Lời này vừa phát ra, đám bang chúng xung quanh đều nhìn về phía đối phương, cũng có vẻ chờ mong.
"Không liên quan gì tới các ngươi."
"Ôi!"
"Đáng tiếc."
Lâm Phàm từ chối khéo léo: "Ta là người đứng đắn."
Ngô Tuấn rất kinh ngạc, bèn chỉ vào đồng bọn bên cạnh, nói: "Ngươi là người đứng đắn sao?"
"Đương nhiên."
"Còn ngươi?"
"Ta cũng vậy."
Ngô Tuấn vỗ tay sau đó giơ ra nói: "Ngươi xem, tất cả chúng ta đều là người đứng đắn, đương nhiên sẽ làm chuyện mà người đứng đắn nên làm."
Ừm... Nói có lý, Lâm Phàm đang muốn về phòng tu luyện cũng bị bọn họ thuyết phục, tìm một lý do an ủi bản thân.
Ta nỗ lực đến hiện tại, mỗi ngày tu luyện chưa bao giờ ngừng nghỉ, thỉnh thoảng ra ngoài thăm thú một chút cũng không quá đáng đúng không?
Huống hồ người ta đã nhiệt tình mời mọc, từ chối mãi vẫn không thể từ chối được. Nếu cứ tiếp tục như vậy cũng có vẻ không biết phân biệt tốt xấu, biết đâu lại đắc tội với đối phương. Để phòng ngừa đối phương ghi hận trong lòng, đi một lần cũng chẳng sao.
Nói ba xạo an ủi chính mình xong.
"Vậy thì cảm ơn ý tốt của Ngô huynh." Lâm Phàm rất khách sáo, người ta đã khách sáo như thế hắn còn có thể nói gì, chỉ có thể chân thành cảm ơn. Lăn lộn không mất mặt, có người nguyện ý để ngươi lăn lộn là khởi đầu tốt.
Đàn ông con trai vốn đơn giản như thế, cho dù chưa quen thuộc lắm nhưng một khi tìm được chủ đề chung, bọn họ có thể kề vai sát cánh cười cười nói nói, rất chi là hài lòng.
Bên trong thành có vô số thanh lâu, có chỗ đơn sơ cũng có nơi xa hoa. Nếu đổi lại kiếp trước, thanh lâu vốn là mục tiêu chủ yếu cần phải nghiêm trị, nhưng ở nơi này nó chỉ là nơi tầm thường mà thôi. Ở đây không chỉ có du͙© vọиɠ mà còn có tình yêu, còn có tài nghệ.
Ngô Tuấn bắt đầu kể tình huống ở thanh lâu và đủ loại sự tích về thanh lâu cho Lâm Phàm nghe. Có công tử ca phong lưu phóng khoáng lưu luyến nơi này, cho rằng mình đã gặp được tình yêu đích thực nhưng cuối cùng lại bị lừa tới táng gia bại sản, bị cô nương bên trong đá bay. Cũng có các cặp đôi lưỡng tình tương duyệt, cuối cùng rơi vào kết cục thê thảm.
Buổi tối là lúc thanh lâu làm ăn tốt nhất.
Đây là lần đầu tiên Lâm Phàm tới nơi bướm hoa như vậy. Yên Vũ Các tọa lạc ở khu thành chính trong Thiên Cửu thành, khách tới đây đều là loại người có năng lực tiêu phí, ngoài cửa còn có mấy gã sai vặt tươi cười nịnh bợ đón khách vào.
Nếu ban ngày tới đây có thể thấy đủ loại cô nương thiên kiều bá mị đứng trên lầu các vung vẫy khăn tay, quyến rũ người qua đường đi vào.
Nhưng đến buổi tối, vì việc làm ăn quá tốt nên bên trong có vẻ bận bịu hết mức.
Lúc này.
Bọn họ đang đứng trước cửa Yên Vũ Các, một đám người vây lại với nhau.
"Chúng ta định tới Yên Vũ Các thật sao?"
"Đến cũng đến rồi, ngươi còn hỏi?"
"Chúng ta quyết định vậy đi, cho dù phải tiêu bao nhiêu tiền vào rượu và thức ăn, cứ đợi sau khi xong chuyện lại chia đều, nếu gọi cô nương thì tự mình trả, được chưa?"
"Được."
"Ta không có ý kiến."
Cũng đã đứng ở cửa, cho dù không được cũng phải kiên trì nói được. Trong số này cũng có người lần đầu tới Yên Vũ Các, tới nơi phồn vinh cao cấp như vậy, có căng thẳng một chút cũng rất bình thường.
