Chương 9: Như Ta Còn Chưa Thể Lấy Được Hạng Nhất Sao (1)

Theo gã sai vặt nói dứt lời, bọn họ thầm hít một hơi thật sâu.

"Thật đắt, những nơi khác chỉ có giá vài đồng."

Gã sai vặt nói: "Mấy vị đại gia, vài đồng các ngài nói là hẻm nhỏ tầm thường, Yên Vũ Các chúng ta là thanh lâu tốt nhất, xa hoa nhất Thiên Cửu thành, các cô nương đều có tri thức hiểu lễ nghĩa, phải dạy dỗ mới có thể tiếp khách, mấy cô nương ở nơi khác không thể sánh nổi."

Sau khi nghe gã sai vặt giảng giải xong, bọn hắn châu đầu ghé tai thảo luận.

"Cho ta một cô loại mộc."

"Ta cũng vậy."

"Ta đồng."

Ngô Tuấn dò hỏi: "Lâm huynh, ngươi cần loại nào cứ mở miệng, không cần khách sáo đâu."

Thành phần khoác lác trong lời này hơi cao, nếu mình thích gì cứ mở miệng thật, sợ là sẽ dọa Ngô Tuấn tới tái mặt.

"Không cần khách sáo, ta uống ít rượu là được, các ngươi cứ chơi phần các ngươi đi." Lâm Phàm ngẫm lại, cuối cùng hắn cũng không xuống tay độc ác. Huống hồ ở kiếp trước có một câu thế này, cái gì cũng có thể mời, duy chỉ có thứ đồ chơi này là không thể mời, sẽ gặp xui xẻo.

"Như vậy sao được, ta mời Lâm huynh tới đây, sao có thể để Lâm huynh ngồi không xem chúng ta chơi." Ngô Tuấn cũng là người hiếu khách, nói mời thì nhất định phải mời. Thấy Lâm Phàm chối từ, hắn ta càng hăng hái.

Lâm Phàm nói: "Trước mắt ta còn chưa tìm được người hợp khẩu vị, hiện tại cũng còn sớm, không có gì phải vội, các ngươi cứ chơi trước đi."

Hắn phải nói đến mức này mới khiến Ngô Tuấn không giới thiệu thêm với hắn nữa.

Bốn đẳng cấp nhưng chỉ mới chọn hai đẳng cấp phía trước, có trời mới biết được bọn họ trông thế nào. Ngộ nhỡ chọn phải một người to con chẳng phải sẽ khiến bản thân muốn hộc máu sao? Vẫn nên ngồi yên quan sát tình huống, xem đám khách giàu có tiêu tiền như nước cũng là lựa chọn đúng đắn.

Lâm Phàm phát hiện thanh lâu trong thế giới này giống với cổ đại ở kiếp trước.

Cũng không nhiều trò lắm.

Cơ bản chỉ là ôm cô nương uống ít rượu, sờ mó một hồi. Có lẽ là do sờ soạng lâu, các cô nương sẽ bày ra ánh mắt u oán, các vị đại gia uống rượu đi, đừng sờ nữa, sờ tới da người ta muốn tróc ra rồi.

Rất nhanh.



Các cô nương mà đám người Ngô Tuấn chọn đã đến. Ừm, từ tổng thể mà nói bọn họ cũng không quá đẹp, nhưng cũng không thể nói là xấu. Trái lại đám người Ngô Tuấn vừa thấy các cô nương đến đều nhìn chằm chằm không chớp mắt.

"Xinh đẹp, thật xinh đẹp."

"Tiền này tiêu không lỗ."

"Đúng vậy, tốt hơn nhiều so với cô nương ta dùng vài đồng gọi đến trước đây."

"Cấp thấp nhất đã xinh đẹp thế này, vậy chẳng phải cấp cao nhất sẽ đẹp tựa thiên tiên?"

Lâm Phàm che mặt, muốn giả vờ như không quen biết đám người kia. Chỉ có vậy mà các ngươi đã thấy xinh đẹp? Vì sao ta nhìn tới nhìn lui cũng thấy các nàng rất bình thường đây? Hay là do tà thuật kiếp trước đã nâng tầm mắt ta lên cao, hay là do thẩm mỹ của ta có vấn đề nghiêm trọng, rất khó có thể nhất trí với quan điểm thẩm mỹ của các ngươi?

Các ngươi vui vẻ là được rồi.

Các cô nương rất chuyên nghiệp, lúc tới, thấy anh chàng Lâm Phàm cực đẹp trai nhưng lại không phải tuấn lang của các nàng, trong lòng các nàng đều cảm thấy rất đáng tiếc. Nhưng các nàng vẫn tươi cười với các khách nhân của các nàng, tuyệt không nói thêm với Lâm Phàm dù chỉ một câu.

