhà, nhưng bây giờ chúng ta ở đâu đây?

Hồng Kỳ cười khổ.

- Đừng lo, Lăng gia có cho thuê một căn nhà, chúng ta thuê một thời gian đi, trong khi chờ sửa sang lại nhà.

Lăng Tiêu cười nói:

- Ông ngoại , ta muốn tìm đội xây dựng đến sửa nhà cho chúng ta.

Nói xong, hắn hào hứng chạy ra ngoài.

Vừa mới đột phá đến võ kỹ tam trọng, hắn không sợ bất kỳ kẻ nào gây khó dễ cho mình, hoặc là, thật ra trong thâm tâm, hắn rất hy vọng có người tới gây sự, để hắn thử xem bây giờ mình mạnh cỡ nào.

Vừa ra khỏi cổng nhà, liền có một người vội quay người, lén lút chạy vào trong góc.

- Vân sư huynh, hắn đi ra.

Bóng người đi tới một khu rừng nhỏ, Lý Hành Vân đang nói chuyện cùng hai nam tử trung niên.

Thực lực của hai người này có thể so sánh với Lý Duệ, đều là võ đạo tam trọng.

- Được, ta hiểu rồi, hai người các ngươi, đây là một trăm lượng bạc, sau khi sự tình xong xuôi, một trăm lượng còn lại ta sẽ cho các ngươi.

- Ha ha, Lý công tử yên tâm đi, huynh đệ chúng ta vẫn luôn dùng tiền của người để trừ họa, những thứ khác chúng ta không biết được, nhưng gϊếŧ người thì lại rất dễ dàng!

Sau khi Lăng Tiêu ra khỏi nhà, liền tím đến một đội xây dựng, sau khi thảo luận về việc xây nhà,

họ nhanh chóng quay trở lại nhà Lăng, khi đi qua một khu rừng nhỏ, hắn đột nhiên dừng lại.

- Bằng hữu, ngươi đã tới đây, sao phải giấu đầu lộ đuôi?

Hắn dùng ánh mắt sắc bén mà lạnh lùng nhìn về phía một gốc cây cách đó không xa.

- Ha ha ha, được rồi tiểu tử, quả nhiên ngươi có thể phát hiện được chúng ta, xem ra cũng không yếu.

Giọng nói vừa dứt, liền có hai người từ trên cây lao xuống.

Họ đều ở độ tuổi ba mươi, đeo mặt nạ đen và ăn mặc giống chiến binh, nhưng nhìn kỹ lại giống những tên cướp hơn.



- Hắc y đạo tặc?

Lăng Tiêu nhận ra trang phục của hai người này.

Đây là một nhóm đạo tặc hung ác, thường quanh quẩn xung quanh thành phố, nhưng vì bốn gia tộc lớn của thành phố Thiên Phong tương đối mạnh nên chúng không dám tiến vào thành.

Nhưng danh tiếng của bọn họ cũng không tệ, nghe nói tổng cộng có sáu bảy trăm thành viên, đứng đầu có mười ba vị lão đại.

Vì thường dùng khăn đen để che mặt nên được gọi là hắc y đạo tặc, ngoài ra nhóm người này thường mang mã tấu bên người, nên rất dễ nhận ra.

- Tiểu tử, nếu ngươi đã nhận ra gia gia đây, vậy đừng nói nhảm, đem hết tiền bạc trên người giao ra, ta có thể tha mạng cho ngươi!

Mặc dù nhận tiền Lý Hành Vân để làm việc, nhưng hắc y đạo tặc vẫn luôn tham tiền cùng sắc dục, gϊếŧ người như gai, nhưng tất nhiên họ vẫn sẵn sàng tối đa hóa lợi ích của mình.

Trong khi bọn hắn nói chuyện đã sớm phân ra hai bên tả hữu, không cho Lăng Tiêu có cơ hội chạy trốn.

- Ha ha, Lăng gia hiện đang treo thưởng, gϊếŧ một tên hắc y đạo tặc liền được nhận một trăm lượng bạc, mười điểm công trạng, nếu các ngươi đã ở chỗ này, vậy không cần trở về nữa!

Lăng Tiêu cười cười, bình tĩnh lại.

Một trăm lạng bạc đối với hắn mà nói vẫn là số tiền lớn, lập công lại càng trọng yếu.

Nói chung, chỉ có võ giả có võ mạch tứ trọng trở lên mới có tư cách nhận nhiệm vụ của gia tộc, đạt được công trạng.

Công đức chẳng những có thể đổi lấy vật chất, còn có thể đề cao địa vị gia tộc.

Trong hàng ngàn năm, gia đình Lăng đã làm điều này.

Chỉ cần đạt được một trăm điểm công đức, gia tộc cửu phẩm liền có thể thăng lên bát phẩm.

Gia tộc cửu phẩm không nhận được tiền, còn có thể bị đuổi bất cứ lúc nào, và cũng không được hưởng nhiều đặc quyền từ nhà họ Lăng.

Gia tộc bát phẩm thì khác, không chỉ có tiền đều đặn hàng tháng, chỉ cần không phạm sai lầm lớn, sẽ không bị đuổi đi, hơn nữa còn có địa vị chân chính trong Lăng gia.

Từ nhỏ Lăng Tiêu đã là một tên ăn xin, vì vậy hắn rất hy vọng có được một gia đình có thể che mưa che nắng cho mình.

Tuy rằng hắn đến Lăng gia chịu không ít bất bình, nhưng cũng thu được không ít ích lợi, cho nên hắn không muốn rời đi.

- Tiểu tử, ngươi thật đúng như lời đồn, kiêu ngạo như vậy, gϊếŧ chúng ta lấy công? Chỉ sợ ngươi không đủ bản lĩnh!

Trong lòng Lăng Tiêu khẽ động, người ngoài gần đây hắn tiếp xúc chỉ có Lý gia.

Chẳng lẽ, hắc y đạo tặc là do Lý gia mời đến gϊếŧ hắn?

Hắn vốn rất thông minh, đối phương sơ sẩy một chút, hắn liền có thể đoán được.

Gϊếŧ Lý Duệ, hắn biết Lý gia sẽ không bỏ qua, hắn đã chờ Lý gia gây sự, nhưng không thấy có động tĩnh gì.

Giờ hắn đã hiểu.

Đại khái là đám người Lý Hành Vân không có báo cáo chân tướng, mà là âm thầm nhờ người giải quyết.