Sờ túi một hồi, nghĩ đến tiền rượu chia đều, hẳn ăn một bữa sẽ không mất bao nhiêu tiền, bọn họ cũng có dũng khí hẳn. Ngay sau đó bọn họ lại nghĩ đến mấy cô nương đủ loại sắc thái bên trong.
Lâm Phàm nhìn thanh lâu xanh vàng rực rỡ, trong lòng đã ra xúc động muốn lui lại.
Không ngờ lại đến thật.
Quên đi...
Vào xem một hồi, tăng thêm kiến thức, uống một ít rượu, xong rồi lại trở về, tuyệt đối không dừng lại quá lâu bên trong, coi như giữ mình trong sạch.
"Chúng ta đi!"
Mới vừa tới gần đã có gã sai vặt cơ trí phát hiện ra bọn họ, ý cười đầy mặt tiến lên chào đón...
"Mấy vị đại gia, mời vào bên trong!"
"Các cô nương, đi ra tiếp khách."
Chẳng biết tại sao Lâm Phàm lại cảm thấy hơi thích thế giới như vậy, đơn giản không làm bộ, cứ quang minh chính đại như thế, mấu chốt là còn hợp pháp...
Theo gã sai vặt tiến vào Yên Vũ Các, Lâm Phàm tò mò đánh giá xung quanh, cũng có thể nhìn ra muốn chế tạo Yên Vũ Các tốn kém nhiều tiền của tới mức nào. Khó trách nó có thể tạo ra danh tiếng lừng lẫy ở Thiên Cửu thành.
Chỗ rẽ là một lầu các sơn màu nâu, trong các chấn song được chế tạo tinh xảo mơ hồ lộ ra ánh sáng nhu hòa, thỉnh thoảng lại có bóng mờ nhạt phất qua, như các nữ tử bên trong đang kéo tà váy dài lên che khóe môi, mặt mày như nước mùa xuân.
Bầu không khí bên trong và bên ngoài như hai thái cực đối lập rất rõ ràng.
Bên trong là cảnh ca múa thái bình, sương khói lượn lờ khiến người ta có cảm giác như thật như ảo. Nơi bướm hoa tầm hoan tác nhạc, khó tìm được chút chân tình.
Mãi đến khi đi tới tận cùng bên trong, Lâm Phàm mới biết được thanh lâu chân chính ra sao, thật đúng là... thiên đường.
Bọn họ được gã sai vặt sắp xếp ngồi trong góc. Bên trong có quá nhiều khách, vị trí cũng có hạn, huống hồ có thể trở thành gã sai vặt nơi này, có ai mà không có hỏa nhãn kim tinh. Từ cách ăn mặc của khách tới đây bọn họ có thể nhìn ra năng lực tiêu phí của khách lớn tới cỡ nào.
Tối đa cũng chỉ có thể ngồi trong sảnh lớn.
Về phần giá thuê phòng riêng thật không rẻ.
"Mấy vị đại gia cần cô nương thế nào? Yên Vũ Các cần gì có đó, hoàn mập yến gầy, chỉ cần đại gia đưa ra yêu cầu, chúng ta có thể thỏa mãn hết."
Lâm Phàm ngồi ở bên kia không nói gì, người muốn chơi gái miễn phí thì chỉ cần nhìn là được rồi. Sau đó hắn lại nhìn về phía đám người Ngô Tuấn, phát hiện vẻ mặt bọn họ hơi cẩn trọng, xem ra bọn họ cũng chưa từng tới đây bao giờ, không dám mở miệng lung tung.
Nếu trong túi no đủ đương nhiên có thể buông lời lỗ mãng, dẫn tất cả lên cho ta.
Kỹ năng nhìn mặt bắt chuyện của gã sai vặt đã đạt tới cảnh giới viên mãn, hắn ta nói với vẻ nhiệt tình mà không khiến đối phương mất mặt: "Để tiểu nhân giới thiệu cho mấy vị đại gia một chút tình huống của Yên Vũ Các. Cô nương trong Yên Vũ Các chia thành bốn đẳng cấp."
"Phân biệt là mộc, đồng, ngân, kim."
"Về giá tiền, các đẳng cấp tương ứng với một lượng, ba lượng, mười lượng, mà giá cao nhất đương nhiên thuộc về cô nương đứng đầu bảng, thường phải hẹn trước mới được."
"Không biết mấy vị đại gia cần đẳng cấp nào?"