“Còn nhìn cái gì, đó là Lâm Phàm Lâm tinh anh của bọn ta, hắn thấy các ngươi đáng thương nên cho các ngươi một ngụm cơm ăn. Cần phải nhớ kỹ trong lòng, nghĩ biện pháp sau này còn báo ân.” Ngô Tuấn nói.
Hắn cũng có lòng thương hại với mấy đứa nhỏ này.
Mọi người đều sinh ra từ những gia đình nghèo khổ.
Chỉ là Ngô Tuấn hắn ta tốt hơn một chút so với bọn nhỏ này, hắn ta cố gắng sống sót, còn nhậm chức ở Kình Lôi Minh, tiền tiêu vặt không ít, không chỉ có thể tự nuôi sống bản thân mà còn có thể nuôi cả nhà.
Mấy đứa nhỏ không nói gì, nhưng từ trong ánh mắt của bọn chúng có thể nhìn ra bọn chúng thật sự nhớ kỹ ân tình của Lâm Phàm trong lòng.
Phòng nghỉ.
Lâm Phàm tập trung vào tu luyện, hắn chỉ biết, nếu như muốn đứng vững trong thế giới này thì cần phải nỗ lực tu luyện, không thể lãng phí dù chỉ một khắc, chuyện không liên quan tới bản thân thì đừng để bản thân bị liên lụy.
Thậm chí hắn bây giờ còn mắng Lục Nương gì đó kia, người đàn bà vừa hôi vừa già như có bệnh vậy, muốn chết thì đi tìm người khác, hà tất phải tìm ta dẫn đến nhiều chuyện rắc rối xảy ra như vậy.
Cẩn thận cân nhắc một chút.
Bọn họ cũng không phải đáng chết nhất, người đáng chết chính là hai ba bốn năm sau bảy vị thế hệ thứ hai rảnh rỗi không có việc gì làm của Kình Lôi Minh..
“Hừm…”
Lúc nghĩ tới mấy việc này, vậy mà không có thông báo độ thông thạo tăng lên.
Má!
Vừa tu luyện lại vừa nghĩ vẩn vơ có thể có ảnh hưởng tới độ thông thạo, gặp quỷ…
Không thể nghĩ mấy việc này nữa, phải nỗ lực tu luyện, bằng không thì có lỗi với độ thông thạo quá.
Không lâu sau, từ trong phòng nghỉ truyền tới thanh âm nặng nề, nơi nơi đều là thối ảnh, trong phạm vi dao động có gió mạnh nổi lên, đây là biểu hiện đã tu luyện Toái Tinh Tùy Ảnh Thối đến một cảnh giới nhất định.
【Thông báo: Kích hoạt bạo kích gấp sáu lần】
【Thông báo: Độ thông thạo Toái Tinh Tùy Ảnh Thối +6! 】
…
Ngoại thành, núi sâu, Sát Hổ bang.
“Tứ đương gia đâu?” Tần Hổ ngồi ngay ngắn trên bảo tọa da hổ, gã nhìn mọi người ở dưới, mới nhìn một cái đã phát hiện Tứ đương gia Hàn Uy không có ở đây.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, liếc nhìn nhau.
Người quen biết với Hàn Uy đều thầm biết gã đi nơi nào.
Một đêm đó…
Hàn Uy thấy Lục Nương còn chưa quay về, lòng gã nóng như lửa đốt, uống rượu nhiều, tuyên bố đại ca bạc tình quả nghĩa. Thời gian dài như vậy mà Lục nương còn chưa trở về, chắc chắn là dữ nhiều lành ít, gã sao có thể thờ ơ được.
Nhớ về sự dịu dàng mà Lục Nương dành cho gã, lại thêm cả trợ giúp về thể xác và tinh thần.
Người đàn ông tục tằng kia vậy mà rơi lệ.
Gã muốn đi thành Thiên Cửu báo thù cho Lục Nương, để biết rõ cuối cùng Lục Nương đi đâu.
Tần Hổ nhìn thoáng qua, bắt được sắc mặt của mọi người vào trong ánh mắt: “Cuối cùng là lão Tứ đi đâu?”
Mọi người bất đắc dĩ trong lòng.
Tất cả đều rất muốn nói…
Bang chủ, nhân tình của lão Tứ cũng chính là vợ của ngài mất tích không rõ, rất có khả năng đã bị người ta gϊếŧ chết, gã cầm theo Lang Nha Bổng vội vã đi báo thù rồi.
