“Ta cũng không chắc là ngươi sẽ nói, chỉ là muốn hỏi thử một chút mà thôi.”
Hắn biết đám người này không sợ chết, huống hồ đã tới tình trạng như này, chỉ cần có đầu óc một chút là biết nói và không nói cũng không có gì khác nhau.
Tình trạng bây giờ tất nhiên hắn đã vào trong tầm ngắm của đối phương, giấu giếm thì không giấu giếm được rồi, nhưng mà khi nào tra ra được hắn cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Nhưng mặc kệ có như thế nào…
Hắn vẫn không muốn bị người phát hiện bây giờ.
Sờ soạng một lúc.
Tìm được chút đồ vật.
Hắn biến mất trong ngõ nhỏ hắc ám chỉ trong nháy mắt, ai cũng không biết ở đây đã từng xảy ra chuyện gì.
Chỉ còn lại thi thể của Hàn Uy dựa vào vách tường, chết cực thảm.
***
Phòng trong.
“Ôi!”
Lâm Phàm cởϊ áσ trên ra, bôi Kim Sang Dược lên mấy miệng vết thương trên ngực. Lang Nha Bổng của Hàn Uy kia đúng là rất mạnh, bá đạo lại còn nhiều gai, chỉ hơi bất cẩn là đã bị rạch rồi.
Sau khi xử lý xong vết thương, và mặc quần áo, hắn cởi bao cổ tay ra, múc chút nước rửa sạch vết máu.
Bao cổ tay này cái gì cũng tốt, chỉ là dễ bị dính bẩn.
Sau đó hắn nhìn lại mấy đồ vật lấy được từ trên người đối phương.
Ngoại trừ mấy chục lượng bạc thì còn có một quyển võ kỹ
“Toàn Phong Lang Nha Bổng”
???
Thứ đồ này… Hay là thôi đi.
***
Sáng sớm!
Cũng như mọi khi, khi một cái xác xa lạ xuất hiện, tất sẽ gây ra động tĩnh.
Người quan phủ đã sớm mắng kẻ gϊếŧ người từ trong ra ngoài, mắng đến không phải người.
Có cần phải như thế không?
Muốn gϊếŧ thì ra ngoài thành mà gϊếŧ, suốt ngày chỉ biết kiếm chuyện cho bọn ta, làm trễ giờ uống trà nói chuyện phiếm của bọn ta rồi.
“Lâm huynh, huynh có nhìn thấy cái xác kia không? Chết thật sự thảm, thật sự là quá thảm. Ta khó có thể tưởng tượng là loại người nào có thể tàn nhẫn như vậy, gϊếŧ người như gϊếŧ heo, ài…” Ngô Tuấn bị dọa sợ, mặt trắng bệnh.
Lâm Phàm nói: “Không nhìn thấy, nhưng mà theo những lời ngươi thì không nhìn thấy vẫn tốt hơn. Không thì e rằng chả nuốt nổi cơm nữa.”
“Đúng vậy đấy, tứ chi đều bị biến dạng, còn lòi cả xương ra. Ai da, chắc là đau lắm, ngàn lần hy vọng tên ma quỷ đáng sợ đó đừng xuất hiện trước mặt ta, nếu không ta có thể sẽ bị hắn hù chết mất.” Ngô Tuấn thao thao bất tuyệt, phối hợp với biểu cảm sợ hãi trên mặt hắn ta, có thể nhìn ra hắn ta thật sự có chút sợ hãi.
Lâm Phàm rất muốn nói cho Ngô Tuấn, tên ma quỷ mà ngươi nói đang đứng ngay trước mặt ngươi.
“Đi thôi, tới bến tàu sớm một chút. Những việc này cũng không phải là chuyện chúng ta nên quan tâm, nói nhiều dễ rước họa vào thân.” Lâm Phàm nhắc nhở.
Ngô Tuấn đáp: “Đúng, huynh nói rất đúng.”
Lâm Phàm dẫn Ngô Tuấn rời khỏi nơi này, đối với hắn mà nói, những việc này không quan trọng chút nào, chết thì chết thôi, chờ tới khi nào tìm ra hắn thì mới nói.
…
Phòng nghỉ ở bến tàu.
Đám bang chúng đều biết đây là nơi nghỉ ngơi, nhưng Lâm tinh anh của chúng ta vẫn luôn tu luyện ở nơi này. Bọn họ chỉ có thể nghỉ ngơi ở bên ngoài, không ai được phép quấy rầy Lâm tinh anh tu luyện.