Sau một hồi.

Lâm Phàm phát hiện cái tên ngồi bên cạnh hắn chỉ rất câu nệ ngồi ở chỗ kia, hai tay không biết nên đặt ở đâu, bèn nhỏ giọng hỏi: "Sao ngươi không sờ?"

"Nàng quá xinh đẹp, làm ta căng thẳng."

Lâm Phàm trợn trắng mắt, như vậy cũng có thể tính là một loại lý do sao?

Lúc này.

Có tiếng đàn truyền đến, đã đến giờ Yên Vũ Các biểu diễn. Đây cũng là điểm đặc sắc của Yên Vũ Các, khi đến thời điểm nhất định bọn họ sẽ biểu diễn ca múa, tăng thêm một ít lạc thú cho đám khách đến chơi.

Lâm Phàm thấy Trương quản giáo đang ngồi trong phòng riêng ở tầng hai. Ngày thường ở luyện võ trường, hắn ta vẫn luôn bày ra vẻ mặt nghiêm túc, nhưng nay ôm một nữ tử xinh đẹp trong ngực, trên mặt hắn ta lại lộ ra nụ cười da^ʍ tiện, hình như đang rất hưởng thụ.

"Ôi, đây chính là nhân tính, hay thay đổi, không thể nắm bắt."

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn tuyệt đối không tin tưởng Trương quản giáo nghiêm túc như thế cũng có một mặt như vậy. Xem hắn ta thuần thục như vậy, chắc chắn là khách quen nơi đây. Rất có thể hắn ta đã kính dâng hết tiền tiêu vặt hàng tháng tới nơi này.

Hắn đánh giá cô nương trong ngực Trương quản giáo, nàng là cô nương hồng bài mà Trương quản giáo phải bỏ ra trăm lượng mới được chung một đêm xuân.

Ừm, thật không tệ, tướng mạo rất xuất sắc, chỉ có điều hơi thở phong trần quá nặng, nhưng vẫn không thể đè ép vẻ xinh đẹp của người ta. Ở nơi này lâu, vậy mà lại sinh ra khí chất khiến nam nhân rất say mê.



Nói đơn giản thì là khí chất, nhưng thô tục một chút thì là dâʍ đãиɠ.

Ngô Tuấn cũng thấy cô nương bên cạnh Trương quản giáo, hâm mộ nói: "Đêm nay Trương quản giáo hạnh phúc rồi."

Hắn ta hâm mộ tới mức đều đứng lên đánh Trương quản giáo bất tỉnh, sau đó cướp lấy cô nương trong ngực Trương quản giáo.

Lâm Phàm cười nói: "Cố gắng tiết kiệm, rồi ngươi cũng có thể."

"Không thể nào, nếu ta có tiền như vậy, ta tình nguyện đến mười lần cũng không bao giờ muốn một lần." Vẻ mặt Ngô Tuấn rất kiên định.

Màn biểu diễn ca múa bắt đầu.

Lâm Phàm bưng chén rượu uống, mùi vị không tệ, vẻ mặt hắn dần trở nên trầm tư. Hắn đã hơi quen với cuộc sống nơi này, ngày thường tu luyện, lâu lâu lại tới đây thăm thú, ngược lại cũng không tệ.

Không cần phải tham dự vào mấy chuyện phức tạp trong đây.

Chỉ cần mình không nhiều chuyện, chuyện sẽ không chủ động tìm mình.

Theo màn biểu diễn kết thúc.

Một gã sai vặt đi đến đưa cho mỗi người một quyển vở nhỏ: "Mấy vị đại gia, hôm nay các vị tới thật đúng lúc, Mặc Vận cô nương của Yên Vũ Các muốn lấy thơ tìm quân, chỉ cần đối đáp thơ ca, người đối đáp tốt nhất có thể ngủ lại chỗ Mặc Vận cô nương một đêm."

"Mặc Vận cô nương là hồng bài nổi tiếng nhất Yên Vũ Các chúng ta."

Sau khi nói xong.

Gã sai vặt lại tới trước bàn khác phát vở.

"Thơ? Đó là thứ đồ chơi gì?" Mặt mũi Ngô Tuấn tràn đầy ngơ ngác, hệt như gặp quỷ.

"Đó là thứ mà đám thư sinh yếu đuối thích làm."

"Mấy vị đại gia, Mặc Vận cô nương là hồng bài nổi tiếng nhất Yên Vũ Các chúng ta, ngàn kim khó cầu một đêm. Nếu các vị đại gia muốn thì phải suy nghĩ cẩn thận mới được."

"Làm vậy đúng là khiến người ta khó xử."