Ngài đừng nóng giận.
Đều là huynh đệ trong nhà… Của ngài chính là của bọn ta, chuyện của ngài cũng là chuyện của bọn ta.
“Bang chủ, hình như Tứ đương gia đã đi thành Thiên Cửu báo thù cho Lục Nương.”
Không biết vì sao, lời này lại nghe quái quái.
"Quả thực là làm bậy mà."
Tần Hổ giận tím mặt. Lục Nương chết không có bất kỳ ảnh hưởng nào với gã, nhưng Hàn Uy vô tổ chức tự mình chạy tới thành Thiên Cửu, quả thực là không khác gì tự đi tìm chết cả.
"Phái người vào trong thành tìm hiểu tình huống, đừng để xảy ra bất kỳ sự cố nào nữa. Nếu có tin tức gì thì ngay lập tức trở lại báo cho ta biết."
Chỉ là đối với Tần Hổ mà nói, tình huống của Hàn Uy ắt hẳn lành ít dữ nhiều.
Tên tiểu đệ được phái đi trông cũng trắng trẻo, thay quần áo khác thì nói y là người đọc sách viết chữ cũng không sai, mà lớn lên có bộ dạng như vậy đương nhiên cũng đã bị Lục Nương ăn rồi.
Không qua bao lâu, tiểu đệ đã vội vàng trở về báo cáo tình huống. Tứ đương gia Hàn Uy bị người ta đánh chết trong thành tối qua, bộ dạng lúc chết cực kỳ thê thảm, không biết là ai làm.
Tần Hổ tiếc nuối, Sát Hổ bang lại mất đi một vị nhân tài. Xúc động là ma quỷ, trong thành Thiên Cửu cực nhiều cao thủ, mà với tính cách nóng nảy lại coi thường vương pháp của Hàn Uy, gã gây ra chuyện phiền toái là đương nhiên, nên bị người ta đánh chết cũng là bình thường.
***
Thời gian nửa tháng vội vàng trôi qua, đối với Lâm Phàm mà nói, thời gian chỉ là vật dẫn cho tu luyện, mỗi ngày hắn đều cần cù chăm chỉ tu luyện, không dám lười biếng chút nào.
Hắn tự biết bản thân đã bị cuốn vào một cuộc phân tranh đòi mạng, tuy đã cố gắng tránh né nhưng lại không thể tránh được. Không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể tăng cường thực lực, đến lúc đó ai dám kéo hắn xuống nước, hắn sẽ dùng thực lực tuyệt đối đánh chết tên đó.
Trong phòng nghỉ ở bến tàu.
【Nhắc nhở: Toái Tinh Tùy Ảnh Thối lên cấp! 】
【Nhắc nhở: Phát động bạo kích hai trăm lần! 】
【Nhận được: Điểm vạn năng + 200 】
Cho dù đã chuẩn bị tốt cho việc lên cấp, nhưng khi nghe thấy mình phát động bạo kích hai trăm lần, Lâm Phàm vẫn giật mình, cực kỳ vui sướиɠ, có loại cảm giác sảng khoái nói không nên lời.
"Không tồi."
Ngàn lời nói cũng không thể hình dung tâm tình lúc này của Lâm Phàm. Chỉ là hắn đã trải qua sóng to gió lớn nên khi đối mặt với loại tình huống này, thì vẻ mặt vẫn bình tĩnh, không thay đổi.
【Tăng cảnh giới】
【Tiêu hao: 140 điểm vạn năng】
Xem bảng giao diện
【Lâm Phàm】
【Mị lực: 80/100 (0/10) 】
【Cảnh giới: Đoán Khí tầng sáu (0/200) 】
【Thiên phú: Thượng đẳng (0/1000) 】
【Võ kỹ: Đại Lực Ngưu Ma Quyền (Viên Mãn), Toái Tinh Tùy Ảnh Thối (Viên Mãn) 】
【Độ thông thạo: ... 】
【Điểm vạn năng: 78 điểm】
Lâm Phàm rất thích cảm giác yên tĩnh tu luyện, chậm rãi tăng cấp này. Hiện tại hắn đã không còn là tên yếu đuối vô lực lúc trước nữa, nhưng trên tay lại dính máu của hai người.
Thối pháp đã tu luyện tới viên mãn, hiện giờ hắn cần tìm thêm một môn võ kỹ mới, xem ra chỉ có thể tìm Hoàng Chương một lần nữa, không biết gã có cách hay không.