【Nhắc nhở: Phát động bạo kích gấp mười lăm lần! 】【Nhắc nhở: Độ thông thoại Toái Tinh Tùy Ảnh Thối +15 】
Nhưng vào lúc này.
“Lâm huynh, có chuyện xảy ra rồi.”
Có giọng nói từ bên ngoài truyền vào trong.
Lâm Phàm lúc này cũng vừa mới tu luyện xong một bộ thối pháp, hắn hít sâu một hơi, đẩy cửa ra, bình tĩnh nói: “Chuyện gì?”
“Lúc nãy xuất hiện ăn trộm ở bến tàu, mấy huynh đệ đã bắt được mấy tên chó con kia, nhưng hình như bất cẩn đánh chết một người.” Ngô Tuấn thật sự hoảng hốt, tuy rằng đã là bang chúng của Kình Lôi minh, hắn ta chỉ hung dữ hơn một chút so với dân chúng bình thường, nhưng dù sao hắn ta cũng chỉ là người thường.
“Dẫn ta đi xem.”
Lâm Phàm nhíu mày, hắn nghĩ không ra, mọi người đều biết nơi này là địa bàn của Kình Lôi minh, ai to gan dám tới chỗ này trộm đồ như vậy, quả thực là không muốn sống nữa.
Rất nhanh đã tới hiện trường, chỗ đó không ít người đang vây quanh lại, một đám bang chúng đang đứng đó không biết làm sao.
“Lâm tinh anh tới.”
Đám bang chúng tránh ra nhường đường.
Hai đứa nhỏ ăn mặc quần áo cũ nát, cả người bẩn thỉu đứng canh giữ trước mặt một đứa trẻ khác, chúng giận dữ nhìn những người trước mắt, ánh mắt như muốn nuốt sống bọn họ.
“Xảy ra chuyện gì?” Lâm Phàm hỏi.
“Lâm tinh anh, mấy đứa nhỏ này trộm đồ vật ở bến tàu bị bọn ta phát hiện, sau đó chạy trốn. Bọn ta muốn bắt chúng lại nên dùng đồ vật ném bọn chúng, không ngờ có người lỡ tay ném trúng đầu một đứa.” Một bang chúng trả lời.
Lâm Phàm tiến lên xem xét tình huống, nhưng lại bị hai đứa nhỏ kia ngăn lại.
“Không muốn nó có chuyện gì thì tránh ra.”
Hai đứa nhỏ liếc nhìn nhau rồi tránh ra, sau đó lo lắng nhìn đồng bạn.
Lâm Phàm kiểm tra cẩn thận: “Ừm, không có việc gì, tạm thời ngất đi, tìm đại phu tới đây, băng bó miệng vết thương cho đứa nhỏ này. Còn đứng như trời trồng ra đó làm gì, không nhanh đi đi?”
Sau đó, ánh mắt của hắn dừng trên người hai đứa nhỏ, thoạt nhìn tầm khoảng mười tuổi, người gầy như khỉ, không khác gì mấy đứa nhóc ăn xin trên phố cả,
“Không cha không mẹ?”
Lâm Phàm đi thẳng vào vấn đề, cơ bản đa số đều là thân thế như này, nếu không vì dạng thân thế như vậy thì cũng không thể trở thành thế này.
Hai đứa nhỏ nhìn Lâm Phàm, cuối cùng cúi đầu cam chịu chuyện này.
Lâm Phàm đứng dậy nói: “Chờ đại phu tới băng bó cho nó thì không sao nữa rồi. Mấy việc ăn cắp như này sau này bớt làm lại, tốt nhất là không làm, nếu như đói bụng thì giữa trưa và buổi tối có thể tới nơi này ăn, đảm bảo cho các ngươi ăn no.”
“Ngô Tuấn, bọn nó giao cho ngươi phụ trách.”
Ngô Tuấn nói: “Được, ta đã biết.”
Lâm Phàm cũng là người thiện tâm, mọi người ai cũng muốn sống, hơn nữa ba đứa nhỏ này còn nhỏ, muốn để bọn chúng tự dựa vào bản thân để tồn tại đúng là có chút khó khăn, một khi đã như vậy thì…
Tốt bụng một lần cũng tốt.
Tích lũy điểm âm đức cho bản thân.
Gần đây hắn đã gϊếŧ người hơi nhiều.
Sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, Lâm Phàm xoay người đi về tiếp tục tu luyện.
Hai đứa nhỏ nhìn bóng dáng của Lâm Phàm, trong mắt bọn chúng hiện ra một tia sáng khác thường, bọn chúng chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy, cũng chưa bao giờ gặp phải người như vậy.