Chương 25

- Hành Vân huynh, cứ như vậy để cho tiểu tử này rời đi sao? Lý Duệ huynh chết oan sao?

Tuy rằng sợ Lăng Tiêu, nhưng đám đệ tử Lý gia vẫn nghiền ngẫm về cái chết của Lý Duệ.

Hơn nữa bọn họ đông người, càng cho rằng có thể ép được Lăng Tiêu.

- Lăng Tiêu ta muốn đi, các ngươi ai có thể ngăn cản!

Lăng Tiêu cười lạnh một tiếng, vác xác Hú Nguyệt Lang lên vai, nghênh ngang đi qua đám người Lý gia.

Không ai dám ra tay.

Cảnh tượng Lăng Tiêu gϊếŧ chết Lý Duệ chỉ bằng một cú đấm, vẫn còn sống động trong tâm trí bọn họ.

Bọn họ đều biết ai ra tay trước liền sẽ chết!

Xuyên qua đám người, Lăng Tiêu âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nói thật, trước đó chân khí hắn vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, hơn nữa còn toàn lực gϊếŧ chết Lý Duệ, nếu như đám người Lý gia thật muốn tập kích hắn, vậy hắn cũng chỉ có thể bỏ chạy.

Chỉ là không nghĩ tới đám người này lại nhát gan như vậy, dù một động tác nhỏ cũng không dám.

Lý Hành Vân với vẻ mặt u ám, hắn lạnh lùng nói với theo bóng lưng của Lăng Tiêu.

- Có vẻ như ngươi có thể là hình mẫu trẻ tuổi tại thành phố Thiên Phong này.

- Không hẳn, Hành Vân huynh đã quá coi trọng Lăng Tiêu ta, nếu hôm nay ngươi không bị thương, Lăng Tiêu nhất định sẽ ta chết, và nếu ngươi không bị thương Lý Duệ cũng sẽ không chết.

Lăng Tiêu lạnh lùng nói mà không quay đầu lại.

- Hôm nay trở về đừng nói gì lung tung, chỉ cần nói Lý Duệ bị Hú Nguyệt Lang gϊếŧ chết, nếu không chúng ta sẽ gặp xui xẻo, ông của Lý Duệ là trưởng lão tộc ta, nếu để hắn biết cháu trai bị người Lăng gia gϊếŧ chết, mà chúng ta không thể giúp được, các ngươi có biết hậu quả sẽ như thế nào không?

Đột nhiên, Lý Hành Vân lạnh lùng quát.

- Đã rõ, Hành Vân huynh.

Sau khi Lăng Tiêu rời khỏi dãy núi Phù Long, trước tiên là đi chợ, đổi tất cả các vật liệu lấy bạc, tổng cộng được ba mươi lắm nghìn lượng.

Số tiền này là cần thiết, vì muốn dược đường Lăng gia trợ giúp luyện chế đan dược, cũng phải trả phí, không có tiền khẳng định sẽ không được giúp đỡ.

Mà viên thuốc càng quý thì giá luyện càng cao.

Nhưng ba mươi lăm nghìn lạng bạc là quá đủ rồi.



Sau đó, hắn trơ lại phòng đấu giá, lấy một trăm lượng bạc kiếm được từ việc bán kỹ năng cơ bản, còn đưa cho bọn họ mười lượng phí xử lý.

Tất cả số bạc đều được hắn cất vào trong Sơn Hà Đồ.

Như vậy sẽ an toàn hơn là gửi nó vào tài khoản ngân hàng.

Hắn nghe nói trên đời này có một thứ gọi là nhẫn trữ vật, nhưng cũng chưa từng thấy qua, phỏng chừng cho dù có, tuyệt đối cũng không bằng trữ trong Sơn Hà Đồ của hắn.

Lần này hắn không có ý định bán các bài công pháp.

Có tiền, chuyện mạo hiểm này tạm thời dừng lại, để không bị phát hiện.

Sau khi rời khỏi phòng đấu giá, Lăng Tiêu tăng tốc trở về Lăng gia, trực tiếp đi tới dược đường.

Dược đường là nơi chuyên luyện chế đan dược trị thương, bất kể thời điểm nào trong ngày, lúc nào cũng có rất nhiều người.

Vì vậy, thật khó để tránh những người không muốn gặp.

Không sai, vừa đến dược đường, Lăng Tiêu liền phát hiện Lăng Vũ cùng Lăng Phong cũng vội vàng chạy tới.

Lăng Vũ vẫn luôn duyên dáng và quyến rũ, lúc này ôm cánh tay của Lăng Phong, sự ngọt ngào của nàng thực sự khiến mọi người có chút ghen tị.

Lăng Phong vẫn mặc một bộ đồ màu trắng, trông rất sang trọng, và khí chất dường như đã mạnh hơn so với trước đó.

Dáng người đứng thẳng tựa như một thanh kiếm đồng được rút khỏi vỏ.

- Ha ha, tiểu khất, ngươi lại tới dược đường xin cặn bã sao?

Lăng Tiêu bị bọn người Lăng Phong cùng Lăng Vũ nhìn thấy.

Trước đây, khi không có tiền, Lăng Tiêu sẽ luôn đến dược đường để xin một ít thuốc cặn, chủ yếu là để tu luyện.

Vì điều này, hắn thường bị chế nhạo và xem thường.

- Hừ, năm đó đại tổ Bắc Hán cũng là một ăn mày.

Một thiếu nữ tóc dài đi ngang qua cười lạnh một tiếng, cũng không hề dây dưa thêm nữa, nói một câu liền đi vào dược đường.

Điều quang trọng vẫn là việc của mình, cãi nhau cũng chẳng hay ho gì, thật sự rất nhàm chán.

- Ha ha, tiểu tử kia cũng dám so sánh cùng Thịnh gia gia, ta thật không biết hắn có bản lãnh bao nhiêu! Nghe nói mấy ngày trước hắn đã đánh bại Lăng Chung, còn thắng công phu nhẹ với Lăng Phi, với số điểm không nhỏ, hắn bắt đầu trông không giống ai.

Lăng Phong lạnh lùng nói.



Nếu nói về ngang ngạnh và không giống ai, e rằng sẽ thích hợp nếu nói về hắn, Lăng Phong.

Lăng Tiêu chưa bao giờ đánh giá thấp bất cứ ai, kể cả Lăng Chung, người đã bị hắn đánh bại hai lần liên tiếp.

- Hì hì, Phong huynh nói đúng đấy, Thịnh gia gia là thiên tài, nhưng ông ấy là gì, cũng là một tên ăn mày đáng thương.

Lăng Vũ cũng hí hửng, không hề coi trọng Lăng Tiêu chút nào.

Theo ý kiến của nàng, mặc dù thực lực của Lăng Tiêu có tiến bộ, nhưng hắn không có tiền cũng không có chỗ dựa, cho nên vẫn không hòa thuận được.

Lăng Tiêu không biết hai người đang nói cái gì, sau khi vào dược đường, liền trực tiếp đi tới quầy đăng ký.

Để đột phá tầng thứ ba võ kỷ, hắn chỉ cần một viên Đột Phá Đan, một viên Thương Tâm Đan và một viên Thương Mạch Đan, ngoài ra hắn còn cần một viên Tụ khí Đan để tăng cường chân khí, có thể được sử dụng trong một vài tình huống đặc biệt trong tương lai.

Nếu trực tiếp mua, Đột Phá Đan là một ngàn lượng bạc, Thương Tâm Đan cùng Thương Mạch Đan cũng đồng giá.

Tụ Khí Đan rẻ hơn một chút, một viên năm trăm lượng bạc.

Mặc dù Lăng Tiêu có thể mua được, nhưng cũng không cần tiêu tiền, hắn có nguyên liệu, sau khi cung cấp xong chỉ cần trả một trăm lượng bạc cho mỗi viên Đột Phá Đan, Thương Tâm Đan, Thương Mạch Đan.

Một viên Tụ Khí Đan chỉ cần năm mươi lạng bạc tiền luyện chế.

- Phong huynh, lần này ta muốn đột phá võ mạch tầng thứ ba, ngươi phải lấy Đột Phá Đan cho ta, Bảo Tâm Đan, Bảo Kinh Đan, nếu không ta sẽ không vui đâu!

Lúc này, Lăng Vũ cùng Lăng Phong cũng đi vào.

Từ rất sớm Lăng Vũ đã là võ giả nhị trọng cảnh, tất nhiên là nhờ có đan dược mà Lăng Phong đưa cho.

- Vũ tỷ, ngươi cũng biết, cuộc thi hàng năm sắp bắt đầu, ta phải nhanh chóng đột phá đến võ đạo cấp bốn, cần rất nhiều Đột Phá Đan, Bảo Tâm Đan, Bảo Kinh Đan, ngươi nên nhường ta trước.

Từ điểm này, Lăng Phong không có ý định tiêu tiền cho Lăng Vũ nữa, hắn muốn toàn tâm toàn ý đột phá võ học tầng thứ tư, số lượng đan dược cần thiết là rất lớn.

Mặc dù hắn là người nhà Lăng gia, nhưng gia cảnh hắn không tốt bằng Lăng Chung, và ngay cả Lăng Chung cũng không thể hoang phí.

Lăng gia có thể trở thành một trong tứ đại gia tộc ở Thiên Phong thành, quy củ tương đối nghiêm khắc, mặc dù thỉnh thoảng có người vi phạm, nhưng cũng chỉ là thiểu số.

- Được, vậy mua hai viên Tụ Khí Đan là được rồi phải không?

Lăng Vũ hiển nhiên có chút không vui, bĩu môi nói.

- Ta sợ ngươi, được rồi, chỉ cần dùng Tụ Khí Đan, liền có thể tăng cường tu vi của ngươi.

Lăng Phong gật đầu nói.